Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1493: Xóa tệp tin

Chương 1493: Xóa tệp tin
“Cảm ơn Sở tiền bối đã nhắc nhở.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Chủng tộc chuyên đi săn kim đan của tu sĩ và yêu đan của yêu tu ư, chủng tộc thế này mà vẫn chưa bị diệt tộc á? Hoặc là bọn chúng che giấu kỹ, hoặc là bọn chúng rất mạnh.
“Chắc không phải lần này Sở tiền bối tới đây là để nhắc nhở ta về chuyện này đấy chứ?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Nếu như nghĩ kỹ thì Sở các chủ two đặc biệt sử dụng cánh cửa không gian tới đây, nói muốn vặn đầu hắn… Nhưng từ đầu đến cuối lại không hề vặn thật.
Chẳng lẽ mục đích chính của Sở các chủ two là nhắc khéo hắn chuyện của ‘Thiên Nhân Giới’ và ‘Thiên Nhân’ ư?
Sở các chủ two vốn đã bước một nửa vào trong cánh cửa không gian, nghe thế thì quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng.
Cô nhìn hắn chằm chằm hơn ba giây rồi mới khoan thai nói:
“Bộ dạng tự luyến của ngươi quả nhiên giống hệt tên ngốc kia.”
Tống Thư Hàng: “???”
Sở các chủ two nói xong, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào cánh cửa không gian rồi biến mất tăm.
Sau khi cô rời đi, con rối tiên tử lại hoạt bát trở lại.
“Cuối cùng cũng đi rồi, vị tiền bối này là Trường Sinh cảnh à?”
Con rối tiên tử quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng… Dù bây giờ cô là con rối nhưng chính vì đầu của con rối rất dễ tháo ra nên cô sợ vị cường giả Trường Sinh cảnh khi nãy lên cơn động kinh mà vặn đầu mình xuống.
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Khả năng kết bạn của ngươi… cũng khá đấy. Rất giống một người bạn của Bắc Phương Đại Đế. Ở Thiên Đình viễn cổ tên đó gợi đòn lắm, nhưng hắn quen được rất nhiều bạn bè có thực lực vượt xa mình, hơn nữa rất nhiều người trong số đó hắn quen lúc chuyển đổi cảnh giới, chuyên môn bám đùi bọn họ.”
Con rối tiên tử hồi tưởng lại.
“Ừm, ta biết cô muốn nói tới ai rồi. Tống tự tìm đường chết đúng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Con rối tiên tử chớp mắt, sau đó quay đầu lại, nhìn mấy ‘người tàng hình’ đang nghỉ ngơi trong bếp. Còn cả ba người tàng hình đang hôn mê trên đất nữa.
Con rối tiên tử chuyển chủ đề, truyền âm nói:
“Bọn họ nghe thấy hết chuyện mà chúng ta nói rồi, có cần xóa trí nhớ của bọn họ không?”
Tống Thư Hàng đáp:
“Bây giờ cô có rảnh không?”
“Ừm, rảnh, để ta xóa trí nhớ của bọn họ cho.’
Con rối tiên tử đáp.
Tống Thư Hàng cũng trao đổi bằng truyền âm nhập mật:
“Không, ý của ta là nếu như cô rảnh thì dạy ra ‘thuật pháp xóa trí nhớ’ đi, sau đó để ta xóa trí nhớ của bọn họ, thế được không?”
“Không, ta đột nhiên phát hiện ra mình đang bận sấp mặt. Ta còn phải sửa bàn với tường nữa.”
Con rối tiên tử nghiêm túc đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Con rối tiên tử đứng lên, chạy đi sửa bàn luôn:
“Ta không bao giờ làm mấy chuyện như dạy pháp thuật cho người khác nữa đâu.”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
“Có ẩn tình gì à?”
Con rối tiên tử ngẩng đầu lên:
“Ta đã từng dạy Thiên Lôi Chính Pháp cho một hậu bối ở Thiên Đình, Thiên Lôi Chính Pháp của hắn còn giỏi hơn ta nữa kìa.”
“Chỉ thế thôi á?”
Tống Thư Hàng tỏ vẻ nghi hoặc, tiên tử à, trái tim cô mong manh quá rồi thì phải?
Con rối tiên tử cúi đầu xuống sửa bàn:
“Sau đó ngày nào hắn cũng tỉ thí Thiên Lôi Chính Pháp với ta, khi so lôi pháp, hắn đánh ta thương tích đầy mình… Đó cũng là lí do sau này ta có ám ảnh tâm lý với sấm sét, vừa nhìn thấy sấm sét một cái là muốn ôm đầu quỳ xuống luôn. Nhờ phúc của hắn mà về sau ta phát minh ra series ‘phòng ngự ngồi xổm ôm đầu’, bí pháp chuyên dùng để độ thiên kiếp.”
“Tống... Tống tự tìm đường chết ư?”
Tống Thư Hàng cẩn thận hỏi.
“Tống tự tìm đường chết là tiền bối của ta chứ có phải hậu bối đâu.”
Con rối tiên tử buồn bã đáp:
“Nhưng tóm lại, ta sẽ không bao giờ dạy pháp thuật cho mấy tên họ Tống nữa đâu.”
Lại là một tên họ Tống hả?
Tống Thư Hàng đột nhiên rất muốn lật bàn.
[Sát sát sát sát sát sát ~ kẻ bất trung… Sát sát sát ~ Kẻ bất hiếu… Sát sát sát ~]
Đúng lúc này, trên quầy thu ngân, ‘Thất Sát Ca’ giọng nữ trong điện thoại của Tống Thư Hàng vang lên.
“Là Điền Điềm tiền bối sai người tới đón chúng ta ư?”
Tống Thư Hàng xoay người nhìn màn hình di động:
“Không phải Điền Điềm tiền bối, là Bạch tiền bối!”
Cuối cùng Bạch tiền bối cũng ra khỏi hải vực hỗn loạn rồi sao?
Tống Thư Hàng nhanh chóng nghe máy.
“A lô, Thư Hàng, bây giờ ngươi đang ở đâu thế?”
Giọng nói của Bạch tiền bối truyền tới.
Tống Thư Hàng đáp:
“Ta đang ở trên Lan Tây Đảo bên cạnh Điền Thiên Đảo, ta ở đây đợi Bạch tiền bối.”
“Sao ngươi lại chạy tới Lan Tây Đảo thế, ta vẫn đang ở trong hải vực hỗn loạn đây này, ta tìm thấy một bí cảnh thú vị lắm, đang định xông vào xem bên trong có những gì. Phải khó khăn lắm ta mới tìm được điện thoại của mình dưới đáy biển đấy, vừa hay… ta chuyển bản thể đến chỗ của ngươi trước nhé. Sau đó ta sẽ xông vào bí cảnh này, xem thử có thu hoạch gì không.”
Bạch tiền bối đáp.
Xem ra Bạch tiền bối bản tôn vẫn còn đang bế quan, người gọi điện tới là phân thân.
“Đúng rồi, đứng yên đừng động đậy, để ta định vị tọa độ của ngươi đã. Tọa độ cụ thể của ngươi là ở đâu thế?”
Bạch tiền bối phân thân hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Là một quán ăn, bọn ta chán quá nên mở một quán ăn ở đây cho vui.”
“Mở quán ăn chơi à? Nghe có vẻ thú vị đấy, đợi ta thám hiểm bí cảnh này xong sẽ đến tụ họp với ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng kinh doanh quán ăn. Đúng rồi, sau khi ta truyền tống bản tôn đến thì ngươi có thể đặt bản tôn ở trước cửa quán ăn để hút khách. Đảm bảo khách vào nườm nượp luôn.”
Bạch tiền bối phân thân đề nghị.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta sợ tượng Bạch tiền bối sẽ bị người ta nẫng mất luôn ấy chứ.
Đâu phải chưa từng có chuyện như thế.
“Được rồi, ngươi đứng tránh ra một chút. Ta truyền tống bản thể đến bên cạnh ngươi.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng vội vàng nhường lại chỗ.
Không gian dao động.
Pho tượng do Bạch tiền bối bản tôn hóa thành được truyền tống tới, hạ xuống chỗ ban đầu của Tống Thư Hàng.
“Chăm sóc bản tôn hộ ta nhé, ta chuẩn bị một chút rồi đi thám hiểm bí cảnh đây.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
“Đúng rồi, Bạch tiền bối. Ngươi có giáo trình ‘pháp thuật xóa trí nhớ’ không? Ta muốn học pháp thuật này.”
“Xem ‘hệ thống học bá’ mà lần trước ta đưa cho ngươi ấy, bên trong có chức năng mua giáo trình đó, sau khi ngươi kéo đến cuối thì có một giao diện mật, ngươi sẽ mua được một số pháp thuật căn bản tại đó. Chỉ tốn một điểm học bá là ngươi sẽ mua được giáo trình ‘pháp thuật xóa trí nhớ’. Còn tặng kèm thêm hướng dẫn học nữa.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Hệ thống học bá còn có chức năng này nữa ư?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc hỏi lại.
“Đây là phiên bản đặc biệt dành riêng cho ngươi, trong các bản chuẩn sản xuất hàng loạt sau này chắc chắn sẽ loại bỏ mấy tính năng đó.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Được, để ta thử xem.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau khi cúp máy, Tống Thư Hàng kéo áo T-shirt ra, nhìn xuống eo mình.
Ở đó có một hình dán anh em hồ lô biến 3D sống động như thật.
“May mà vẫn còn, ta cứ tưởng rằng sau khi sống lại thì nó cũng biến mất luôn chứ.”
Tống Thư Hàng nói.
Con rối tiên tử nhìn hình dán trên eo hắn:
“Ta không ngờ ngươi lại thích dùng mẫu đáng yêu thế này để làm hình xăm ấy chứ.”
Thiếu nữ tóc vàng vẫn đang ngồi xổm dưới quầy thu ngân cũng nhìn Tống Thư Hàng bằng ánh mắt tò mò.
Cô đã từng thấy rất nhiều hình xăm.
Cô nhớ người phương Đông đều thích xăm hình rồng, phượng, ưng, rắn gì đó. Không ngờ chủ quán lại xăm hình anh em hồ lô biến 3D đáng yêu thế này.
Tống Thư Hàng:
“Đây không phải là hình xăm, nó có lai lịch lớn lắm đấy. Mà thôi, không tiện giải thích nhiều.”
Gần đây vì chết quá nhiều lần nên Tống Thư Hàng quên luôn chuyện dùng hệ thống học bá để học ‘văn tự viễn cổ’.
Hắn nhớ khi ấy lấy được hệ thống, mục tiêu của hắn là ngày nào đó sẽ uốn lưỡi để gọi được tên của mỹ nhân rắn công đức!
“Văn tự viễn cổ rất quan trọng, nhất định phải học được. Về sau ngoại trừ tu luyện thì phải tranh thủ thời gian để học thêm kiến thức mới được.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ừm, văn tự viễn cổ quan trọng lắm.”
Con rối tiên tử phụ họa.
Tống Thư Hàng đăng nhập vào hệ thống học bá đã lâu không vào, dựa theo chỉ dẫn của Bạch tiền bối, cuối cùng tìm thấy giao diện mua giáo trình. Qủa nhiên có giáo trình ‘pháp thuật xóa ký ức’.
Ngoài ra còn có mấy tiểu pháp thuật hữu dụng như kết giới cách âm, tàng hình, bình thổ chú v.v..
“Cũng may trong tài khoản của mình vẫn còn điểm.”
Tống Thư Hàng chọn mua giáo trình đó.
Sau đó ý thức của hắn bị dẫn vào trong ‘không gian hệ thống học bá’, bắt đầu học pháp thuật.
“Con ngươi của chủ tiệm mất tiêu cự rồi.”
Thiếu nữ tóc vàng nói.
“Ừm, ý thức của hắn đi vào trạng thái học tập sâu rồi.”
Con rối tiên tử giải thích.
Có lẽ vì trong cơ thể của thiếu nữ tóc vàng có một phần là máy móc nên con rối tiên tử sinh ra cảm giác ‘đồng loại’ với cô ấy.
******
Một tiếng sau.
Tống Thư Hàng mở mắt ra, hai mắt sáng lên.
“Ngươi học được rồi à?”
Con rối tiên tử tò mò hỏi.
Hiện giờ Tống Thư Hàng đã lên đến cảnh giới ngũ phẩm, học một pháp thuật cũng chẳng tốn nhiều thời gian.
Cảnh giới cao thế kia cơ mà.
“Ừm, pháp thuật của Bạch tiền bối học dễ lắm.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hắn đi tới bên cạnh người tàng hình số 1.
Sau đó vươn hai tay ra, vận chuyển linh lực, ngưng tụ một phù văn ở ngón tay.
Quá trình thi triển pháp thuật trường phái Bạch tiền bối đều đơn giản và khá giống nhau… Ngưng tụ phù văn, kích hoạt phù văn, thi triển pháp thuật.
Cả Chưởng Tâm Lôi, Quy Tức Thuật đều có quá trình thi triển như thế.
“Xóa.”
Tống Thư Hàng chỉ tay vào trán người tàng hình số 1.
Nếu là bình thường, tiếp theo, thông qua pháp thuật, Tống Thư Hàng có thể cảm nhận được lờ mờ các khoảng thời gian ký ức của người tàng hình. Sau đó xóa đi trí nhớ trong một thời gian cụ thể nào đó là được.
Nhưng sau khi Tống Thư Hàng thi triển pháp thuật thành công, hình ảnh mà hắn cảm ứng được có hơi… không tu chân.
Trong cảm ứng của hắn bật ra biểu tượng ổ C và ổ D.
Ổ D tự động mở ra.
Bên trong lại xuất hiện một folder dữ liệu có tên ‘trí nhớ’.
Folder tiếp tục mở ra.
Bên trong có hàng loạt tệp con, mỗi tệp đều đi kèm với số năm. Năm 2001, 2002… 2017… 2019.
Cuối cùng, tệp con “Năm 2019” được mở ra. Bên trong có hàng loạt trí nhớ.
Tống Thư Hàng tìm được file trí nhớ ngày 14 tháng 10 năm 2019.
Đúng cái này rồi.
Xóa!
Bụp ~ Trên file dữ liệu xuất hiện một khung option.
Nhưng trên đó chỉ có một lựa chọn là xóa hoàn toàn.
Tiếp theo đó, file trí nhớ này bị xóa, xóa triệt để.
Sử dụng xong pháp thuật xóa trí nhớ.
Tống Thư Hàng rụt ngón tay lại, ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn không biết nên đánh giá ‘pháp thuật trường phái Bạch tiền bối’ này thế nào cho phải nữa.
“Thôi bỏ đi, dùng được là tốt rồi.”
Tống Thư Hàng thở dài, hắn vươn tay ra, định thi triển pháp thuật với người tàng hình thứ 2.
Nhưng đúng lúc này, cửa quán ăn lại bị đẩy ra.
Ông anh vạm vỡ bị con rối tiên tử xóa trí nhớ lúc trước lại bước vào quán ăn lần nữa, hắn còn cầm theo một chiếc vali màu đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận