Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1459: Tâm Hồn Họa Sĩ Không Dừng Lại Được

Chương 1459: Tâm Hồn Họa Sĩ Không Dừng Lại Được
Tiểu kim đan trong đan điền thứ hai cũng không phải kim đan bản mệnh của hắn.
Song tiểu kim đan vẫn có đầy đủ chức năng mà kim đan của những tu sĩ khác có, cũng có bước phác họa diễn đồ kim đan, cũng có quá trình thực hiện một nét vẽ mắt cho rồng.
Vậy nên Tống Thư Hàng đang mong đợi, nếu tiểu kim đan của hắn thật sự được bổ sung nét vẽ cuối cùng, phải chăng kim đan sẽ diễn hóa thành linh hồ của Chân Quân lục phẩm?
Đến lúc đó, rốt cuộc hắn được xem là Chân Quân lục phẩm hay là Linh Hoàng ngũ phẩm đây?
Nghĩ đến chuyện tiểu kim đan đã diễn hóa thành linh hồ nhưng đan điền bản mệnh thậm chí còn chưa động bút bắt đầu phác họa diễn đồ kim đan, Tống Thư Hàng lại cảm thấy rất thú vị.
Hương vị của Như Họa không thuộc kiểu vừa ăn vào đã nổ tung như Bách Thú Đại Thiên Tỷ, điểm đặc biệt của nó nằm ở dư vị. Sau khi thưởng thức, dư vị của món ăn còn đọng lại rất lâu, khiến thực khách đắm chìm trong hồi ức mỹ vị không tự thoát ra được.
Trong lúc Tống Thư Hàng dùng món Như Họa, chỗ con mắt mới được lắp vào đồng thời tỏa ra cảm giác mát lạnh, khôi phục như lúc đầu.
Nhưng linh cảm cho nét cuối cùng vẽ mắt cho rồng lại không sinh ra.
“Lẽ nào phải ăn hết phần Như Hoa này thì mới có hiệu quả?”
Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn món ăn trước mặt, trong lòng lại có chút không nỡ.
Nếu bên cạnh mình có một người bạn tốt có tài nấu nướng bằng một nửa Biệt Tuyết Tiên Cơ thôi thì đời người sẽ trở nên tốt đẹp vô cùng.
Tống Thư Hàng cố dằn cảm giác không nỡ trong lòng xuống, cắn mấy miếng ăn hết phần Như Họa trước mặt.
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi ngấu nghiến như trâu nhai mẫu đơn thế kia thật lãng phí. Ngươi lại không vội vẽ mắt cho rồng, ăn như vậy lãng phí quá đấy.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Tống Thư Hàng:
“Hì hì.”
Cuồng Đao Tam Lãng ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Thư Hàng, đừng nói là ngươi sắp vẽ mắt nhé? Ngươi vừa mới tấn thăng ngũ phẩm thôi mà?”
Diệt Phượng Công Tử đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
“Yên tâm đi Diệt Phượng tiền bối, kim đan bản mệnh của ta còn chưa bắt đầu bước phác họa diễn đồ kim đan nữa đây.”
Tống Thư Hàng lên tiếng an ủi.
Sau khi ăn hết phần Như Họa của mình, Tống Thư Hàng nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng lại mỹ vị của món ăn, đồng thời mong đợi linh cảm cho nét cuối cùng trên diễn đồ kim đan thoáng hiện.
Món Như Họa này chỉ là cơ hội tăng cường linh cảm cho nét cuối cùng trên diễn đồ kim đan mà thôi chứ không phải tuyệt đối, không phải cứ ăn vào là chắc chắn vẽ ra được nét cuối cùng.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, đột nhiên có một vị đạo trưởng trong hội trường Thực Tiên yến phóng lên cao.
“Ha ha ha ha, đến rồi, đến rồi! Linh cảm cứ tràn ra cuồn cuộn không ngừng. Các vị đạo hữu, chúng ta phải từ biệt tại đây thôi.”
Nói xong, vị đạo trưởng này tung người bay đi.
Đây là một vị tu sĩ kim đan ngũ phẩm đỉnh phong, chỉ còn thiếu linh cảm vẽ nét cuối cùng trên diễn đồ kim đan. Bây giờ rốt cuộc hắn đã bắt được một tia linh cảm này, nỗi kích động muốn vẽ nét cuối cùng cư dâng trào trong lòng, không cách nào đè nén được.
Vì vậy hắn quyết định từ bỏ Thực Tiên yến lần này, xông ra ngoài muốn tìm một nơi để bế quan vẽ ra nét cuối cùng trên diễn đồ kim đan.
Chờ sau khi diễn đồ kim đan hoàn thành, hắn sẽ tranh thủ thời gian chuẩn bị độ kiếp.
Dù sao đối với tu sĩ, tăng cảnh giới mới là chuyện quan trọng nhất.
Sau khi vị đạo trưởng kia rời đi, dường như hiệu ứng domino bị mở ra, lại có một vị tu luyện giả đứng dậy, người này là tu luyện giả của thế giới khác.
Sau khi đứng dậy, hắn thi lễ chào mọi người:
“Các vị đạo hữu, ta cũng phải đi đây.”
Tiếp đó lại có thêm mấy vị tu luyện giả thuộc những hệ khác nhau đứng dậy, thi lễ chào mọi người rồi rời khỏi Thực Tiên yến.
“Món Như Họa này của Biệt Tuyết Tiên Cơ có tác dụng mạnh thật. Chuyện này mà truyền ra thì truyền thuyết về Biệt Tuyết Tiên Cơ lại nổi tiếng hơn một bậc.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ thở dài nói.
“Sau đó chắc chắn giá thiệp mời Thực Tiên yến lần tới lại tăng vọt, đau lòng quá.”
Bắc Hà Tán Nhân tiếp lời.
Các tán tu cũng khổ sở trong lòng nhưng bọn họ không nói ra.
Đúng lúc này, Tạo Hóa Pháp Vương đột nhiên đứng dậy.
“Pháp Vương, cuối cùng ngươi cũng sắp đột phá rồi à?”
Cổ Hồ Quan Chân Quân hỏi.
Hắn và Tạo Hóa Pháp Vương là tu sĩ đồng lứa, hắn đã sớm đột phá đến cảnh giới Chân Quân, còn Tạo Hóa Pháp Vương do thuộc hệ thối thể nên tấn cấp khá chậm, bây giờ vẫn ở cảnh giới ngũ phẩm đỉnh phong.
“Không phải, ta chỉ thấy món ăn này ngon quá, đột nhiên muốn ca một bài để bày tỏ cảm xúc trong lòng thôi.”
Tạo Hóa Pháp Vương trả lời.
Dứt lời, hắn còn hắng giọng.
“Tạo Hóa tiền bối, xin hạ miệng lưu người!”
“Tạo Hóa đạo hữu, đây là Thực Tiên yến chứ không phải liveshow của ngươi đâu, xin đừng hát.”
“Sát sát sát sát! Kẻ bất trung... Sát sát sát! Kẻ bất hiếu... Sát sát sát!”
Một chất giọng trong trẻo vang lên, Vũ Nhu Tử đã cất giọng hát trước.
Nhóm tu sĩ ngồi ở mấy bàn bên cạnh hoảng sợ đứng bật dậy, tim cũng đập chậm mất nửa nhịp.
Tô thị A Thập Lục vội che miệng Vũ Nhu Tử lại.
Tống Thư Hàng:
“Vũ Nhu Tử, đừng hát nữa, bây giờ Tạo Hóa Tiên Tử vẫn chưa trở về vị trí cũ, nếu Pháp Vương tiền bối cất tiếng hát thì Thực Tiên yến sẽ tiêu tùng luôn đấy.”
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Các ngươi cũng quá xem thường khả năng tự kiềm chế của ta, ta là kiểu người không biết nặng nhẹ thế à? Chỉ là trong lòng cảm xúc dâng trào nên muốn sáng tác một bài, sau đó ta sẽ hát khẽ chứ không hát thành tiếng đâu.”
Lệ Chi Tiên Tử bình tĩnh lấy nút bịt tai ra rồi nhét vào trong tai mình.
Tuy là hát khẽ nhưng ở đây đều là tu luyện giả, thính lực của ai cũng cực nhạy. Dù tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương có thấp đến đâu cũng sẽ truyền vào trong tai mọi người.
“Hãy để ta ở lại~ bên bờ luân hồi~”
Tạo Hóa Pháp Vương hạ thấp giọng, bắt đầu hát khẽ trong cổ họng.
“Bài này thì có liên quan gì đến tiên hào Như Họa?”
Bắc Hà Chân Quân tò mò hỏi.
“Còn chưa bắt đầu sáng tác, ta chỉ hát một câu để thông giọng thôi.”
Tạo Hóa Pháp Vương đáp.
Sau đó hắn bắt đầu ngâm nga khe khẽ.
Khúc hát này không có lời, chỉ có mỗi giai điệu.
Nói thật, lúc không hát lời ca, Tạo Hóa Pháp Vương có năng lực cảm nhận giai điệu rất mạnh.
Ngoài là ca sĩ chết chóc cấp thế giới, thật ra Tạo Hóa Pháp Vương còn là cao thủ soạn nhạc, sáng tác bài hát đẳng cấp thế giới.
Tạo Hóa Tiên Tử lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tống Thư Hàng.
Sau khi suy tư một lát, cô rời khỏi Tống Thư Hàng, trở lại bên cạnh Tạo Hóa Pháp Vương.
Tạo Hóa Pháp Vương ngâm nga khúc hát, Tạo Hóa Tiên Tử cũng bắt đầu hát khẽ theo.
Giọng ca như âm thanh của tự nhiên từ trong miệng cô vang lên.
Thân hình Tống Thư Hàng hơi chững lại.
Trong lòng như có loại linh cảm nào đó dâng lên.
“Tới rồi ư?”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Linh cảm cho nét cuối cùng vẽ mắt cho rồng… thật sự sắp xuất hiện rồi sao?
“Cái gì tới rồi?”
Vũ Nhu Tử tò mò hỏi.
“Linh cảm tới.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Ngay sau đó, ý thức của hắn trở nên mơ hồ.
Trời đất quay cuồng.
Tiếp đó ý thức xuất hiện trong đan điền.
Cảm giác này giống hệt như lúc hắn phác họa diễn đồ kim đan trước kia.
Nét cuối cùng trên diễn đồ kim đan, ta tới đây.
Tống Thư Hàng mừng thầm trong lòng.
Trong thời buổi hiện đại ngày nay, có không ít người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có nặng có nhẹ.
Tống Thư Hàng cũng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhưng thuộc dạng nhẹ.
Chừng nào chưa vẽ xong nét cuối cùng trên diễn đồ kim đan, trong lòng hắn cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó, rất muốn hoàn thành nét cuối cùng ngay.
Mà bây giờ, cuối cùng cơ hội đó cũng đã tới.
Một lát sau...
Một vật thể hình cầu tròn vo xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng.
Hồi trước lúc hắn thực hiện bước phác họa diễn đồ kim đan, tiểu kim đan đã biến to lên trong ý thức của hắn, nhờ vậy hắn có thế thỏa thích phác họa, vẽ tất cả những gì mình nghĩ lên trên tiểu kim đan.
Bây giờ cũng có một viên cầu lớn như vậy xuất hiện trước mắt hắn.
Thế nhưng viên cầu này không phải màu vàng... mà là bảy màu.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tiên cơ, kịch bản lỗi rồi!
Sao bảo sau khi ăn tiên hào Như Họa, có thể tăng cường linh cảm cho nét cuối cùng trên diễn đồ kim đan kia mà?
Tại sao ta lại bị đưa đến trước mặt yêu đan bảy màu thế này?
Lẽ nào yêu đan cũng cần phác họa diễn đồ kim đan ư?
Làm sao bây giờ, ta chẳng biết gì về yêu đan cả.
Rốt cuộc yêu đan có cần tiến hành phác họa diễn đồ kim đan giống kim đan hay không đây?
Nhưng yêu đan lại không có long văn. Về mặt lý thuyết, không có long văn thì không có màu vẽ để phác họa diễn đồ kim đan đúng không? Vậy ta phải vẽ kiểu gì đây?
Bạch tiền bối two đã từng nói năm đó kim đan của ngài ấy là kim đan vô long văn, lúc đó không biết Bạch tiền bối two dùng cách gì để tấn thăng Chân Quân lục phẩm nhỉ?
Chẳng lẽ ngài ấy bỏ qua bước phác họa diễn đồ kim đan này luôn?
Trong lòng Tống Thư Hàng rối như tơ vò.
Nhưng lúc này, loại xúc động kia càng ngày càng mãnh liệt.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc, giống hệt cảm giác xuất hiện lúc hắn chuẩn bị phác họa diễn đồ cho viên kim đan thứ hai.
Được rồi, cứ kệ hết đi, lên thôi.
Tống Thư Hàng đi đến trước yêu đan bảy màu, giơ ngón tay điểm lên yêu đan.
“Lần này, ta nên vẽ gì đây?”
Trên viên kim đan thứ hai, hắn đã vẽ ‘vẫn là thánh thành không bao giờ thất thủ’.
Trên hình vẽ có lửa đỏ, có thánh thành không bao giờ thất thủ, có lôi kiếp đầy trời, thiên kiếp hiện đại hóa, còn có tinh cầu mọc mắt lớn bằng một phần tư bản gốc.
Hình đã vẽ một lần, nếu vẽ lại lần nữa thì thật vô nghĩa, hơn nữa cũng không hợp với tính cách của Tống Thư Hàng.
Vậy nếu trên yêu đan bảy màu cũng có thể tiến hành phác họa diễn đồ kim đan, hắn nên vẽ cái gì mới ổn đây?
Nỗi xúc động trong lòng lại càng mãnh liệt, ngón tay của Tống Thư Hàng bất giác vẽ lên yêu đan.
Ngón tay hắn vừa động, ánh sáng bảy màu trên yêu đan hóa thành màu vẽ, bám vào đầu ngón tay của Tống Thư Hàng.
Loại ánh sáng bảy màu này có tác dụng giống như long văn trên kim đan của tu sĩ.
Ngón tay của Tống Thư Hàng chuyển động rất nhanh.
Trong đầu hắn xuất hiện một thanh thần kiếm siêu khổng lồ.
Bộ bản mệnh pháp khí thứ hai của hắn, tổ hợp pháp khí tam thập tam thú đã giao cho Bạch tiền bối two cất giữ - Thánh Kiếm Chung Yên.
Thánh kiếm siêu khổng lồ đứng sừng sững trong hư không.
Tống Thư Hàng càng vẽ càng thuận tay.
Kết cấu phức tạp của Thánh Kiếm Chung Yên được hắn vẽ lên trên yêu đan bảy màu từng chút một.
Ngay khoảnh khắc thánh kiếm thành hình, dường như có một loại kiếm ý cuồn cuộn ngất trời thành hình trên yêu đan.
Nhưng sau khi hắn vẽ thánh kiếm khổng lồ phức tạp xong, nó chỉ chiếm chừng một phần mười bề mặt yêu đan bảy màu, trường hợp này giống hệt như khi hắn vẽ thánh thành không bao giờ thất thủ trên tiểu kim đan.
“Quả nhiên, tính tình cũng thối y như kim đan thứ hai.”
Tống Thư Hàng nói.
Trước khi bắt đầu vẽ, hắn đã có loại dự cảm này rồi.
Đã vậy thì tiếp tục thôi.
Sau thánh kiếm, hắn nên vẽ gì nữa nhỉ?
Ngón tay hắn điểm nhẹ, vẽ ra một nam tử chắp hai tay sau lưng ở bên dưới thánh kiếm. Nam tử này đại diện cho chính hắn.
Sau đó hắn lại nhấc tay vẽ ra từng khe nứt không gian xung quanh thánh kiếm.
Trong khe nứt không gian lại có vô số tà ma Cửu U mạnh mẽ chui ra, con nào cũng giương nanh múa vuốt trông vô cùng dữ tợn.
Vốn dĩ hắn muốn đi theo phong cách như hình vẽ trên kim đan thứ hai, định vẽ cảnh hắn chống lại cường địch lên trên yêu đan.
Nhưng vẽ một hồi, phong cách lại thay đổi lúc nào chẳng hay.
Khe nứt không gian càng ngày càng nhiều, không chỉ có tà ma Cửu U chui từ trong đó ra mà còn có thú tu của thú giới, cường giả hình người, thậm chí là người máy chiến sỹ mang phong cách khoa học viễn tưởng.
Tống Thư Hàng cảm thấy tâm hồn họa sĩ của mình không dừng lại được.
Mà thứ hắn muốn vẽ đã tan nát hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận