Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1476: Từ lúc đổi kiểu tóc xong, Dược Sư càng ngày càng ấm áp

Chương 1476: Từ lúc đổi kiểu tóc xong, Dược Sư càng ngày càng ấm áp
Ngay sau đó, cảm giác đau đớn khi nổ tan xác của phân thân truyền tới người Tống Thư Hàng.
Mặt mũi Tống Thư Hàng lập tức tái mét.
“Đau đau đau, đau chết mất… chết mất thôi…”
Đã lâu hắn không phải nếm trải cảm giác bị nổ tan xác pháo thế này rồi… Nó khiến hắn nhớ lại sự đau đớn khi ở thế giới Kim Liên của Nho gia lúc trước. Tại đó, hắn và một đám đại lão Nho gia bị ngón tay sắt đen do quả cầu béo biến thành nghiền nát hết lần này đến lần khác.
Cũng may, cảm giác đau đớn của phân thân bị nổ chỉ là đồng bộ, cũng có nghĩa đây là chuyện xảy ra trong ‘tích tắc’ mà thôi.
Sau khi cơn đau kịch liệt đi qua, cắn chặt răng là chống chọi được ấy mà.
Dù chỉ là trong nháy mắt, Tống Thư Hàng vẫn đau tới mức tái cả mặt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
[Ha ha ha, biết sự lợi hại của bản gâu gâu rồi chứ.]
Đậu Đậu đắc ý truyền âm với hắn, càng ra sức mà cắn.
“Thư Hàng tiểu hữu, nhìn ngươi có vẻ rất đau đớn. Có cần uống một liều thuốc giảm đau không? Ta vừa nghiên cứu ra loại thuốc này xong, có hiệu quả với tất cả các tu sĩ dưới lục phẩm đó.”
Dược Sư nói với giọng ôn hòa.
Tống Thư Hàng hít môt ngụm khí lạnh, khổ sở đáp:
“Đã hết đau rồi, không cần đâu, Dược Sư tiền bối.”
Dược Sư hòa nhã gật đầu, đáp:
“Được rồi, lần sau có cần thì nói với ta.”
Từ sau khi Dược Sư tiền bối đổi từ kiểu tóc HKT sang kiểu hot boy Hàn Quốc, Tống Thư Hàng cứ cảm thấy tiền bối đổi luôn cả tính nết, trở nên cực kỳ ấm áp.
Đổi kiểu tóc thực sự có thể thay đổi luôn một người ư?
Có phải vì lẽ đó nên các đệ tử quy y Phật Môn đều phải cạo đầu trọc lốc không?
“Bao giờ phân thân của ngươi lại phân ra được?”
Dược Sư lại hỏi.
Tống Thư Hàng đáp:
“Thời gian cụ thể thì không rõ, nhưng hình như mỗi lần thực lực của ta tăng lên thì thời gian phân thân hồi phục sau khi chết lại được rút ngắn. Tuy nhiên, chỉ cần tiêu hao một lượng lớn linh lực là có thể khôi phục phân thân trước thời hạn.”
Lần trước hắn tiêu hao gần hết linh lực ở cả hai kim đan mới hồi phục phân thân trước thời hạn được.
Bây giờ hắn có bốn hạt nhân tâm… chắc hẳn có thể chống đỡ được hai lần.
Dược Sư xoa cằm trầm tư:
“Tiêu hao một lượng lớn linh lực, có lẽ ngươi cần thứ này đó.”
Giang Tử Yên đứng bên cạnh lấy một cái lọ màu đen từ trong túi xách ra.
“Ta mới nghiên cứu ra đan dược khôi phục linh lực, đặt tên cho nó là ‘Tử Sư đan’, trong trạng thái bình thường, một viên đan dược đủ để khôi phục linh lực cho Linh Hoàng ngũ phẩm, mỗi lần có thể dùng từ hai đến ba viên. Sau khi uống xong thì đả tọa minh tưởng một lúc là có hiệu quả ngay.”
Dược Sư giới thiệu.
Tử Sư đan, ghép tên của Tử Yên Tiên Tử và Dược Sư lại à?
“Có tác dụng phụ gì không?”
Tống Thư Hàng hỏi, đan được vừa mới được nghiên cứu ra chắc hẳn có một số tác dụng phụ chứ?
“Ừm, vì đây vừa mới chế tạo ra nên còn chưa kịp xử lý một số tác dụng phụ của nó, nhưng chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến trạng thái của tu sĩ đâu. Tác dụng phụ mạnh nhất của Tử Sư đan là sinh ra cảm giác no căng. Bởi vì trong đan dược có quá nhiều năng lượng, làm cho người dùng có cảm giác như vừa ăn một lượng lớn thức ăn vậy. Có lẽ mấy ngày sau đó ngươi sẽ chẳng ăn được gì. Vừa ngửi thấy mùi đồ ăn là có cảm giác đầy bụng không có khẩu vị.”
Dược Sư lại ôn hòa giới thiệu.
“Chỉ có tác dụng phụ này thôi à, hoàn toàn không thành vấn đề.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ngươi chịu được thì tốt, chắc chắn công pháp mới của ngươi còn phải sửa vài lần nữa, khôi phục một ít linh lực trước rồi tính sau.”
Dược Sư nói.
Giang Tử Yên đưa cho Tống Thư Hàng một bình đan dược:
“Trong này có 24 viên, đủ để Linh Hoàng ngũ phẩm dùng rất lâu… Nhưng ngươi có tận bốn hạt nhân, chẳng biết dùng được mấy lần nữa.”
“Cảm ơn Dược Sư tiền bối, Tử Yên Tiên Tử.”
Tống Thư Hàng cầm lấy đan dược.
Tiếp đó, hắn tiêu hao một lượng lớn linh lực để khôi phục lại phân thân trước thời hạn.
Cũng như lần trước, Tống Thư Hàng sử dụng hết linh lực trong hai viên kim đan mới khôi phục được phân thân.
Thực lực của Tống Thư Hàng tăng lên, linh lực dự trữ trong cơ thể cũng tăng lên theo. Tương ứng với đó, ‘linh lực’ cần tiêu hao để khôi phục phân thân cũng nhiều lên.
Sau khi khôi phục phân thân, Tống Thư Hàng dốc một viên ‘Tử Sư đan’ ra, nhét vào miệng:
“Ớ, vị cam à?”
Vị rất ngon nhé, như ăn kẹo vậy.
Tống Thư Hàng không nhịn được mà cắn nó ra.
“Đây chỉ là lớp vỏ bọc đường bên ngoài thôi, bên trong đắng lắm, thế nên nuốt thẳng xuống thì tốt hơn.”
Dược Sư nói.
“Hả?”
Tống Thư Hàng lệ rơi đầy mặt.
Sau khi cắn nát lớp vỏ bọc đường bên ngoài, vị đắng bên trong Tử Sư đan tràn ra, đắng muốn chết đi được.
Tống Thư Hàng cảm thấy đầu lưỡi của mình đắng đến mức mất cả cảm giác luôn rồi.
Hắn ngửa đầu lên, nuốt ực đan dược xuống.
“Dược Sư tiền bối, ngươi phải nhắc ta trước chứ.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Dược Sư nhún vai:
“Ta còn chưa kịp nói thì ngươi đã cắn ra rồi.”
Sau khi nuốt đan dược, Tống Thư Hàng liền thấy bụng no căng.
No quá, no trướng hết cả bụng.
Hơn nữa là cảm giác ăn cơm no xong còn uống hết cả bình nước ấy.
Ngoài trừ tác dụng phụ này, hắn còn cảm thấy bụng mình ngưa ngứa.
Sau đó thì không có tác dụng phụ gì khác nữa.
Mà hiệu quả khôi phục linh lực của đan dược rất tốt, mới nuốt một viên mà linh lực trong kình đan bản mệnh của Tống Thư Hàng đã khôi phục gần một nửa, hơn nữa dược hiệu vẫn còn, nếu kết hợp với ngồi thiền, chắc có thể khôi phục được một nửa linh lực của kình đan bản mệnh.
Tống Thư Hàng lại dốc ra hai viên ‘Tử Sư đan’, nuốt cả hai viên xuống.
Sau khi uống xong ba viên, cảm giác no căng càng nghiêm trọng hơn.
“No quá, bụng cứ như sắp nổ rồi ấy.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
“Hết cách rồi, di chứng của Tử Sư đan không dễ xử lí đâu, ta đang tìm cách giải quyết nan đề này đây. Nhưng mà hiệu quả tốt đúng không?”
Dược Sư tiền bối mỉm cười nói.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Hiệu quả rất tốt, linh lực trong kình đan bản mệnh không ngừng hồi phục, đến linh lực của kim đan thứ hai cũng hồi lại gần một nửa rồi.”
Hắn tính sơ qua, uống tầm 3 viên ‘Tử Sư đan’ là có thể sử dụng ‘bí pháp phân thân’ một lần.
Giang Tử Yên đứng bên cạnh bổ sung:
“Sau khi uống một đợt Tử Sư đan xong, phải hai tiếng sau mới được uống tiếp. Còn nữa, cảm giác no này sẽ tích lũy lại, di chứng kéo dài khoảng hai ba ngày. Ăn càng nhiều thì di chứng càng kéo dài. Ngươi phải chú ý đến khoảng cách thời gian giữa các lần uống đan được đấy.”
“Ta biết rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Giang Tử Yên mỉm cười rồi quấn lấy cánh tay của Dược Sư, hai người lại sang bên cạnh chim chuột với nhau.


Tống Thư Hàng tìm chỗ ngồi xuống, hai tay ôm lấy bụng, thỉnh thoảng lại ợ một cái.
Ăn no dửng mỡ tới phát sợ.
“Tống tiền bối, bụng dạ không thoải mái à?”
Vũ Nhu Tử nghi hoặc hỏi.
“Không sao, đây là di chứng sau khi ăn đan dược của Dược Sư tiền bối ý mà.”
Tống Thư Hàng đáp.
Vũ Nhu Tử trợn trừng hai mắt:
“Di chứng là gì, Tống tiền bối, trông ngươi như đau bụng lúc đang mang thai ấy.”
“Việc này có liên quan gì tới mang thai đâu, chỉ là ăn no quá thôi.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Kể từ khi biết tới ‘ánh nhìn mang thai’, hễ thấy người khác bị đau bụng là Vũ Nhu Tử lại nghĩ ngay đến chuyện mang thai.
“Có cần thuốc tiêu thực không?”
Tô thị A Thập Lục hỏi, lấy ra một viên thuốc tiêu thực màu trắng… Đây là thuốc chuyên dụng của Thực Tiên Yến.
Đồ ăn trong Thực Tiên Yến vô cùng phong phú, tuy nhiên có một số tu luyện giả sức ăn ít, ăn không tiêu. Những lúc thế này luôn cần đến thuốc tiêu thực chuyên dụng cho tu luyện giả này.
Tống Thư Hàng nhìn viên thuốc tiêu thực màu trắng, ợ một cái thật kêu, nhíu mày đáp:
“E là không được, bây giờ ta không ăn uống được gì hết. Một hạt gạo cũng không muốn nếm.”
Tác dụng phụ của Tử Sư đan này mạnh quá.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, đi một vòng xem có đỡ hơn không?”
A Thập Lục đề nghị.
“Ta thấy Tống tiền bối như bị trúng phải ‘ánh nhìn mang thai’ ấy, chỉ khác mỗi chỗ bụng không phình ra rõ ràng thôi.”
Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trời.
Hắn cứ cảm thấy hôm nay có chỗ nào đó không ổn.
*********
Nhiều giờ sau.
Nhờ sự chung tay giúp đỡ của các đạo hữu trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’, Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công bản sửa đổi 2.0ra đời.
Tiểu bạch tiền bối lại sắp xếp phù văn để thử nghiệm phiên bản này trước đã.
“Nhìn tổng quát thì không vấn đề gì, về mặt lý thuyết phiên bản này đã không còn khuyết điểm nữa rồi. Tuy nhiên vẫn cần phải kết hợp với thực tiễn. Thư Hàng, ngươi chia phân thân ra thử xem sao.”
Tiểu Bạch tiền bối nói.
“Được.”
Tống Thư Hàng ý niệm chợt động, kéo Tống Thư Hàng two ra lần nữa.
“Vất vả rồi.”
Tống Thư Hàng nhìn phân thân của mình, cảm thán.
Vào khoảnh khắc khi phân thân nổ tung lúc trước, hắn lo lắng biết nhường nào.
Chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn “chính mình” bị nổ tan xác pháo.
Tống Thư Hàng two ngồi xếp bằng, nhắm mắt vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công bản chỉnh sửa 3.
Một vòng lại một vòng.
Chẳng mấy chốc, Tống Thư Hàng two vận chuyển được một trăm ba mươi hai vòng vòng*.
Nhưng khi vòng thứ 132 kết thúc thì đột nhiên đạt đến cực hạn, không thể tiếp tục vòng thứ 133 được.
Tống Thư Hàng two chỉ có thể mở mắt ra, dừng tu luyện.
Không bị thương, cũng chẳng bị nổ.
“Lần này lại có vấn đề gì nữa thế?”
Lệ Chi Tiên Tử day mi tâm, hỏi.
“Tóm lại thì vẫn có tiến bộ hơn lần trước, không bị thương, cũng không bị nổ.”
Tống Thư Hàng nói.
“Nhưng tại sao vận chuyển được 132 vòng rồi lại bị kẹt chứ?”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi, cúi đầu xem Tam Thập Tam Tiên Thiên Nhất Khí Công mà mọi người đã sửa đổi, không phát hiện ra có vấn đề gì.
“Thất Tu tiền bối, Bạch tiền bối, hai người có phát hiện ra gì không?”
Lưu Huỳnh Tiên Tử hỏi.
“Ừm, cũng sắp rồi.”
Thất Tu Thánh Quân đáp.
Tiểu Bạch tiền bối cũng gật đầu:
“Ta cũng thấy sắp rồi.”
“132 vòng, là bốn lần 33 vòng.”
Thất Tu Thánh Quân nhắc nhở.
“Nói cách khác, trong Tam Thập Tam Nhất Khí Công, cứ 33 vòng là một vòng lớn à?”
Lệ Chi Tiên Tử hỏi.
Lưu Huỳnh Tiên Tử:
“Nếu như là 4 thì… chẳng lẽ nó bị hạn chế bởi bốn hạt nhân tâm của Tống Thư Hàng ư?”
“Đây là giới hạn cao nhất, cũng là một cách bảo vệ Thư Hàng tiểu hữu.”
Thất Tu Thánh Quân nói.
Vũ Nhu Tử giơ tay lên hỏi:
“Có phải thế nghĩa là nguy cơ bị nổ tung của Tống tiền bối được giải trừ rồi không?”
“Chuyện này chưa thể chắc chắn được, phải quan sát một thời gian nữa.”
Tiểu Bạch tiền bối nói:
“Thư Hàng, ta đề nghị ngươi nên đi theo ta một thời gian trước đã. Sắp tới ta định tới Điền Thiên Đảo một chuyến, ngươi đi cùng ta luôn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận