Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1484: Ông Chủ Cũ Dẫn Theo Cô Em Vợ Chạy Mất Rồi

Chương 1484: Ông Chủ Cũ Dẫn Theo Cô Em Vợ Chạy Mất Rồi
“Vị khách người máy bên chỗ ngươi bắt đầu ăn cơm chưa?”
Cuồng Đao Tam Lãng hỏi, hắn vẫn tò mò không biết người máy cải tạo ăn gì.
Tống Thư Hàng:
“Sở Sở còn đang nấu ăn, đâu phải cứ phất tay một cái là biến ra món ăn được đâu tiền bối.”
“??? Ngươi lại dám sai Sở Sở đi nấu ăn á? Ngươi đúng là cái đồ phung phí của trời.”
Ta Là Trung Khuyển Của Hoàng Sơn Đại Nhân bất mãn nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Cụm từ phung phí của trời này dùng cho Sở Sở có ổn không vậy hả?
“Sở Sở ngươi nói là vị Sở Sở nào?”
Diệt Phượng Công Tử hỏi, gần đây hắn tiếp xúc đến mấy vị Sở Sở.
Tống Thư Hàng trả lời:
“Là Sở Sở của Sở gia tu chân giới, xuất hiện ở Đoạn Tiên đài lần trước.”
“Thân là tu chân giả, vậy mà không thể phất tay một cái biến ra món ăn, đúng là mất mặt. Bá Tống đạo hữu ngươi out nhóm đi.”
Đồng Quái Tiên Sư trêu chọc.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có thể bảo Sở Sở đạo hữu phát huy tốc độ tay của tu sĩ, nhất tâm đa dụng, một người nấu mười món cùng lúc.”
Tạo Hóa Pháp Vương đề nghị.
“Trước hết không nói đến chuyện rốt cuộc Sở Sở có năng lực này không, quan trọng là phòng bếp trong quán rất nhỏ, nấu ba bốn món cùng lúc đã là cực hạn rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hắn quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Tốc độ nấu ăn của Sở Sở rất nhanh, động tác cũng vô cùng thành thạo.
Từng món ăn mà thiếu nữ tóc vàng gọi lần lượt được mang lên.
Với tốc độ nấu thế này, dù quán có đông khách một chút vẫn ứng phó nổi.
Món ăn đã được mang lên nhưng thiếu nữ tóc vàng lại không hề động đũa.
Rõ ràng trước đó còn nói mình rất đói nhưng sau khi món ăn được mang lên, thiếu nữ lại chỉ ngồi im không nhúc nhích.
Tống Thư Hàng lặng lẽ đảo mắt nhìn thiếu nữ tóc vàng, sau đó nhanh chóng gửi tin lên nhóm Cửu Châu số 1:
“Vẫn chưa bắt đầu ăn, đã mang lên tám món rồi nhưng cô ấy vẫn không có ý định động đũa.”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Xem ra ta đã đoán đúng, Thư Hàng, mang lên chút xăng cho cô ấy đi, xem thử có vừa ý không?”
“Chờ chút, cô ấy động đũa rồi.”
Tống Thư Hàng lại báo cáo tình hình.
Khi Sở Sở mang món ăn thứ mười lên, rốt cuộc thiếu nữ tóc vàng cũng cầm đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến, càn quét khắp bàn.
“Bắt đầu ăn rồi, hơn nữa còn ăn rất nhanh, có vẻ như là đói thật. Có lẽ cô gái này mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không mang lên đủ mười món sẽ không ăn.”
Tống Thư Hàng tiếp tục báo cáo.
Giáo Bá Muốn Sinh Đủ Một Đội Bóng Đá Nam:
“Có thể ăn cơm, vậy phải chăng cũng có thể sinh con ư? Người mẹ máy à?”
“Giao Bá tiền bối cũng có hứng thú với thiếu nữ người máy à?”
Diệt Phượng Công Tử hỏi.
“Ta chỉ muốn tiến hành một số khảo sát, xem thử loài giao kết hợp với chủng tộc nào thì tốc độ mang thai và sinh con là nhanh nhất. Đây là nghiên cứu khoa học, đừng nghĩ xấu xa như vậy.”
Giao Bá Chân Quân còn bổ sung thêm icon rất chi là nghiêm túc.
Diệt Phượng Công Tử:
“[Icon giơ ngón cái] Nghiên cứu khoa học, từ này dùng hay lắm.”
Lúc này thiếu nữ tóc vàng đã ăn hết sạch mười món ăn với tốc độ cực nhanh.
Sở Sở đang định đi tới thu dọn đĩa nhưng thiếu nữ tóc vàng đã dọn trước, sau đó còn mang chồng đĩa đến quầy thu ngân, đặt trước mặt Tống Thư Hàng.
Tay thiếu nữ này thật khỏe, một chồng đĩa mười cái không hề nhẹ tí nào.
“Hoàn thành rồi!”
Thiếu nữ tóc vàng cố nhón chân để mắt mình ngang tầm với mắt của Tống Thư Hàng.
Hoàn thành? Hoàn thành cái gì?
Tuy Tống Thư Hàng chẳng hiểu gì nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
Mười ngón tay đan xen chống dưới cằm, hắn nhìn thiếu nữ tóc vàng:
“Hở?”
“Một hơi ăn hết mười đĩa thức ăn, cũng chồng đĩa lại giao cho chủ quán. Ám hiệu này đúng rồi chứ?”
Thiếu nữ tóc vàng nghiêm túc hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Hở?”
“Vậy chúng ta có thể rời đi rồi đúng không?”
Thiếu nữ tóc vàng lại hỏi.
Tống Thư Hàng hỏi ngược lại:
“Ám hiệu? Rời khỏi nơi này? ... À, một hơi ăn hết mười đĩa thức ăn là ám hiệu á?”
“???”
Thiếu nữ tóc vàng trợn tròn mắt, cảm thấy có gì đó sai sai.
Mắt phải của thiếu nữ nhìn giống hệt mắt người bình thường, nhưng thật ra cấu tạo bên trong lại là máy móc.
“Kiểm tra ám hiệu xong thì làm gì nữa?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ơ?”
Thiếu nữ tóc vàng:
“Sau khi kiểm tra ám hiệu xong, chẳng phải chủ quán sẽ nhận vụ làm ăn này, sắp xếp con đường chạy trốn khẩn cấp cho khách sao?”
Chuyện này chủ quán phải biết chứ, tại sao lại hỏi cô?
“Ơ? Hóa ra ông chủ quán ăn này còn làm thêm loại kinh doanh này.”
Tống Thư Hàng kinh ngạc nói.
Nghe thấy câu nói của Tống Thư Hàng, thiếu nữ tóc vàng lại càng nơm nớp bất an.
“Nhưng tiếc quá, quý cô đáng yêu à, tôi mới mua lại quán ăn này không lâu nên quán nhỏ chúng tôi không cung cấp loại dịch vụ này. Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa, chúng tôi sẽ cân nhắc mở lại dịch vụ này đấy.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh giải thích.
Thiếu nữ tóc vàng sốt ruột hỏi:
“Mới mua lại không lâu? Vậy chủ quán cũ đâu?”
Tống Thư Hàng trả lời:
“Chủ quán cũ dẫn theo vợ rời đi rồi.”
“Vợ? Tôi nghe nói vợ của chủ quán đã qua đời lâu rồi mà.”
Thiếu nữ tóc vàng lẩm bẩm.
Lần này đến phiên Tống Thư Hàng bất ngờ:
“Ơ? Qua đời rồi? Vậy cô gái đứng ở quầy thu ngân không phải vợ của ông chủ quán à?”
“Không phải vợ, cô gái đứng ở quầy thu ngân hẳn là em vợ của ông ta.”
Thiếu nữ tóc vàng buồn bã trả lời.
“Ồ, vậy là chủ quán cũ dẫn theo em vợ chạy mất rồi. Rất lấy làm tiếc, mặc dù ám hiệu đúng nhưng chúng tôi không giúp gì được cho cô.”
Tống Thư Hàng nói.
“Sao lại thế này... chết rồi, lãng phí nhiều thời gian quá.”
Thiếu nữ tóc vàng sốt ruột đến độ suýt khóc, nhưng chỉ có mắt trái còn là mắt người bình thường, dù muốn khóc cũng chỉ có mắt trái có thể chảy ra nước mắt.
“Vậy tạm biệt chủ quán.”
Thiếu nữ tóc vàng không đi khập khiễng nữa, xoay người định rời khỏi quán ăn.
“Qúy cô đáng yêu, cô quên mất một việc.”
Tống Thư Hàng vươn tay giữ người lại.
Thiếu nữ tóc vàng:
“???”
“Cô quên trả tiền rồi... Mặc dù cô là vị khách đầu tiên sau khi quán tôi khai trương, tôi sẽ giảm giá hết mức có thể nhưng không thể miễn phí cho cô được.”
Tống Thư Hàng nói.
Thiếu nữ tóc vàng:
“Xin lỗi, tôi rối quá. Bao nhiêu tiền thế?”
“Sở Sở, tổng cộng bao nhiêu tiền?
Tống Thư Hàng quay đầu hỏi.
“Hai trăm sáu mươi tệ, vì đều là mấy món ăn gia đình nên giá định ra cũng không cao.”
Sở Sở trả lời.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Giá cả không quan trọng, không lỗ vốn là được. Hai trăm sáu mươi tệ, tôi bớt số lẻ cho cô, còn hai trăm tệ. Cô muốn trả tiền mặt hay chuyển khoản?”
Thiếu nữ tóc vàng mở ví tiền, lấy ra hai tờ tiền Tống Thư Hàng hoàn toàn không biết là tiền nước nào rồi nhét vào trong tay hắn:
“Đây là hai trăm tệ, tạm biệt chủ quán, hẹn gặp lại sau.”
Trả tiền xong, thiếu nữ tóc vàng lại chạy nhanh ra khỏi quán ăn, có vẻ như thật sự rất vội.
“Đây là tiền nước nào đây? Làm ơn đừng là tiền Việt Nam nha, nếu không chúng ta lỗ vốn mất.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn mới nói xong, thiếu nữ tóc vàng mới vừa chạy ra khỏi quán lại vội vả chạy về.
“Ông chủ, ở đây có chỗ nào để trốn không?”
Thiếu nữ tóc vàng vội hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận