Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1430: Tiểu Bạch xù lông

Chương 1430: Tiểu Bạch xù lông
Cái gì? Tộc trưởng á?
Còn có cả chuyện đổi Thận Long giữa đường nữa cơ à?
Nói cách khác… trong món Bách Thú Đại Thiên Tỷ của Thực Tiên yến này không chỉ có một con Thận Long, mà có cả một đàn ư?
Mặt khác… muốn đổi rồng giữa đường thì đổi làm sao?
Tống Thư Hàng rất để ý đến vấn đề này.
Thận Long ngụy trang thành các món ăn ngon để người ta ăn vào bụng. Nhưng sau đó chúng chui ra thế nào thì chẳng ai biết cả.
Thận Long đạo hữu, ngươi không nói cách đổi rồng giữa đường là gì, ta hoảng lắm nha.
Tống Thư Hàng vội vàng nói: “Chờ một chút đã, có thể nói quá trình đổi rồng của các ngươi cho ta nghe không?”
Nhưng giọng nói văng vẳng bên tai hắn đã im bặt từ lâu rồi.
Thận Long đi rồi hả?
Tống Thư Hàng càng hoảng loạn hơn.
Hắn chắp tay sau lưng nhìn biển mây dưới chân cung điện.
Tí nữa tộc trưởng Thận Long phải làm thế nào để đến đây? Rồi làm thế nào mà nhập vào người hắn được?
“Để đạo hữu chờ lâu rồi, hậu bối nhà ta học nghệ không tinh, không thể đưa đạo hữu vào một thế giới thận khí huyễn tưởng hài lòng, là ta dạy bảo chưa đến nơi đến chốn. Đạo hữu, chúng ta làm lại lần nữa nhé.” Đúng lúc này, một giọng nói trầm đục vang lên.
“Tộc trưởng đạo hữu đã phụ lên thân ta rồi đấy à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Cần mất chút thời gian, đạo hữu phải đợi lâu rồi.” Tộc trưởng Thận Long cười nói.
Tống Thư Hàng: “Tộc trưởng có thể nói ngài đã vào trong cơ thể ta như thế nào được không?”
“Đơn giản lắm, khi đạo hữu chịu ảnh hưởng của thận khí, rơi vào trạng thái ngủ say, ta chỉ cần thu mình bé lại bằng hạt cát rồi chui vào miệng đạo hữu là được.” Tộc trưởng Thận Long trả lời: “Thời gian không có nhiều, đạo hữu à, chúng ta bắt đầu cuộc hành trình vào thế giới thận khí huyễn tưởng mới thôi!”
“Từ từ đã, xin tộc trưởng đạo hữu chờ một chút. Ta còn một câu hỏi cuối cùng.” Tống Thư Hàng vội nói: “Đạo hữu, lúc ra khỏi thể nội của tu sĩ thì các ngươi làm thế nào?”
Vấn đề này quan trọng lắm luôn đó!
“Ha ha, thì ra đạo hữu để ý đến chuyện này à? Thực ra đây không phải là bí mật gì, chỉ có điều tộc ta thường ít giao lưu với tu luyện giả cho nên chẳng mấy ai biết được mà thôi. Thực ra, sau khi khiến các ngươi đạt được thỏa mãn trong thế giới thận khí huyễn tưởng, bọn ta sẽ thu được “thận năng” mà chỉ có bọn ta sử dụng được từ trên người tu sĩ. Loại năng lượng đặc biệt này giúp bọn ta tiến vào trạng thái Linh thể, giống như công đức chi thể, có thể tùy ý rời khỏi cơ thể con người.” tộc trưởng Thận Long giải thích.
“Thì ra là thế.” Nghe xong, Tống Thư Hàng vững lòng hơn nhiều.
Tộc trưởng Thận Long mỉm cười.
Trong thế giới thận khí huyễn tưởng, mây trắng bốc lên thành một màn sương dày đặc bao phủ cả tòa cung điện của Tống Thư Hàng.
Thế giới của Tống Thư Hàng biến thành một màu trắng xóa.
“Mỗi người đều có niềm mơ ước của riêng mình. Tộc Thận Long bọn ta am hiểu nhất là tìm ra tâm nguyện và ước mơ ẩn giấu sâu trong tiềm thức của các ngươi và biến nó thành sự thật trong giấc mộng. Một số Thận Long trẻ tuổi tu vi có hạn chỉ tìm ra được những ước mơ tầng ngoài của tu sĩ thôi. Còn lão rồng già như ta đây có thể đào hết khao khát từ tận đáy lòng các ngươi. Không dừng lại ở mộng tưởng và nguyện vọng, nếu trong lòng các ngươi có điều gì tốt đẹp thì bọn ta cũng có thể lấy ra rồi diễn lại trong giấc mơ được.” giọng nói của tộc trưởng Thận Long tiếp tục vang lên.
“Lợi hại đến như vậy sao?” Tống Thư Hàng kinh ngạc thốt lên.
Nếu thế thì chẳng phải là loài người chẳng còn chút bí mật nào trước Thận Long ư?
“Nhưng bọn ta sẽ không làm như thế. Vì nếu đào móc quá sâu mà khiến những kẻ lợi hại thẹn quá hóa giận thì phiền to.” Thận Long lại chậm rãi nói tiếp.
Ờ thì…
Thực ra tộc trưởng Thận Long đang nói phét đó. Năng lực của tộc Thận Long không nghịch thiên đến thế đâu. Bọn họ có thể tìm ra nguyện vọng và ước mơ trong lòng tu luyện giả, rồi dệt nó thành giấc mộng mà tu luyện giả muốn. Nhưng chỉ có tồn tại cao siêu như tộc trưởng Thận Long mới đào móc được những chuyện ẩn sâu trong tiềm thức của tu sĩ thôi.
Tộc trưởng Thận Long muốn nói phét mấy câu để cho Tống Thư Hàng bớt đề phòng, thuận tiện cho hắn lôi nguyện vọng trong tiềm thức của Tống Thư Hàng ra.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu, cảm thấy tộc trưởng Thận Long siêu đỉnh luôn.
Tộc trưởng Thận Long dốc toàn lực thi triển sức mạnh của mình, tác động vào tâm linh của Tống Thư Hàng.
Đồng thời hắn còn dùng quyền lực của tộc trưởng để nối liền giấc mộng của các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 đang ngồi xung quanh Tống Thư Hàng.
Những người này đã ngồi chung bàn với Tống Thư Hàng, ắt hẳn trong giấc mộng của họ sẽ có một vài manh mối để suy đoán ra ước mơ và nguyện vọng của hắn.
Một lát sau
Sương mù trắng trong thế giới của Tống Thư Hàng tan hết.
Sau đó cung điện biến mất, màn sương trắng biến thành một sa mạc mênh mông.
Tống Thư Hàng mơ màng xuất hiện trong sa mạc.
Đồng thời, do ảnh hưởng của thận khí, Tống Thư Hàng lại một lần nữa rơi vào mộng cảnh.
Giấc mơ là một thứ rất kì diệu, đôi khi giấc mộng rất hoang đường, nhưng người trong mộng lại vẫn cảm thấy nó vô cùng hợp lý. Bị toàn bộ sức mạnh của tộc trưởng Thận Long tác động, thân phận của Tống Thư Hàng lúc này trở thành một người khách lữ hành trong sa mạc.
Hắn cứ thế chơ vơ giữa sa mạc rộng lớn.
“Ủa? Kì ghê, sao mình lại ở giữa sa mạc thế này? Đang đi thám hiểm à?” Tống Thư Hàng gãi đầu.
Hắn không nhớ nổi vì sao mình lại chạy vào sa mạc để thám hiểm nữa.
“Nhưng thôi, dù sao cũng vào sa mạc rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm nguồn nước.” Tống Thư Hàng tự nhủ.
Đây chính là năng lực tác động của thận khí Thận Long.
Sau đó Tống Thư Hàng bắt đầu đi trong sa mạc.
Phải làm sao mới tìm được nguồn nước giữa sa mạc đây?
Có trời mới biết.
Hắn cắm đầu đi thẳng giữa những cồn cát mênh mông.
Không biết đã đi được bao xa.
“Khát quá, mà cái sa mạc này cũng đơn điệu thật.” Tống Thư Hàng nói.
Dù có đi bao lâu thì trước mắt cũng vẫn là cát vàng trải dài vô tận, không có cây cối, không có sinh vật, không có gì ngoài cát vàng phơi mình giữa không gian tĩnh mịch. Ở lâu trong thế giới nhàm tẻ này dễ khiến cho người ta phát điên lên.
“Nếu bây giờ có người bạn đường thì tốt quá, hai người đi với nhau sẽ không cô độc đến mức này.” Tống Thư Hàng thì thầm.
Hắn vừa nghĩ như thế thì nguyện vọng của hắn đã được thực hiện ngay.
m thanh leng keng vang lên từ nơi xa, có bóng người đang tiến về phía hắn.
Ha hả, gừng càng già càng cay! Tộc trưởng Thận Long nhếch miệng cười. Đám Thận Long trẻ tuổi chỉ biết thỏa mãn mộng tưởng nông toèn toẹt, nếu gặp người tu luyện thanh tâm quả dục thì năng lực chẳng biết dùng vào đâu.
Trên thực tế thì dù gặp người tu luyện thanh tâm quả dục, Thận Long vẫn có thể dệt nên mộng tưởng được.
Đối phương không có ước mơ à? Vậy thì tạo ra cơ hội để hắn có “ước mơ” đi!
Ví dụ như hiện tại, Tống Thư Hàng đi một mình trong sa mạc tịch mịch quá lâu, sẽ mong muốn có người bầu bạn bên hắn, đây là phản ứng bản năng.
Đó là một nguyện vọng nhỏ rồi còn gì nữa!
Cứ thế là có thể thu hoạch được một lượng lớn “Thận năng” sau một giấc mộng rồi.
“Có người đến thật à?” Tống Thư Hàng dõi mắt nhìn về phương xa.
Ở đó có một thiếu niên dắt ngựa, đang rảo bước đi về phía hắn.
Thiếu niên kia khoảng mười lăm mười sáu tổi, răng trắng môi hồng, da trắng như ngọc, nhìn vô cùng đã mắt, chẳng giống người sống trong sa mạc chút nào.
“Từ từ… thiếu niên này là….” Tống Thư Hàng hơi giật mình.
Là hắn!
Là cái người dám thốt ra câu “Tiểu Bạch, đợi tóc ngươi dài đến eo thì gả cho ta nhé?”
Leng keng, leng keng.
Tiếng chuông ngựa vang lên trong trẻo, chỉ một loáng sau, thiếu niên kia đã tới trước mặt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng quan sát thiếu niên dắt ngựa trắng này thật tỉ mỉ.
Trong trí nhớ của hắn, sau này lúc Bạch tiền bối bế quan thì hiếm khi phóng xuất thực tại ảo, nên hắn cũng không được gặp thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng này nữa.
Khi Tống Thư Hàng quan sát thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng thì hắn cũng đang quan sát Tống Thư Hàng.
“Hình như dáng dấp của thiếu niên này giông giống Bạch tiền bối thì phải.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Trước kia khi hắn trải nghiệm thực tại ảo của Bạch tiền bối lần đầu tiên thì đã cảm thấy thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng này giống Bạch tiền bối hai phần rồi.
Bây giờ nhìn kĩ thì hắn lại càng giống Bạch tiền bối hơn.
“Ngươi là ai? Sao lại ở trong sa mạc thế này?” thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng cất tiếng hỏi Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng chắp tay với thiếu niên: “Tại hạ… Bá Đao Tống Nhất, xin chào đạo hữu. Ta bị lạc đường trong sa mạc, đang tìm nguồn nước đây.”
“Bá Đao Tống Nhất? Cái tên này nghe thú vị đấy.” thiếu niên áo xanh cười khúc khích.
Ô, lần này trao đổi được kìa!
Tống Thư Hàng nhớ trong thực tại ảo của Bạch tiền bối trước kia, thiếu niên áo xanh này giống hệt một NPC, chỉ hành động và nói chuyện theo một lập trình có sẵn.
“Bá Đao Tống Nhất đạo hữu này, nếu ngươi lạc đường thì hay là đi theo ta đi? Ta sẽ dẫn ngươi đi tìm nguồn nước, nhân tiện giới thiệu Tiểu Bạch với ngươi luôn. Ngươi có muốn đi theo ta không?” thiếu niên áo xanh cởi mở nói.
“Đương nhiên là có rồi!” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Tiểu Bạch… chính là Bạch tiền bối khi còn nhỏ à?
Không biết lúc nhỏ trông Bạch tiền bối như thế nào nhỉ?
Rốt cuộc thì Bạch tiền bối phải đáng yêu đến mức nào, mới khiến thiếu niên áo xanh nói lời cầu hôn “gả cho ta nhé?” kinh điển kia?
Thế là Tống Thư Hàng đi theo thiếu niên áo xanh, tiến về phía trước.
Thiếu niên áo xanh rất hay chuyện, mà hắn còn biết rất nhiều, thiên nam địa bắc cái gì cũng đem ra làm đề tài được.
Nhưng suốt dọc đường đi, thiếu niên áo xanh chưa từng nói cho Tống Thư Hàng biết đạo hiệu của mình.
Leng keng leng keng
Chiếc chuông trên cổ con ngựa trắng thi thoảng lại vang lên.
Thiếu niên dắt ngựa trắng, nhưng chưa bao giờ cưỡi lên lưng nó.
Sau khi đi được mấy nghìn mét, Tống Thư Hàng nhìn thấy một ốc đảo nhỏ ở phía xa.
“Đến rồi, Tiểu Bạch ở ngay đây thôi.” Thiếu niên áo xanh cười hì hì mà nói.
Đoạn, hắn dắt ngựa, guồng chân chạy về phía trước.
Leng keng leng keng ~ tiếng chuông ngựa dồn dập hẳn lên.
Bên hồ trên ốc đảo, có một bóng người nho nhỏ vừa mới giật mình.
Nghe thấy tiếng chuông ngựa, dáng người nho nhỏ kia xù lông ngay lập tức.
“Tiểu Bạch ~ Tiểu Bạch ~ Ta lại tới rồi đây ~”
Thiếu niên áo xanh gọi vang đầy hào hứng.
Tống Thư Hàng nhìn người tên là “Tiểu Bạch” kia.
Đó là Bạch tiền bối nho nhỏ có mái tóc dài ngang lưng, xinh xắn đáng yêu đến mức trai hay gái cũng đều phải gục ngã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận