Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1467: Đây là xin lỗi sao?

Chương 1467: Đây là xin lỗi sao?
Tống Thư Hàng nghe thấy tiếng uống nước ừng ực phía sau, nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy mỹ nhân rắn công đức rất hưởng thụ nốc sạch một bình nước sông Mẹ Con.
Tống Thư Hàng: “…”
Mỹ nhân rắn công đức nhìn Tống Thư Hàng, con ngươi dài mảnh cố gắng mở thật to, trông đến là ngoan ngoãn vô hại.
Gần đây mỹ nhân rắn công đức càng ngày càng giỏi diễn trò.
Nếu lần sau Bạch tiền bối còn muốn đóng phim thì cô ấy hoàn toàn có thể đóng vai nữ chính.
“Uống rồi ư?” Tống Thư Hàng giật giật khóe miệng.
Mỹ nhân rắn công đức nghĩ ngợi một tí, sau đó vung tay ném quách cái bình sang bên cạnh rồi ra sức lắc đầu nguây nguẩy.
Tống Thư Hàng đắng hết cả lòng mề.
Hắn hít sâu một hơi rồi quay sang hỏi ý kiến của Bạch tiền bối nhỏ: “Bạch tiền bối, ánh sáng công đức có mang thai không?”
Bạch tiền bối đang dùng thìa múc canh đen sì, nghe Tống Thư Hàng hỏi, hắn quay sang nhìn mỹ nhân rắn công đức.
Bạch tiền bối nhỏ suy tư một lát rồi đáp: “Về lý mà nói thì ánh sáng công đức không có đặc điểm của sinh mệnh, nên lẽ ra nước sông mẫu tử sẽ không ảnh hưởng đến chúng. Nhưng ánh sáng công đức của ngươi rõ ràng không phải là loại bình thường.”
Tống Thư Hàng: “Cho nên?”
“Ừm, có hai khả năng, một là ánh sáng công đức của ngươi mang thai, hai là chủ nhân của nó là ngươi sẽ mang thai thay nó.” Bạch tiền bối bình tĩnh nói xong lại tiếp tục uống thứ canh đen sì trong bát mình.
Tống Thư Hàng muốn òa khóc, quay đầu lại nhìn mỹ nhân rắn công đức.
Bụng dưới của mỹ nhân rắn công đức vẫn phẳng lì, chẳng có vẻ gì là sắp mang thai cả.
Nếu cô ấy không mang thai thì…
Tống Thư Hàng nhìn xuống bụng dưới của mình… nếu cô ấy không mang thì chẳng lẽ mình sắp xong đời à?!
Đột nhiên hắn tuyệt vọng quá.
Không biết có phải ảo giác hay không mà bụng dưới của Tống Thư Hàng thật sự hơi hơi trướng lên.
Cứ như có một sinh linh bé bỏng đang hình thành trong đó vậy.
Cực kì tuyệt vọng.jpg
“Tống tiên bối sắp sinh em bé sao?” Vũ Nhu Tử hiếu kì nhìn xuống bụng của Tống Thư Hàng.
Tô Thị A Thập Lục: “Nước sông mẫu tử khác với ánh nhìn mang thai, nghe nói uống nó xong sẽ sinh ra một cục thịt thôi. Dược Sư tiền bối, phải làm sao bây giờ?”
Chàng trai ấm áp Dược Sư ngồi bàn bên cạnh ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Không phải sợ, có ta ở đây. Mổ sinh ta cũng biết, dù không phải là sở trường nhưng phối hợp với Trì Dũ thuật thì hoàn toàn có thể mổ lấy cục thịt ra cho Thư Hàng. Thư Hàng tiểu hữu không phải lo đâu.”
Dù được Dược Sư tiền bối an ủi nhưng Tống Thư Hàng chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Nếu biết trước thế này thì đã không lôi mỹ nhân rắn công đức ra làm màu rồi!
“A a a a ~~” Đúng lúc này, mỹ nhân rắn công đức ngẩng đầu lên rồi phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết trầm bổng du dương phiên bản Tống Thư Hàng.
Sau khi kêu xong, nó há miệng phun ra một quả cầu kim cương to cỡ quả bóng bàn.
Viên kim cương này cấu thành từ sức mạnh công đức có độ tinh khiết cực cao, vàng óng lung linh, trông rất đẹp.
Mỹ nhân rắn công đức duối hai tay đón lấy quả cầu vàng kia.
Sau đó cô dâng nó đến trước mặt Tống Thư Hàng.
“Cô uống nước sông mẫu tử rồi sinh ra cái này đấy à?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Đồng thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào thì cái gánh nhọ của mỹ nhân rắn công đức cũng không rơi xuống đầu hắn, thế là hắn khỏi lo bị trở thành người đàn ông đầu tiên phải sinh mổ trong nhóm Cửu Châu số 1.
Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng nghe thấy âm thanh tiếc nuối thổn thức phát ra từ mọi ngóc ngách của Thực Tiên yến, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không.
“Bá Tống Huyền Thánh không mang thai rồi, dislike!”
“Quả cầu vàng này có làm được gì không?” Tống Thư Hàng cầm qur cầu vàng, nhìn ngắm thật kĩ.
Trừ việc được ngưng tụ từ sức mạnh công đức thì hắn không thấy quả cầu này có chỗ nào khác thường cả.
“Được rồi, ta nhận lấy đã vậy. Dù gì thì nó cũng được đổi lại từ một bình nước sông mẫu tử mà.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Khi hắn định thu quả cầu vàng kia vào vòng tay không gian thì lại thấy vẻ mặt của mỹ nhân rắn công đức.
Ánh mắt của @#%×Tiên Tử cứ nhìn chằm chằm quả cầu vàng trên tay hắn.
Tay hắn dời về phía nào thì ánh mắt của @#%×Tiên Tử cũng liếc về phía ấy.
Tống Thư Hàng cầm quả cầu vàng, vung thành hình ngôi sao năm cánh.
Đầu của @#%×Tiên Tử cũng di động theo, vẽ nên hình ngôi sao năm cánh.
Tống Thư Hàng: “…”
Chẳng lẽ vì quả cầu vàng này được sinh ra nhờ tác dụng của nước sông mẫu tử nên @#%×Tiên Tử đã coi nó như con của mình rồi sao?
Nếu là thế thật thì…
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi trả quả cầu vàng vào tay mỹ nhân rắn công đức: “Nó thuộc về cô đấy.”
@#%×Tiên Tử nhanh chóng nhận quả cầu vàng về rồi ôm khư khư trước ngực như báu vật.
Xem ra đối với cô thì quả cầu vàng này còn quý giá hơn Xích Tiêu Tử tiền bối nhiều.


Thực Tiên yến lại tiếp tục.
Bảy suất còn lại được bảy thực khách khác chiếm giữ bằng các phương pháp khác nhau.
Sau đó hoạt động rút thăm trúng thưởng chính thức bắt đầu.
Tống Thư Hàng còn một suất do hắn vừa thắng được.
“Các vị tiền bối ơi, có ai cần ghế nữa không?” Tống Thư Hàng hỏi. Nếu có tiền bối nào cần thì hắn sẽ tặng suất của mình cho người đó.
Còn nếu không ai muốn, hắn sẽ lôi cổ con chim ngốc kia ra.
Nếu cứ để nó ru rú tu luyện ở trong đó thì chứng cuồng tu luyện của nó sẽ nặng thêm mất.
Thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 nhao nhao lắc đầu.
Cuối cùng Tống Thư Hàng đành cưỡng chế lôi Tước yêu Tiểu Thải ra, cho nó suất mình vừa thắng được.
Tiên trân của Thực Tiên yến được đưa lên hết món này đến món khác.
Đám người bắt đầu trầm tĩnh lại, toàn tâm toàn ý thưởng thức Thực Tiên yến.
Qua ba lượt rượu, mọi người bắt đầu hàn huyên trời nam đất bắc.
Tống Thư Hàng vểnh tai lên hóng hớt kinh nghiệm mạo hiểm, kinh nghiệm tu luyện và những chuyện lý thú trong tu luyện của các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1.
Hắn phải nhớ kĩ những chuyện này.
Trong tương lai, chúng đều có thể trở thành kinh nghiệm để hắn trở thành một đại tiền bối đủ tiêu chuẩn.
Đúng lúc các đạo hữu đang cười nói vui vẻ, mỹ nhân rắn công đức sau lưng Tống Thư Hàng bỗng thò tay bắt một cái sau lưng Bạch tiền bối.
“Chá!”
Bạch tiền bối nhỏ đang uống tiên nhưỡng giơ tay đánh rớt bàn tay của mỹ nhân rắn công đức.
Tống Thư Hàng nghe thấy âm thanh, bèn quay đầu lại.
Sau đó hắn thấy mỹ nhân rắn công đức co rúm thành một cục không nhúc nhích, vẻ mặt đến là dịu ngoan.
“Sao thế?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Bạch tiền bối nhỏ: “Chẳng biết nữa, mỹ nhân rắn công đức của ngươi tự nhiên giơ tay định túm đầu ta.”
Tống Thư Hàng nhìn mỹ nhân rắn công đức: “…”
Phải cất cô ấy đi mới được.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì mỹ nhân rắn công đức lại thò tay về phía Bạch tiền bối ngay trước mắt hắn, rồi bắt … tóc của Bạch tiền bối.
Mục tiêu của mỹ nhân rắn công đức là tóc của Bạch tiền bối sao?
“Chát!”
Bạch tiền bối lại ra tay đánh văng bàn tay nhỏ của mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn công đức lại co rúm thành một cục, tỏ vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhưng ba giây sau…
Cô vẫn chưa biết sợ, lại thò tay bắt tóc của Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng: “…”
“Chá!”
Bạch tiền bối nhỏ lại đánh văng tay của mỹ nhân rắn công đức: “Quá tam ba bận nhé!”
Nếu thêm một lần nữa thì dù mỹ nhân rắn công đức có là ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng, hắn cũng sẽ dùng một kiếm bắn nó vào trong vũ trụ.
Cuồng Đao Tam Lãng ấm ức, liên quan gì đến hắn ở đây?!
Dường như @#%×Tiên Tử nghĩ ra điều gì đó.
Hai mắt cô sáng ngời lên.
Sau đó, cô lại lấy ra một bình nước sông mẫu tử, ngửa cổ dốc hết một hơi vào bụng.
Cực kì phóng khoáng.
Tống Thư Hàng: “???”
@#%×Tiên Tử định làm cái gì vậy?
Khó chịu quá nên mượn nước sông để tiêu sầu à?
Uống xong nước sông mẫu tử, mỹ nhân rắn công đức lại làm lại động tác trước đó.
Một lát sau, cô há miệng phun ra một quả cầu vàng.
Sau đó cô dùng hai tay dâng quả cầu vàng cho Bạch tiền bối,
Bạch tiền bối nhỏ: “…”
“Có lẽ cô ấy muốn lấy tóc của Bạch tiền bối đó.” Tống Thư Hàng phiên dịch.
“Tóc?” Bạch tiền bối nhìn quả cầu vàng trong tay mỹ nhân rắn công đức.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra quả cầu vàng này cực kì đẹp, còn mỹ lệ lóa mắt hơn bất cứ viên kim cương nào trên cõi đời này. Nó còn được tạo ra bởi sức mạnh công đức, nên nếu mang bên người thì có thể tránh ma quỷ và tai ương.
Bạch tiền bối nhỏ trầm tư một lát.
Sau đó hắn vỗ tay: “Cũng được, đúng lúc có thể dùng nó để chế tác một pháp khí mà ta đã muốn làm từ lâu. Được lắm, giao dịch thôi.”
Bạch tiền bối nhỏ vươn tay cầm lấy một sợi tóc dài của mình rồi kéo một cái, đoạn đưa sợi tóc cho @#%×Tiên Tử.
@#%×Tiên Tử vui vẻ giao quả cầu vàng cho Bạch tiền bối,
Một cuộc mua bán đẹp lòng cả hai bên đã hoàn thành.
Tống Thư Hàng: “…”
Hóa ra với @#%×Tiên Tử thì quả cầu vàng kia chẳng phải là con cái gì cả!
“Cô đổi lấy tóc của Bạch tiền bối làm gì thế?” Tống Thư Hàng nghi ngờ hỏi.
@#%×Tiên Tử cầm sợi tóc dài của Bạch tiền bối, đâm nhẹ vào quả cầu vàng. Quả cầu vàng nhìn cứng rắn là thế mà lại bị sợi tóc của Bạch tiền bối đâm xuyên qua.
@#%×Tiên Tử thắt nút sợi tóc lại.
Sau đó cô đep quả cầu vàng lên cổ mình.
Khi toàn thân mỹ nhân rắn công đức lúc lắc, quả cầu vàng nhảy nhót trên đôi gò bồng đảo trông muốn mù cả mắt.
Tống Thư Hàng: “…”
Tâm trạng của hắn lúc này cực kì phức tạp.
Hắn không biết mình phải rủa xả hành vi của @#%×Tiên Tử như thế nào nữa.
Nhưng mà không rủa xả thì cứ tức anh ách trong lòng.
Dường như cảm giác được tâm tình uất nghẹn của túc chủ Tống Thư Hàng, mỹ nhân rắn công đức vươn tay vỗ vỗ lên vai hắn.
Sau đó, cô cắn răng, lấy một bình nước sông mẫu tử khác trong túi hắn ra.
Mở nắp, uống cạn.
Tống Thư Hàng: “???”
Tiên tử lại định làm gì đấy? Phí mất của ta thêm một bình nước sông nữa rồi.
Một lát sau.
Mỹ nhân rắn công đức lặp lại quá trình vừa rồi, phun ra một quả cầu vàng kim, đưa cho Tống Thư Hàng.
Sau khi nốc cạn ba bình nước sông mẫu tử, mỹ nhân rắn công đức tiêu hao không ít, thân thể bắt đầu trở nên trong suốt.
Sau khi tặng quả cầu vàng thứ ba cho Tống Thư Hàng, mỹ nhân rắn công đức chủ động về lại cơ thể của hắn, bắt đầu nghỉ ngơi.
Tống Thư Hàng cầm quả cầu vàng trong tay mà dở khóc dở cười.
Đây là lời xin lỗi của @#%×Tiên Tử đó ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận