Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1457: Ăn Gì Bổ Nấy

Chương 1457: Ăn Gì Bổ Nấy
Lúc này đây, các thành viên của Trường Sinh Kiếm Tông bỗng thấy hình tượng của Bá Tống tiền bối trở nên thật vĩ đại.
Sau khi khối băng tinh kia bị kích hoạt, chẳng ai dám đến gần, chỉ đến gần chút thôi đã cảm thấy linh hồn sắp bị đóng băng. Vậy mà Bá Tống Huyền Thánh lại chỉ cần kích hoạt khải ý đã dễ dàng cầm lấy băng tinh.
Đặc biệt là câu ‘Tiến lên!’ kia, đúng là ngầu chết người.
Băng tinh bị ném chuẩn xác vào trong bí cảnh vỡ nát, tiếp đó không ngờ bí cảnh vỡ nát kinh khủng kia lại bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Tất cả những chuyện này đều là nhờ công lao của Bá Tống Huyền Thánh.
“Một câu ‘Tiến lên!’ này thật khí phách.”
Một vị đệ tử của Trường Sinh Kiếm Tông cảm thán.
“Ngươi cũng thấy vậy à? Ta cũng nghĩ thế.”
“Ta đã khắc sâu tư thế ném băng tinh của Bá Tống tiền bối vào trong đầu rồi, định qua một thời gian nữa sẽ học tập tư thế này.”
“Thật ra ta nghĩ nếu đổi tư thế ném băng tinh thành đá băng tinh thì còn ngầu hơn nữa. Một cước đá đi, miệng hét to ‘Tiến lên!’, nhìn sẽ có khí thế hơn nữa.”
“Sau này nếu có lôi đài chiến, chỉ cần ta chiến thắng ta nhất định sẽ truyền bá câu ‘Tiến lên!’ cực ngầu này cho mọi người biết.”
Các đệ tử của Trường Sinh Kiếm Tông nhỏ giọng nghị luận với nhau.
Tống Thư Hàng:
“...”
Với tu vi hiện tại của hắn, dù những đệ tử này chỉ đang thì thầm nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
Sẽ không vì chuyện này mà từ ‘tiến lên’ hắn nói lại trở thành từ thịnh hành trong Trường Sinh Kiếm Tông đấy chứ?
“Còn có khải ý của Bá Tống tiền bối nữa chứ, ngầu quá!”
Lại có một vị đệ tử trầm trồ khen ngợi.
“Đúng vậy, khôi giáp toàn thân, nhìn như thực thể hóa ấy, đẹp quá xá.”
“Sau này ta cũng muốn ngưng tụ ra khải ý giống như Bá Tống tiền bối.
“Đừng có ảo tưởng nữa, khải ý của Bá Tống tiền bối đâu phải là thứ chúng ta có thể ngưng tụ ra được.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đao ý, đây là đao ý đấy!
Thế nhưng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã thôi không tranh cãi với người khác về vụ khải ý của mình... Á nhầm, là đao ý của mình nữa.
Tóm lại, các ngươi cảm thấy vui vẻ là được rồi.
Băng tinh đóng băng không gian với tốc độ rất nhanh, nơi nào bị sương mù lạnh bao phủ, không gian nơi đó đều sẽ bị đông cứng, khôi phục.
Khe hở không gian hỗn loạn bị san lấp.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, bí cảnh của Trường Sinh Kiếm Tông đã được tu bổ lại.
Nhưng do quá trình đóng băng không gian không bị khống chế, có rất nhiều mảnh vỡ của bí cảnh vỡ nát chồng lên nhau, cứ thế bị đóng đăng lại, vậy nên tổng diện tích bí cảnh của Trường Sinh Kiếm Tông đã thu nhỏ lại không ít.
Cả bí cảnh cũng biến thành không gian đóng băng.
Đúng như tính toán của hàng gì cũng có thể bổ tiên tử, khi toàn bộ không gian bí cảnh được tu bổ xong, khối băng tinh ba phần năm kia gần như đã tiêu hao hết, chỉ còn sót lại một miếng băng tinh lớn bằng móng tay.
Ở trung tâm bí cảnh không gian ngưng kết ra một cây cột hàn băng, chút băng tinh còn sót lại kia tự động phong ấn vào trong cột băng, ngừng tiêu hao.
“Thật sự đã tu bổ xong rồi!”
Phóng viên của nhật báo tu sĩ đã quay lại toàn bộ quá trình bí cảnh được tu bổ.
“Hơn nữa tốc độ tu bổ còn rất nhanh.”
Phóng viên của đài phát thanh Thần Lam cũng lên tiếng.
“Không biết trong tay Bá Tống Huyền Thánh còn loại băng tinh tu bổ bí cảnh này không nhỉ? Rốt cuộc hắn đã mua bao nhiêu băng tinh từ chỗ vị hàng gì cũng có thể bổ tiên tử thần bí kia nhỉ? Nếu như trong tay hắn còn hàng, sợ rằng sắp tới sẽ có rất nhiều thế lực trong chư thiên vạn giới đến cửa xin giao dịch đây.”
Phóng viên của kênh Thánh Quang tiếp lời. Hắn tưởng rằng băng tinh trong tay Tống Thư Hàng là mua từ chỗ vị hàng gì cũng có thể bổ tiên tử kia.
Trên thế giới này, có không ít bí cảnh vỡ tan do đủ loại nguyên nhân, mà tu bổ bí cảnh cũng không phải chuyện dễ, hơn nữa còn tốn rất nhiều thời gian.
Mà lần này bí cảnh của Trường Sinh Kiếm Tông chẳng khác gì đang quảng cáo cho Bá Tống Huyền Thánh.
Nếu trong tay Bá Tống Huyền Thánh còn băng tinh, ắt hẳn sắp kiếm được một món hời lớn rồi.
...
Trong bí cảnh của Trường Sinh Kiếm Tông, sau khi miếng băng tinh lớn bằng móng tay kia tự phong ấn, loại hàn khí đóng băng cả linh hồn kia tản đi.
Hàn khí đóng băng bí cảnh cũng bắt đầu thu liễm.
Nhiệt độ trong bí cảnh vẫn rất thấp nhưng đối với người tu luyện mà nói, nhiệt độ thấp thế này vẫn có thể chịu đựng được.
Tiếp theo, muốn sửa chữa bí cảnh này thế nào thì phải để Trường Sinh Kiếm Tông tự mình xử lý thôi.
Tống Thư Hàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tu bổ bí cảnh xong, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn nhiều, dù sao bí cảnh vỡ nát cũng có một phần lỗi do hắn gây ra.
“Thư Hàng, làm tốt lắm.”
Bạch tiền bối quay đầu qua nhìn Biệt Tuyết Tiên Cơ, dùng giọng nói non nớt nói:
“Biệt Tuyết tiên tử, bây giờ có thể tổ chức lại Thực Tiên yến được không?”
“Hoàn toàn không thành vấn đề, nguyên liệu chuẩn bị cho Thực Tiên yến vẫn còn nguyên vẹn, về phần công cụ ta cũng có đồ dự bị.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ dùng giọng điệu cưng chìu đáp.
Trưởng lão của Trường Sinh Kiếm Tông cũng lên tiếng:
“Về phần bàn ghế dùng trong Thực Tiên yến bọn ta đều có hàng dự phòng, chỉ chốc lát là có thể mang đến.”
“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta hãy mở tiệc lần nữa nào.”
Bạch tiền bối gọi Lưu Tinh Kiếm ra.
Hắn dẫn đầu bước vào bí cảnh hàn băng mới tu bổ xong.
Lưu Tinh Kiếm bung dù.
Tiểu Bạch tiền bối cầm kiếm vung nhẹ.
Một luồng kiếm khí chém ra, lướt qua mặt đất trong bí cảnh hàn băng.
Mặt đất vốn lồi lõm đã bị kiếm khí san phẳng.
Tống Thư Hàng tiến vào bí cảnh ngay sau Bạch tiền bối.
“Bạch tiền bối, ngài có thấy mặt đất hơi trơn bóng quá rồi không?”
Tống Thư Hàng nói.
Mặt băng trong bí cảnh trở nên bóng loáng như gương, cứ nghĩ nếu bất cẩn té ngã trên mặt băng này thì có khi sẽ trượt từ đầu này đến đầu bên kia của bí cảnh luôn chứ chẳng đùa.
“Những người có thể tiến vào bí cảnh đều là tu luyện giả, nào có dễ ngã như vậy?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ là người thứ ba tiến vào bí cảnh, sau lưng cô còn có một nhóm tiên tử dâng thức ăn xinh đẹp.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn Biệt Tuyết Tiên Cơ rồi khẽ thở dài.
Biệt Tuyết tiên tử, ngươi ngây thơ quá rồi.
Ai nói tu luyện giả sẽ không ngã?
Tu luyện giả... đặc biệt là các đại lão, nếu ngã chổng vó thì lại càng đáng sợ.
Mặt đất trơn như vậy, nếu tiểu Bạch tiền bối bất cẩn trượt chân, ngã một phát thì biết làm sao đây?
Vất vả lắm mới tu bổ xong bí cảnh, lỡ may lại nổ thì biết làm thế nào?
“Việc này cứ giao cho Trường Sinh Kiếm Tông bọn ta xử lý là được, chuyện lần này thật sự rất cảm ơn Bạch Thánh và Bá Tống Huyền Thánh.”
Trưởng lão của Trường Sinh Kiếm Tông bày tỏ sự cảm kích của mình.
Nếu thấy mặt đất quá trơn thì có thể khắc một ít hoa văn hoặc hình vẽ, hay lót đồ trang trí gì đó lên là được.
Hơn nữa trong bí cảnh hàn băng này còn có nhiều chức năng khác có thể khai phá.
Nhưng đây đều là những chuyện cần làm sau.
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải bố trí lại hội trường tổ chức Thực Tiên yến.
**********
Chỉ hai tiếng sau.
Hội trường tổ chức Thực Tiên yến đã được Trường Sinh Kiếm Tông bố trí đâu vào đấy lần nữa.
Chỗ ngồi của tất cả thực khách cũng được sắp xếp ổn thỏa.
Đồng thời mọi người còn dựng một phòng bếp tạm thời để phục vụ cho Thực Tiên yến, mọi thứ đều đã sẵn sàng.
“Cuối cùng, xin mời Bá Tống tiền bối và Bạch Thánh đưa thực khách tham gia Thực Tiên yến đến.”
Trưởng lão của Trường Sinh Kiếm Tông thở phào nhẹ nhõm.
“Cứ giao cho bọn ta.”
Tống Thư Hàng mỉm cười.
Ý thức của hắn quét qua thế giới hạch tâm.
Lúc này đa số thực khách vẫn chưa tỉnh lại.
Chỉ có mấy vị tu luyện giả cấp bậc Huyền Thánh đã tỉnh.
“Nếu Huyền Thánh đã tỉnh, chắc những thực khách khác cũng sắp tỉnh lại rồi.”
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
Sau đó hắn khẽ búng tay một cái, tất cả thực khách tham dự Thực Tiên yến đều được hắn chuyển ra ngoài.
Hơn nữa hắn còn đối chiếu chỗ ngồi trước khi không gian tan vỡ trong trí nhớ với chỗ ngồi mới được Trường Sinh Kiếm Tông sắp xếp lại.
Tất cả thực khách đều được Tống Thư Hàng chuyển tới đúng chỗ ngồi của bọn họ.
Mà ở trong mắt trưởng lão Trường Sinh Kiếm Tông và Biệt Tuyết Tiên Cơ, bọn họ chỉ thấy Tống Thư Hàng khẽ búng tay một cái, trong hư không có vô số luồng sáng trắng đáp xuống.
Tất cả thực khách tham gia Thực Tiên yến đều hiện thân trong những luồng ánh sáng này, đáp xuống đúng chỗ ngồi của mỗi người.
Bá Tống Huyền Thánh không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh!
Các thành viên của Trường Sinh Kiếm Tông thầm than.
“Tên tiểu tử Tống Thư Hàng này lại tiến bộ nữa rồi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nhỏ giọng nói.
Tên này thật sự là tu sĩ tiến bố thần tốc nhất mà cô từng thấy.
“Ơ?”
Đông Qua Thánh Quân ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Tam Chu Thánh Quân, Thanh Loan Thánh Quân, Yêu Mộng Thánh Quân và mấy vị Huyền Thánh bát phẩm khác ngồi cạnh hắn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Nơi này là hội trường tổ chức Thực Tiên yến ư?”
Yêu Mộng Thánh Quân chuyển động mắt đẹp, nhìn về phía hội trường. Một lát sau, cô nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống:
“Mắt ta... đau quá.”
Do dải ngân hà kia mà trí nhớ của các Huyền Thánh đã bị xóa đi một phần.
Trước đó lúc vừa tỉnh lại, bọn họ phát hiện bản thân đang ở tại một nơi truyền thuyết - Điện Hàn Đông thuộc Thiên Đình viễn cổ.
Thân là Huyền Thánh, ít nhiều gì bọn họ cũng từng tiếp xúc đến truyền thuyết Thiên Đình viễn cổ, biết Điện Hàn Đông tượng trưng cho cái gì.
Bọn họ không biết tại sao mình lại xuất hiện trước cửa Điện Hàn Đông, bên cạnh là những thực khách tham gia Thực Tiên yến khác, tất cả đều đang ở trạng thái hôn mê.
Các Huyền Thánh im lặng, trí nhớ của bọn họ chỉ dừng lại ở đoạn Thực Tiên yến khai tiệc, còn phần sau thế nào lại hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng quan trọng hơn là trong đầu bọn họ lại có rất nhiều lĩnh ngộ liên quan đến pháp tắc.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong lúc bọn họ hôn mê chứ?
Bọn họ đang định đứng dậy khám phá Điện Hàn Đông trong truyền thuyết.
Nhưng còn chưa kịp hành động, bọn họ đã bị dời đi.
“Là mơ ư?”
Đông Qua Thánh Quân lẩm bẩm.
“Không phải, là dịch chuyển không gian. Có thể chúng ta đã vô tình chạm phải cơ quan gì đó nên bị đưa ra khỏi Điện Hàn Đông, về lại hội trường tổ chức Thực Tiên yến.”
Tam Chu Thánh Quân vừa nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông vừa nói.
“Chắc chắn trong lúc chúng ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì đó.”
Thất Tu Thánh Quân trầm giọng đưa ra ý kiến.
Trong mấy vị Huyền Thánh bát phẩm có mặt ở đây, cảnh giới của hắn thấp nhất.
Đến giờ mắt của hắn vẫn còn đau nhức từng cơn, hầu như chẳng thấy được gì. Nhưng cảnh giới của hắn lại tiến thẳng vào trạng thái ‘tiếp xúc với pháp tắc’.
Trong lúc bọn họ hôn mê, chắc chắn đã xảy ra kỳ ngộ gì đó.
Ngay sau đó, những khách mời tham dự Thực Tiên yến khác cũng lần lượt tỉnh lại.
“Lạ thật, trời tối rồi ư?”
Có người hỏi.
“Sao lại tối thế này? Chúng ta đang tham gia Thực Tiên yến mà?”
“Làm ơn mở đèn lên được không?”
“À ta nghĩ... với tu vi của chúng ta, cho dù không bật đèn thì vẫn có thể nhìn thấy mới đúng chứ nhỉ?”
“Nói cách khác, chúng ta... bị mù rồi ư?”
“Bị mù rồi!”
“Ta cũng vậy, không nhìn thấy gì cả.”
Hội trường Thực Tiên yến xôn xao hẳn lên, ai nấy cũng hoang mang lo sợ.
“Mọi người đừng sợ, chỉ cần qua một thời gian ngắn, mắt của mọi người sẽ khôi phục bình thường thôi.”
Đông Qua Thánh Quân lên tiếng trấn an.
Bên trong phòng bếp tạm thời, Biệt Tuyết Tiên Cơ nghe thấy tiếng hỗn loạn ở bên ngoài.
Cô nhẹ nhàng xoay tròn con dao làm bếp trong tay:
“Mắt không thấy đường ư? Thế thì mang món ăn này lên trước vậy.”
Đặc sản của minh giới - Ma đồng.
Có câu ăn gì bổ nấy mà.
Ngoài ra, món ăn này cũng là một trong những món ăn đặc sắc trong Thực Tiên yến lần này.
Đối với tu sĩ ngũ phẩm đỉnh phong, món ăn này còn là một lần cơ hội.
Món ăn này có thể tăng cường linh cảm cho nét cuối cùng trên diễn đồ kim đan, vẽ mắt cho rồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận