Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1462: Dùng chân xem bói

Chương 1462: Dùng chân xem bói
Các anh em, mau ủng hộ ta đi. Ủng hộ ta, ta sẽ bắt Bá Tống Huyền Thánh uống nước sông mẫu tử…
“Chúc mừng Bá Tống tiền bối! Qua đợt bỏ phiếu của mọi người, ngài đã giành được suất đầu tiên của vòng ba!” Đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông chủ trì vòng hoạt động giành ghế thứ ba hô lớn.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Bá Tống Huyền Thánh.
Ngoại trừ vị tiên tử giơ cao nước sông mẫu tử thì còn mấy đạo hữu không bỏ phiếu ủng hộ hắn.
Bởi vì chỉ cần “không phục” là có thể khiêu chiến Bá Tống Huyền Thánh rồi. Theo quy định thì “Sau khi xác định được mỗi người sở hữu suất ăn ở vòng ba, người đó phải tiếp nhận tối đa bốn lần khiêu chiến” cơ mà.
Mấy vị đạo hữu này đang vắt óc nghĩ cách khiêu chiến Bá Tống Huyền Thánh đây.
Đấu chính diện thì không được rồi. Bá Tống Huyền Thánh là nghìn năm đệ nhất thánh, là tồn tại cấp bậc Huyền Thánh đấy.
Nhưng phương thức khiêu chiến có giới hạn mỗi đấu chính diện đâu, có nhiều cách thức khác để khiêu chiến mà.
Chỉ cần hai bên đều đồng ý thì so tài hạng mục gì cũng được, dù là bao búa kéo, nhảy xa nhảy cao hay là thi ăn nhanh cũng không thành vấn đề.
Cho nên nếu như tiên tử có nước sông mẫu tử khiêu chiến thất bại thì bọn họ có thể tiến lên như tre già măng mọc, mục tiêu là bắt Bá Tống Huyền Thánh phải uống nước sông cho bằng được.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Bá Tống Huyền Thánh, chờ xem vị tiên tử nọ sẽ dùng cách thức tất thắng gì để khiêu chiến Bá Tống.
“Ngây thơ.” Tống Thư Hàng đặt đũa xuống, vẻ mặt rất thản nhiên.
Sau đó hắn giơ cao tay phải của mình: “Xin lỗi, ta xin bỏ suất này… trước đó ta được tặng hai suất, đã đủ rồi.”
Dứt lời, Tống Thư Hàng lại nhặt đũa lên, sung sướng ăn tiên trân trong Thực Tiên yến và uống tiên nhưỡng mà Biệt Tuyết Tiên Cơ mới ủ.
Mĩ mãn.
Tặng cho IQ của mình cái like!
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Thực Tiên yến lặng ngắt.
Chẳng ai ngờ Bá Tống Huyền Thánh lại bỏ quyền.
Cảm giác thất vọng bao trùm sảnh tiệc của Thực Tiên yến.
“Tống tiên bối, đừng bỏ quyền mà, khiêu chiến vui như thế mà từ chối thì tiếc lắm.” Tống Thư Hàng tiếc nuối than thở.
Tống Thư Hàng buông tiên nhưỡng xuống, thở dài nói: “Vũ Nhu Tử à, đàn ông mang thai không phải chuyện tốt đẹp gì. Cái này không mang ra đùa được đâu.”
Hắn vừa nói xong câu này, bầu không khí xung quanh các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 lập tức trầm xuống.
Mọi người không khỏi nhớ lại kí ức kinh hoàng khi bị ánh nhìn mang thai của Bá Tống Huyền Thánh nhắm vào.
Bụng dưới phình lên, hai chân mềm oặt.
“Ôi, suýt nữa thì ta quên mất, ta còn chưa xem xong Huyền Ma giảng pháp của Tống tiên bối nữa.” Vũ Nhu Tử nói.
Nhưng đang ở trong Thực Tiên yến, không tiện xem Huyền Ma giảng pháp cho lắm. Cho nên bao giờ về Linh Điệp đảo rồi xem quay lại vậy. Đến lúc đó nếu a cha đã xuất quan hoặc độ kiếp thành công thì lại càng hay.
Cô có thể xem bản quay lại của Huyền Ma giảng pháp cùng a cha rồi.


Ở một phía khác, vị tiên tử giương cao nước sông mẫu tử máy móc quay đầu nhìn đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông chủ trì hoạt động: “Có thể bỏ quyền được sao?”
“Trên nguyên tắc thì có thể bỏ được ạ.” Đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông đáp.
Vòng thứ ba không phải là rút thưởng mà chỉ là tặng ghế thôi, người được nhận đương nhiên cũng có thể bỏ quyền.
“Bá Tống tiền bối, sao ngươi có thể sợ sệt như vậy được?” Tiên tử quay đầu lại, thốt lên bằng giọng điệu rất đỗi bi ai.
“Bá Tống tiền bối, con nhóc này dám khiêu khích uy nghiêm của ngài, dạy dỗ cô ta đi! Phải cho cô ta biết thế nào là uy nghiêm!” Một vị đạo trưởng hét lớn.
“Bá Tống tiền bối, đó chỉ là một tiểu nha đầu thôi mà! Ngài đè bẹp cô ta chẳng dễ như trở bàn tay ư?” Có người còn cổ vũ.
Tống Thư Hàng mỉm cười bình tĩnh. Các người còn non lắm, dù là khích tướng, khẩn cầu hay cổ vũ thì cũng đừng mơ ép được ta ra sân.
Đúng lúc ấy thì Đồng Quái mặc váy đỏ đứng dậy.
Cô lấy một tấm thảm da thú ra trải rộng trên mặt đất. Trên tấm thảm kẻ những ô vuông, vẽ những phù văn xem bói.
Đồng Quái cởi giày cao cổ, để lộ đôi chân trần.
Sau đó tiên sư giẫm trên tấm thảm, bước từng bước theo một bộ pháp cực kì huyền ảo.
Tiên sư lúc này xinh đẹp vô song, khi bước theo bộ pháp huyền ảo kia trông chẳng khác gì khiêu vũ.
Mỹ lệ đến rung động lòng người.
Trở thành một cảnh tượng đẹp đẽ giữa sảnh Thực Tiên yến.
“Nếu không biết hắn là Đồng Quái thì có khi ta đã động lòng rồi đấy.” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Bắc Hà Tán Nhân: “Tam Lãng đạo hữu, thôi thì ngươi cứ mù thêm một lúc nữa đi.”
“Ta chỉ cảm thán một tí thôi mà. Chính vì biết Đồng Quái Tiên Sư vốn là một gã lôi thôi nhếch nhác, cho nên bây giờ nhìn hắn để chân trần nhảy múa cứ thấy sai trái thế nào ấy.”
“Ha ha.” Bắc Hà Tán Nhân bật cười.
Lệ Chi Tiên Tử đón lời: “Tam Lãng đạo hữu, ngươi có ảo giác Đồng Quái Tiên Sư là đàn ông từ bao giờ vậy?”
Cuồng Đao Tam Lãng: “Hả?”
Từ khi Lãng mỗ gia nhập nhóm Cửu Châu số 1 thì Đồng Quái đã gắn liền với giới tính nam rồi mà? Dù lúc thì hắn là nam, lúc lại là nữ, nhưng bản chất rõ ràng là đàn ông đấy chứ?
“Giới tính của Đồng Quái Tiên Sư chính là một trong ‘mười điều bí ẩn” của nhóm Cửu Châu số 1 chúng ta đấy. Không ai biết rốt cuộc thì hắn là nam hay nữ.” Lệ Chi Tiên Tử cười nói.
Đông Phương Lục Tiên Tử ngồi bàn bên cạnh cũng lên tiếng: “Nói cách khác, ngươi cho rằng Đồng Quái Tiên Sư là một gã lôi thôi, nhưng nói không chừng người đang khiêu vũ kia mới chính là bản thể của Đồng Quái Tiên Sư đấy. Không thì chí ít cũng là một phần bản thể.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “…”
“Đồng Quái tiền bối đang xem bói sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Chắc hẳn là một phương thức xem bói, trông có vẻ giống cách bói toán của hệ Cổ Vu. Nói thật lòng thì Đồng Quái nắm giữ các phương thức xem bói đa dạng lắm. Hắn có thể xem là nhân vật cấp tông sư trong giới bói toán đấy. Chỉ tiếc là toàn bói bậy thôi.” Bắc Hà Tán Nhân nói.
Hai mắt Vũ Nhu Tử sáng ngời lên: “Ngài ấy đang xem bói bằng chân sao?”
Cô rất muốn học cách bói toán này!
“Tiên sư đang tính gì vậy?” Tô Thị A Thập Lục thì muốn biết chuyện này hơn.
Vừa rồi hình như không có ai mời Đồng Quái Tiên Sư xem quẻ cả.
Vậy thì hắn đang bói cho ai?
Trên thảm da thú, Đồng Quái Tiên Sư biến thành mỹ nữ váy đỏ lắc lư vòng eo như rắn, chân phải bước ra một bước cuối cùng.
Phù văn trên vuông trong tấm thảm mà bàn chân kia giẫm lên ngời sáng.
Đồng Quái Tiên Sư cúi đầu nhìn phù văn và ô vuông rồi lâm vào trầm tư.
Một lát sau, Đồng Quái Tiên Sư vỗ tay rồi cất tiếng lanh lảnh: “Quẻ tốt! Quẻ ra phù văn chí tôn, đại cát đại lợi!”
Chết dở! Đại cát đại lợi?
Tiên sư vừa mới tính quẻ cho ai thế?
Sắp toi đời đến nơi rồi!
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi lựa chọn bỏ quyền đúng là sáng suốt!” Đồng Quái Tiên Sư hơi thở dốc rồi nói tiếp: “Vừa nãy ta có linh tính nên đã bói cho ngươi một quẻ. Nếu ngươi không bỏ ghế thì kết quả quẻ ấy là phù văn Quỷ Long, quẻ đại hung, có nguy cơ mất mạng! Bây giờ, sau khi ngươi chủ động bỏ quyền thì kết quả quẻ tượng biến thành phù văn Chí Tôn, đại cát đại lợi rồi! Lựa chọn thông minh lắm!”
Dứt lời, Đồng Quái Tiên Sư còn giơ ngón cái với Tống Thư Hàng. Ngón tay của cô sơn bảy màu rực rỡ, dựng thẳng lên còn lóe ánh hào quang, vô cùng chói mắt!
Đồng Quái Tiên Sư vừa nói xong thì tất cả tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 và những người quen biết Đồng Quái Tiên Sư đều quay đầu nhìn Tống Thư Hàng.
“Đồng Quái tiền bối, ngươi có tính nhầm không đấy? Chí Tôn là điềm ngược lại đúng không? Nhất định phải là đại hung mới đúng chứ!” Tống Thư Hàng vội vàng kêu lên.
“Chí ít cũng phải ‘đại’ cỡ 34D đúng không?” Cuồng Đao Tam Lãng bổ sung.
[“hung” trong đại hung đồng âm với “hung” – ngực. Tam Lãng chơi chữ đại hung = ngực lớn nên mới có 34D]
Lúc này, Đồng Quái Tiên Tử đã đi giày vào, cất tấm thảm da thú đi: “Quỷ sứ! Ta không thèm nói chuyện với các ngươi nữa!”
Tống Thư Hàng: “…”
Vũ Nhu Tử: “Nếu không bỏ quyền thì là phù văn Quỷ Long, đại hung, có nguy cơ mất mạng.”
Tô Thị A Thập Lục: “Nếu bỏ quyền thì là phù văn Chí Tôn, đại cát.”
Quẻ của Đồng Quái Tiên Sư phải hiểu theo chiều ngược lại.
Nói cách khác, nếu không bỏ ghế thì là đại cát đại lợi.
Còn bỏ ghế thì gặp điềm đại hung, thậm chí còn có nguy cơ toi mạng.
Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ đến mười hai đồng tiền hồi sinh mà mình đổi được ở chỗ hàng gì cũng có thể bổ tiên tử.
Đùa cái gì thế? Ta vừa mới mua mười hai đồng tiền hồi sinh này mà.
Đừng nói là cầm nóng tay, còn chưa kịp cầm đây này!
Với lại hôm nay hắn đã hồi sinh một lần rồi…
“Chờ chút, người chủ trì chờ một chút!” Tống Thư Hàng vội vàng giơ tay rồi lớn tiếng hô lên.
Đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông phụ trách chủ trì hoạt động giành ghế quay đầu lại với vẻ hoài nghi: “Bá Tống tiền bối có gì sai bảo ạ?”
“Ta hơi hối hận rồi. Ta suy nghĩ nghiêm túc một lát, cảm thấy chấp nhận khiêu chiến cũng là một chuyện rất thú vị. Đấu với trời, đấu với đất, đấu với người đều là niềm vui bất tận mà. Không phải chỉ là bốn lần khiêu chiến thôi sao, hôm nay Bá Tống ta sẽ chấp nhận hết.” Tống Thư Hàng mỉm cười, trấn tĩnh nói.
Đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông ngớ ra.
Hắn không biết sự lợi hại của Đồng Quái Tiên Sư, chỉ biết là vị tiên tử váy đỏ vừa rồi đã tính cho Tống Thư Hàng một quẻ.
Bỏ ghế là đại cát, không bỏ là đại hung.
Sao tự nhiên Bá Tống tiền bối lại nóng ruột muốn đòi lại suất của mình thế nhỉ?
Chẳng lẽ Bá Tống Huyền Thánh là loại người thích bắt đầu trò chơi bằng hình thức Địa Ngục, khoái ngược gà mờ sao?
“Xin lỗi Bá Tống tiền bối, theo nguyên tắc, nếu ngươi đã bỏ quyền rồi thì không được lấy lại, cho nên…”
Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì đã bị người khác ngắt ngang.
“Tiểu đạo hữu chủ trì này, há có thể không nể mặt Bá Tống Thánh Quân như thế? Bá Tống tiền bối đã muốn nhận lại suất của mình thì đương nhiên là phải cho ngài ấy chứ!” tiên tử có nước sông mẫu tử vội vàng chen lời.
“Thải Vân Tiên Tử nói có lý lắm! Chúng ta nhất định phải nể mặt Bá Tống Huyền Thánh!” Đạo hữu bên cạnh lập tức phụ họa.
“Thải Vân Tiên Tử nói rất đúng!”
“Chúng ta đều đồng ý để Bá Tống tiền bối nhận lại suất của mình! Ghế này nhất định phải là của hắn. Nếu không thì tất cả bọn ta đều không phục!”
Đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông gãi đầu gãi tai: “Được rồi, nếu tất cả mọi người đều đồng ý thì ghế đầu tiên của vòng ba xin dành cho Bá Tống tiền bối!”
Giờ phút này đây, Đồng Quái Tiên Sư váy đỏ dùng đầu ngón tay nhấc chén rượu lên, nhấp một ngụm, hai mắt híp lại đầy hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận