Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1464: A, ta chảy máu đầy đất

Chương 1464: A, ta chảy máu đầy đất
Trên tivi hoặc trong phim ảnh, sau khi các mỹ thực gia phẩm đồ ăn xong sẽ thể hiện vẻ mặt thỏa mãn, rồi dùng kinh nghiệm phong phú của mình để nói ra nguyên liệu và cách thức chế biến của món ăn.
Tống Thư Hàng không phải là mỹ thực gia.
Cho nên hắn chỉ có thể viết hết những gì mà bí pháp giám định của mình giám định ra lên giây.
Nguyên liệu chính, hương liệu phụ trợ, các nguyên liệu phối hợp… đều được viết ra.
Thậm chí nếu Tống Thư Hàng muốn thì hắn còn có thể viết ra ba loại cá được dùng làm nguyên liệu đến từ giới nào, tuổi của cá là bao nhiêu, hương liệu và nguyên phối hợp cần hàm lượng như thế nào.
Nhưng nếu viết đến mức độ kia thì không còn là nếm món ăn đoán nguyên liệu nữa mà là viết thẳng công thức ra rồi, cuộc tranh tài giữa Tống Thư Hàng và Thải Vân Tiên Tử chỉ so việc đoán số lượng và chủng loại nguyên liệu nấu ăn thôi mà.
Cho nên không cần phải viết cặn kẽ đến mức ấy.
Tống Thư Hàng múa bút như bay, chữ viết đoan chính.
“Xong.” Viết xong, hắn đặt bút xuống mà nhìn Thải Vân Tiên Tử.
Sau đó Tống Thư Hàng lại quay về dáng vẻ hai tay chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm Thải Vân Tiên Tử để tạo áp lực cho cô.
Khí thế và tạo áp lực cho đối thủ chính là một phần quan trọng trong trận đấu.
Thải Vân Tiên Tử: “…”
Ăn theo cái kiểu trâu gặm mẫu đơn kia mà có thể suy đoán ra nguyên liệu trong món ngư thiện của Biệt Tuyết Tiên Cơ ư?
Với lại… hình như Bá Tống Huyền Thánh còn chưa uống canh nữa mà?
“Bá Tống tiền bối, ngươi đã chịu thua rồi sao?” Thải Vân Tiên Tử liếm môi một cái rồi hỏi.
“Chịu thua? Không đâu. Cô làm tốt phần mình trước đi. Ta đã viết hết nguyên liệu của món ngư thiện này ra rồi. Cô mà còn cứ chậm chạp như thế là thua đấy.” Ánh mắt Tống Thư Hàng hơi tối đi, khiến cho người ta cảm thấy hai mắt hắn lại đang phóng thích ra ánh sáng kì dị.
Thấy phản ứng của Tống Thư Hàng, trong lòng Thải Vân Tiên Tử hơi hoang mang.
Bá Tống Huyền Thánh trấn định như thế, rốt cuộc lá bài tẩy của hắn là gì?
Chẳng lẽ hắn thực sự tự tin có thể thắng được lưỡi của thần của ta hay sao?
Thải Vân Tiên Tử càng nghĩ càng hoảng.
Nhưng ngay sau đó, cô ra sức lắc đầu: “Đừng hốt hoảng, ta có lưỡi của thần cơ mà. Trong việc phẩm đồ ăn này, Bá Tống Huyền Thánh chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Bá Tống Huyền Thánh ăn uống như thế mà có thể phẩm ra nguyên liệu nấu ăn trong tiên trân mới là lạ. Nhất định là hắn chỉ đang làm màu làm vẻ thôi.”
Sau đó Thải Vân Tiên Tử cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bá Tống Huyền Thánh.
Đành vậy chứ biết làm sao? Bây giờ chẳng mấy ai trong chư thiên vạn giới dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bá Tống Huyền Thánh nữa rồi.
Thải Vân Tiên Tử phát huy hiệu quả thiên phú lưỡi của thần của mình đến cực hạn.
Nguyên liệu, hương liệu và các gia vị khác trong tiên trân ngư thiện lần lượt cụ hiện hóa trong đầu óc cô.
“Nhưng đây không hổ danh là tiên trân do Biệt Tuyết Tiên Cơ chế biến… Dù lưỡi của thần đã phân tích ra tất cả ngyên liệu trong tiên trân, tách riêng chúng ra và cụ hiện hóa trong đầu mình thì vẫn có ba loại hương liệu mà mình chưa bao giờ ngửi hay ăn qua. Đây rốt cuộc là công thức bí mật của Biệt Tuyết Tiên Cơ hay là hương liệu mà cô ấy mới nghiên cứu ra vậy?” Thải Vân Tiên Tử thầm nghĩ.
Một lát sau, cô mở to mắt ra.
Đủ rồi!
Tuy cô không thể nào đọc được tên của ba loại nguyên liệu kia, nhưng kết quả này đã đủ để đè bẹp Bá Tống Huyền Thánh rồi.
Thải Vân Tiên Tử vươn tay, nâng bút, viết như bay trên giấy.
Chữ viết của cô vô cùng thanh tú, thể hiện phong phạm của bậc danh gia.
“Hoàn thành.” Thải Vân Tiên Tử đặt bút xuống rồi thổi nhẹ lên trang giấy.


Hai tuyển thủ đã hoàn thành đáp án, đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông phụ trách chủ trì bước lên, thu cả hai tờ giấy của Tống Thư Hàng và Thải Vân Tiên Tử lại.
Sau đó hắn đặt hai tờ giấy lên thiết bị chiếu hình.
Kết quả của Tống Thư Hàng và Thải Vân Tiên Tử được chiếu ra cho tất cả mọi người tham dự Thực Tiên yến nhìn thấy.
“Thải Vân Tiên Tử có lưỡi của thần chắc chắn sẽ thắng rồi!”
“Bá Tống Huyền Thánh căn bản không hề nếm tiên trân cho tử tế mà chỉ ăn cho xong lần thôi, ta đã bắt đầu mong đợi rồi đấy.”
“Muốn nhìn thấy Bá Tống Huyền Thánh mang thai quá đi.”
“Ta cũng thế.”
Đồng thời trong Thực Tiên yến có rất nhiều mỹ thực gia mở ngư thiện của mình ra nếm. Bọn họ cũng âm thầm phỏng đoán nguyên liệu của tieent rân ngư thiện để đối chiếu với đáp án của Thải Vân Tiên Tử và Tống Thư Hàng.
Đáp án được phóng hết lên máy chiếu.
Bên trái là chữ viết ngay ngắn của Tống Thư Hàng.
Bên phải là chữ viết uyển chuyển của Thải Vân Tiên Tử.
“Nguyên liệu chính là ba loại cá… Bá Tống Huyền Thánh và Thải Vân Tiên Tử đều đoán đúng.” Một mỹ thực gia thông thạo tiên trân lên tiếng.
“Hả? Trong món ăn này có đến ba loại nguyên liệu chính cơ à? Thế mà ta tưởng đâu chỉ có một loại thôi chứ.” Có thực khách trong Thực Tiên yến kinh ngạc thốt lên.
Không phải thực khách nào cũng là mỹ thực gia.
Rất nhiều người chỉ cảm thấy món này ngon quá, không hổ danh là tiên trân do Biệt Tuyết Tiên Cơ làm ra. Nhưng họ thực sự không ngờ trong món tiên trân ngư thiện này lại phối hợp đến ba loại cá khác nhau.
Nhìn thấy đáp án của Thải Vân Tiên Tử và Tống Thư Hàng, những thực khách này lập tức cảm thấy món tiên trân ngư thiện trong tay mình vĩ đại hơn nhiều.
“Sau đó là sáu loại hương liệu khác nhau, Bá Tống Huyền Thánh và Thải Vân Tiên Tử cũng đều viết đúng.” Lại một mỹ thực gia dày dặn kinh nghiệm lên tiếng.
“Có sáu loại cơ à? Ta chỉ nếm ra có ba loại.”
“Ta thì nếm ra bốn loại, còn một loại nữa nhưng không biết là gì.”
“Ta cũng thế, chỉ nếm ra có bốn loại.”
Nói đến đây, mọi người không khỏi nhìn về phía Bá Tống Huyền Thánh với ánh mắt kinh ngạc. Chẳng lẽ kiểu ăn dọng của Bá Tống Huyền Thánh cũng là một phương pháp phẩm món ngon ư?
Tống Thư Hàng mỉm cười, tiếp tục duy trì tư thế ngồi tạo áp lực khổng lồ kia.
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng đều ngơ ra.
Cuồng Đao Tam Lãng: “Thư Hàng tiểu hữu nghiên cứu về tiên trân sâu đến vậy sao?”
“Dù có là thiên tài nhưng nhiều nguyên liệu trong tiên trân ta còn chưa nghe thấy bao giờ kia. Chẳng lẽ Thư Hàng tiểu hữu dã được dạy làm tiên trù à?” Bắc Hà Tán Nhân nói.
“Không thể nào.” Diệt Phượng Công Tử tiếp lời.
Dù Tống Thư Hàng từng tiếp xúc với Biệt Tuyết Tiên Cơ, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghe nói Biệt Tuyết Tiên Cơ muốn truyền thụ đạo tiên trù cho hắn cả.
Tô Thị A Thập Lục tinh mắt nhìn thấy vệt đỏ tươi trên tay áo bên phải của Tống Thư Hàng, đoán được đáp án, khóe miệng nhếch lên.
Nhưng bây giờ cô không thể nói chân tướng ra được.


“Những gia vị kết hợp còn lại… ta chỉ nếm ra sáu loại, còn một loại không đọc được tên. Không ngờ Thải Vân Tiên Tử lại nếm ra những mười một loại. Không hổ là lưỡi của thần, đây chính là thiên phú mà tất cả những đạo hữu yêu thích món ngon đều khao khát đấy.”
“Từ từ, trên tờ giấy của Bá Tống Huyền Thánh ở bên trái còn có thêm ba loại! Nhiều hơn Thải Vân Tiên Tử ba loại!”
“Làm sao có thể?”
“Nhiều hơn thật á? Bá Tống Huyền Thánh không viết linh tinh đấy chứ?”
“Sao có thể như vậy được?” Giọng nói lớn nhất mang chút bối rối, chính là của Thải Vân Tiên Tử.
Cô nhìn chằm chằm ba đáp án nhiều hơn mình trên tờ giấy của Tống Thư Hàng.
“Không ngờ Bá Tống Huyền Thánh lại viết ra được đáp án mà chính ta cũng không thể nhận ra! Chẳng lẽ Bá Tống Huyền Thánh cũng có lưỡi của thần ư?”
“Đáp án của Bá Tống Huyền Thánh có đúng không?”
“Ngươi nghĩ sao? Bá Tống Huyền Thánh viết những nguyên liệu trước không hề phạm sai lầm, cuối cùng còn thêm ra ba loại nguyên liệu, chẳng lẽ hắn lại viết bừa?”
Nói đến đây, tất cả thực khách trong Thực Tiên yến đều có dự cảm không lành.
Trong lĩnh vực phẩm mỹ thực mà Bá Tống Huyền Thánh cũng có thành tựu cao như vậy sao?
“Đáp án này có phải đưa vào nhà bếp giao cho Biệt Tuyết Tiên Cơ để xác nhận không?” Đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông chủ trì hỏi.
“Tiên cơ đã xem đáp án rồi, ván này Tống tiên bối thắng.” Lúc này, vị tiên tử tóc ngắn bưng đồ ăn xuất hiện và lên tiếng.
Biệt Tuyết Tiên Cơ đã xác nhận… đáp án của Bá Tống Huyền Thánh là chính xác.
“lưỡi của thần của ta thế mà lại thất bại sao?” Thải Vân Tiên Tử sững sờ.
Không, không đúng!
Lưỡi của thần không thua!
Kẻ thua chính là bản thân ta, bởi vì lượng kiến thức của ta không đủ sâu rộng. Rõ ràng lưỡi của thần đã phân tích ra mùi vị của ba loại nguyên liệu đó, nhưng ta lại không biết chúng là nguyên liệu gì.
“Đây mới là ván đầu tiên. Tiếp theo còn ba ván nữa. Mà mình chỉ cần thắng hai ván đã đủ rồi.” Thải Vân Tiên Tử lẩm bẩm.
Cô lại ngẩng đầu lên, trong mắt hừng hực chiến ý: “Bá Tống tiền bối, thời gian không có nhiều, chúng ta tiếp tục ván so tài thứ hai đi.”
Dù cho cô có thua cũng không sao cả, sau cô còn ba người nữa được khiêu chiến với Bá Tống tiền bối cơ mà.
Hôm nay kiểu gì cũng phải bắt Bá Tống tiền bối nếm thử mùi vị của nước sông Mẹ Con.
Nghĩ đến đây, Thải Vân Tiên Tử vững lòng hẳn.
Thậm chí đạo tâm của cô dường như còn được củng cố hơn.
“Thải Vân Tiên Tử, tâm cảnh của cô không tệ.” Ánh mắt của Tống Thư Hàng cao thâm khó lường như thể đọc thấu được cả lòng người.
“Tạ ơn Bá Tống tiền bối chỉ điểm, nhưng trận sau ta sẽ không thua đâu!” Thải Vân Tiên Tử kiên định nói.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu.
“Đậu xanh, mình chỉ điểm cho cô ấy hồi nào nhỉ?”
Nội tâm hắn thì lại ngu mặt thốt lên.


Món ăn thứ hai được đem ra so tài là tiên trân loại tôm.
Tất cả có mười con tôm hình dáng khác nhau được xếp thành vòng như một đóa hướng dương.
“Lần này ta nhất định sẽ thắng. Nguyên liệu loại tôm này là món mà ta am hiểu nhất!” Thải Vân Tiên Tử thầm nghĩ.
Khi đang suy tư, cô ngẩng đầu nhìn Bá Tống tiền bối.
Sau đó cô nhìn thấy Bá Tống tiền bối vẫn ăn theo cách trâu gặm mẫu đơn như cũ. Hắn nhét một phát ba bốn con tôm vào miệng, đến vỏ cũng nuốt trọn luôn.
Thải Vân Tiên Tử: “…”
Mười con tôm biến mất chỉ sau ba bốn lần ăn.
Ăn xong, Bá Tống Huyền Thánh giơ bút viết như gió trên mặt giấy.
Lần này Thải Vân Tiên Tử còn chưa kịp ăn mà Bá Tống tiền bối đã giao kết quả ra rồi.
“Xong.” Bá Tống Huyền Thánh lại khôi phục tư thế đầy áp lực kia và nhìn đăm đăm vào Thải Vân Tiên Tử.
Thải Vân Tiên Tử bị nhìn đến ngứa ngáy hết cả người.
Hai phút sau, Thải Vân Tiên Tử mới nếm xong cả mười con tôm.
Cô phát huy hiệu quả của lưỡi của thần đến cực hạn.
Lần này cô phân biệt được tất cả nguyên liệu chính và hương liệu của món tiên trân vị tôm này.
Loại nào cô cũng cực kì quen thuộc.
Cô vung bút viết nhanh, viết ra tất cả những nguyên liệu mà mình nếm được.
“Hoàn thành.” Thải Vân Tiên Tử đặt bút xuống, thổi nhẹ một cái.
Lần này cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Bá Tống Huyền Thánh: “Ván này ta thắng chắc rồi!”
“Ta rửa mắt chờ.” Tống Thư Hàng nhếch miệng.
Vũ Nhu Tử: “Quả nhiên trông Tống tiên bối bây giờ rất giống nhân vật phản diện luôn.”
“Mà còn là loại nhân vật phản diện sống không quá ba tập ấy.” Cuồng Đao Tam Lãng bổ sung.
“Tam Lãng đạo hữu có kinh nghiệm phong phú thật.” Tô Thị A Thất lên tiếng: “Vì chính ngươi có bao giờ sống qua được hai tập đâu.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “…”
A Thất, ngươi tổn thương ta như vậy vui lắm sao?
Như ván đấu trước đó, đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông chủ trì phóng tờ giấy đáp án của Tống Thư Hàng và Thải Vân Tiên Tử qua thiết bị chiếu hình để chiếu lên.
Những thợ ăn già đời và mỹ thực gia đều nhao nhao đối chiếu nguyên liệu trên giấy với đáp án trong lòng mình.
Còn những đạo hữu không hiểu nhiều về đồ ăn ngon thì so sánh thẳng chỗ khác biệt giữa hai tờ giấy.
“Lần này số lượng nguyên liệu mà Bá Tống Huyền Thánh và Thải Vân Tiên Tử liệt kê ra là bằng nhau.”
“Nhưng Bá Tống Huyền Thánh viết tên một loại tôm trong đó khác với Thải Vân Tiên Tử.” Có người tinh mắt phát hiện ra điểm này.
“Phía sau còn nữa, có một mục rau quả nấu kèm Bá Tống tiền bối cũng viết khác Thải Vân Tiên Tử này.” Một người khác bổ sung.
Thải Vân Tiên Tử cũng đang đối chiếu kết quả của hai bên.
Xem xong danh sách của Bá Tống tiền bối, niềm tự tin tuyệt đối trong lòng cô lập tức rớt xuống một nửa.
Danh sách mà Bá Tống Huyền Thánh liệt kê ra có hai loại khác với của cô.
Khi cô dùng lưỡi của thần để nếm hai loại đó thì cảm thấy mình đoán không sai.
Nhưng thấy Bá Tống tiền bối viết tên hai loại nguyên liệu này thì cô lại thấy không dám chắc lắm.
“Lần này người thắng là ai?” Đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông chủ trì quay người hỏi.
Tiên tử tóc ngắn gật đầu nói: “Vẫn là Bá Tống Huyền Thánh.”
“Oa.” Đệ tử Trường Sinh Kiếm Tông chủ trì xoay người lại: “Chúc mừng Bá Tống Huyền Thánh đã thắng hai trên bốn ván!”
Thải Vân Tiên Tử thót tim.
“Chẳng lẽ nghìn năm đệ nhất thánh không hề có điểm yếu nào ư?”
Giờ khắc này đây, suy nghĩ ấy hiện lên trong lòng tất cả các thực khách của Thực Tiên yến.
Tống Thư Hàng vẫn duy trì tư thế tạo áp lực nặng nề kia, ánh mắt liếc qua Thải Vân Tiên Tử, rồi quét một lượt đến tất cả mọi người đang ngồi trong Thực Tiên yến.
Ánh mắt của Bá Tống Huyền Thánh tỏa ra ánh sáng kì dị.
Các thực khách trốn tránh ánh mắt ấy theo bản năng… Đáng sợ quá… áp lực quá!
“Còn hai ván, ta không thể thua!” Thải Vân Tiên Tử bình ổn tâm trạng của mình.
Hai ván sau, cô tuyệt đối không thể thua!

“Không từ bỏ sao? Nếu bây giờ cô bỏ cuộc thì ta có thể miễn cho cô hình phạt ‘để ta nhìn một cái’.” Tống Thư Hàng chậm rãi nói.
Tấn công vào tâm lý là một thủ đoạn cực kì lợi hại.
Phối hợp thêm sự áp bách về khí thế sẽ tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Thải Vân Tiên Tử biến sắc.
Nếu được miễn hình phạt ánh nhìn mang thai thì có lẽ bỏ cuộc cũng được đấy.
Nhưng ngay sau đó cô lại ra sức lắc đầu.
“Không, tuyệt đối không!” Thải Vân Tiên Tử nói.
Từ khi vừa mới bắt đầu cô đã đánh cược chuyện mang thai thì làm sao có thể từ bỏ được?
Trong lòng cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất từ lâu rồi.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu ván thứ ba thôi.” Tống Thư Hàng cười ha hả rồi nói: “Lần này ta sẽ không nương tay nữa đâu.”
Không nương tay nữa ư?
Chẳng lẽ Bá Tống tiền bối còn chưa dốc toàn lực ra à?
“Cũng đúng, trước đó Bá Tống Huyền Thánh ăn như trâu gặm mẫu đơn, có lẽ là còn chưa nghiêm túc thật.” Thải Vân Tiên Tử thở dài.
Nhưng cô vẫn còn cơ hội.
Chỉ cần phát huy hiệu quả của lưỡi của thần lên đến cực hạn thì cô vẫn còn cơ hội để thắng Bá Tống tiền bối.
Món ăn thứ ba thuộc một hệ đồ ăn khác – món canh.
Cả bát đen sì sì như hồ dán.
Nhìn vẻ ngoài trông không khác gì keo nấu từ vừng đen.
Khác hẳn với các món ăn khác của Biệt Tuyết Tiên Cơ, món canh đen sì này không có mùi thơm, không khiến cho người khác mới nhìn đã xúc động muốn ăn ngay.
Chung quy lại là nó chẳng hợp với phong cách của Thực Tiên yến gì cả.
Nếu món ăn này không phải do Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu thì Tống Thư Hàng đã coi nó là sản phẩm thất bại và không dám nếm thử rồi.
Nhưng đã vậy thì tiếp tục thôi.
Tống Thư Hàng đặt tay lên miệng bát.
Găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ rút lại để lộ ra ngón tay của hắn.
Là một pháp khí bản mệnh nên găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ có trạng thái ẩn hình, dù Tống Thư Hàng có đeo nó trên tay suốt thì người khác cũng không nhìn thấy nó.
Bình thường nó có thể biến thành dạng cực mỏng bám sát vào bàn tay Tống Thư Hàng, cho nên không hề ảnh hưởng tới hoạt động hằng ngày của hắn.
Sau khi thò đầu ngón tay qua, Tống Thư Hàng thi triển bí pháp giám định để giám định thứ nước đen sì trong bát.
Bí pháp giám định khởi động.
Phù văn vàng kim thoáng hiện trong mắt Tống Thư Hàng, dung nhập vào bát canh đen sì.
Đồng hồ màu vàng ngưng tụ, kim đồng hồ bắt đầu chạy ngược.
Tiếp đó, Tống Thư Hàng bắt đầu trả giá cho lần giám định này.
Vì hai lần giám định trước đó phải trả giá bằng vết thương rất nhỏ, cho nên khi thực hiện bí pháp giám định lần này, hắn không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng khi trả giá cho bí pháp giám định, trong lòng Tống Thư Hàng bỗng dấy lên dự cảm không lành.
Sau đó, đau đớn bao phủ toàn thân hắn.
“Tiêu rồi!” Tống Thư Hàng thốt lên.
Dưới ánh nhìn của tất cả thực khách trong Thực Tiên yến, Bá Tống Huyền Thánh đang bình thản ung dung bỗng cứng đờ cả người, sau đó từ trên người hắn, máu tươi ào ạt phun ra.
Lượng máu phun kia vô cùng đáng sợ.
Bá Tống Huyền Thánh dường như đã biến thành suối phun hình người, mỗi bộ phận trên người đều phụt máu ra ngoài xối xả.
Máu phun bão táp như hàng miễn phí vậy.
“Định mệnh, máu chảy đầy đất rồi!”
Ở thời điểm này, trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một câu thoại như vậy.
Đã thế hắn còn nhanh mồm nhanh miệng thốt câu thoại ấy thành lời.
Quần chúng vây xem không rõ chân tướng ngu mặt sững sờ.
Thải Vân Tiên Tử ở phía đối diện cũng ngây ngẩn.
Bá Tống Huyền Thánh bị làm sao thế này? Sao ăn có một bữa cơm mà lại phụt máu dữ dội như vậy?
Chẳng lẽ món ăn thứ ba có độc à?
Không đúng!
Bá Tống Huyền Thánh đã bắt đầu nếm món ăn thứ ba đâu?
Một số đạo hữu lờ mờ đoán ra chân tướng thì che mặt lại bằng hai tay, không đành lòng nhìn thẳng.
Tô Thị A Thập Lục: “…”
“Hôm nay Thư Hàng phun máu phóng khoáng thật.” Bắc Hà Tán Nhân thở dài.
“Hôm nay vẫn là Tống *máu chảy lai láng* Thư Hàng.” Lệ Chi Tiên Tử che miệng khẽ cười, cô vẫn còn nhớ chuyện Tống Thư Hàng tự đổi biệt danh trong nhóm của hắn thành “Tống *hôm nay thật trâu bò* Thư Hàng” đấy.
“Nếu biết trước thế này thì trước khi Thư Hàng tiểu hữu lên sàn, Diệt Phượng đạo hữu nên cho hắn một phát thần kĩ biến thành thể lỏng. Thế thì chỗ máu phun ra này có thể thu về được ròi.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiếc rẻ.
Diệt Phượng Công Tử: “Chẳng phải hắn có thiên phú hóa thành sương mù sao? Ai mà ngờ lại xảy ra tình trạng này cơ chứ?”
“Này… Tống tiền bối sẽ không chết chứ?” Vũ Nhu Tử đột nhiên thốt lên.
Bắc Hà Tán Nhân nói: “Chắc là không đâu, chẳng phải tên bói bịp kia đã bói quẻ cho hắn rồi hay sao? Theo quẻ tượng đó thì Thư Hàng lên đài nhận khiêu chiến phải là đại cát đại lợi mới đúng.”
“Bắc Hà tiền bối này, ngài thấy Tống tiên bối phun máu như suối thế kia trông có giống đại cát đại lợi không?” Vũ Nhu Tử chỉ vào Tống Thư Hàng mà hỏi.
Phun máu xối xả thế kia thì đại cát đại lợi cái nỗi gì?
Bắc Hà Tán Nhân đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Hắn quay phắt đầu lại, chăm chú nhìn Đồng Quái Tiên Sư mặc váy đỏ cách đó không xa: “Này bói bịp, chẳng lẽ ngươi đọc ngược quẻ cho hắn à?”
Đồng Quái Tiên Sư lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Ta có đạo đức nghề nghiệp đàng hoàng, quẻ thế nào thì ta nói thế ấy! Nhưng mà… đây là lần đầu tiên ta thử cách xem bói bằng chân.”
“Không phải lo đâu.” Bạch tiền bối nhỏ lên tiếng: “Lượng máu phun ra nhìn thì khoa trương nhưng không làm nguy hiểm đến tính mạng. Chút HP nho nhỏ đó vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của Thư Hàng.”
“Cũng đúng, trước kia có lần còn phun kinh hơn cơ mà.” Bắc Hà Tán Nhân nói.
“Với lại…” Bạch tiền bối bưng bát canh đen sì trong tay lên.
Bí pháp giám định của Tống Thư Hàng giám định đồ vật càng phức tạp, lịch sử càng lâu đời, lượng tin tức càng nhiều thì cái giá phải trả sẽ càng lớn.
Rốt cuộc trong cái bát đen sì này chưa thứ gì đây?
Gần đây không có nhiều thứ có thể khiến Tống Thư Hàng phun nhiều máu như vậy đâu.
“Muốn nếm thử một miếng không?” Cuồng Đao Tam Lãng hỏi.
Bạch tiền bối nhỏ lấy thìa múc một miếng, nhìn trái nhìn phải: “Thấy chẳng có chỗ nào lạ cả.”
Tô Thị A Thập Lục: “Hay là chờ đáp án của Thư Hàng đi.”
Chẳng cần vội làm gì.
Lỡ nhất lại trộn lẫn mấy thứ kì quái kiểu Thận Long như những món tiên trân ban nãy thì sao?
Đồng thời, các đạo hữu luyện khí, luyện đan trong Thực Tiên yến nhìn thấy Bá Tống Huyền Thánh phun nhiều máu như vậy thì tiếc đứt hết cả ruột.
Đây là máu của Huyền Thánh đó!
Mỗi giọt máu Huyền Thánh đều ẩn chứa sức mạnh vô biên, là tài liệu tốt để luyện đan và luyện khí. Bình thường khó có được lắm biết không?
Thế mà bây giờ Bá Tống Huyền Thánh lại phun một lúc ra từng kia! Mang ra ngoài luyện đan có mà phải được mấy xe đầy!
Mấy vị Huyền Thánh thì lại nhìn Tống Thư Hàng đang phun máu với vẻ hoài nghi.
Mỗi giọt máu Huyền Thánh đều nặng đến vạn cân, rớt xuống đất là tạo thành hố lớn. Thậm chí một giọt máu của một vài Huyền Thánh có thực lực cường đại rơi xuống còn hóa thành huyết trì.
Nhưng hình như máu của Bá Tống Huyền Thánh không có năng lượng lớn đến thế thì phải?


“Bá… Bá Tống tiền bối, ngươi không sao chứ?” Thải Vân Tiên Tử nhìn Tống Thư Hàng rồi hỏi.
Cô ở cách Tống Thư Hàng rất gần, có thể nhìn thấy trên tay, trên cổ hắn tự nhiên xuất hiện vô số vết thương.
Những vết thương này dài ngắn không đều, nông sâu khác biệt.
Chẳng lẽ vừa rồi có người đánh lén Bá Tống tiền bối sao?
“Ầy, máu phun đầy đất xong thoải mái hơn nhiều.” Tống Thư Hàng đưa tay kích hoạt Trì Dũ thuật Kình Thân Hóa Lộ Chú trên găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ.
Ánh sáng Trì Dũ thuật chiếu xuống người Thư Hàng, vết thương của hắn khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chỉ có nỗi đau thấu xương không biến mất mà còn kích thích thần kinh của hắn gấp bội.
“Lâu lắm rồi không đau đến mức này.” Tống Thư Hàng nhe một cái răng: “Chúng ta so tài tiếp thôi, Thải Vân Tiên Tử.”
Cả người hắn đẫm máu, nhìn có vẻ khá đáng sợ.
Đồng thời, tin tức từ bí pháp giám định cũng hiện lên trong đầu hắn.
“Nguyên liệu gốc mà Biệt Tuyết Tiên Cơ sử dụng: lấy đan dịch của hậu duệ Thái Cổ tà long trong thế giới Cửu U làm nguyên liệu chính.”
Rốt cuộc thì… tà ma Cửu U đáng thương cũng bị Biệt Tuyết Tiên Cơ đem lên bàn ăn rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận