Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1497: Tống *Để Đó Cho Ta, Ta Là Chuyên Nghiệp, Thiên Kiếp Để Ta Gánh* Thư Hàng

Chương 1497: Tống *Để Đó Cho Ta, Ta Là Chuyên Nghiệp, Thiên Kiếp Để Ta Gánh* Thư Hàng
Này thì khó xử rồi đây.
Ký ức đã bị xóa lại tự khôi phục được. Ký ức của thiếu nữ tóc vàng là búp hành à, cắt rồi còn có thể mọc lại?
Nói đến búp hành, Tống Thư Hàng nghĩ đến một chuyện khá là tò mò, rốt cuộc ký ức của Thông Nương được lưu ở đâu nhỉ?
Búp hành là đầu của cô, nhưng sau mỗi lần búp hành bị cắt, ký ức của cô vẫn không bị mất đi.
Chẳng lẽ ký ức của cô được lưu ở dưới gốc, cũng chính là trên chân ư?
Yêu tinh hệ thực vật đúng là thần kỳ mà.
“Thử lại lần nữa.” Tống Thư Hàng lại ngưng tụ phù văn ‘pháp thuật xóa ký ức’, vươn tay chạm vào mi tâm của thiếu nữ tóc vàng.
Quá trình giống với lần trước, trước tiên hắn sử dụng pháp thuật xóa ký ức liên quan đến ngày hôm nay trong ổ D của thiếu nữ tóc vàng.
Sau đó, hắn quan sát thật kỹ.
Một lát sau, tệp ký ức của hôm nay vừa bị xóa đi lại đột nhiên khôi phục.
Cảm giác tựa như chức năng sao lưu trên đám mây vậy.
[Sao lưu… Chẳng lẽ là ổ F rời kia à?] Tống Thư Hàng suy đoán.
Ổ F trong thân thể thiếu nữ tóc vàng khởi động trình tự sao lưu ký ức ư?


Lúc này.
Mắt thiếu nữ tóc vàng khôi phục lại từ trong trạng thái bị ánh sáng mạnh rọi vào, cô ngẩng đầu nhìn về phía chủ quán trước mặt.
Chủ quán vẫn giống như trong trí nhớ, có cảm giác tang thương của người trưởng thành và một khuôn mặt ôn hòa.
Nhìn kỹ lại, có thể từ cổ áo của chủ quán nhìn thấy từng mảng cơ bắp góc cạnh rõ ràng bên dưới y phục.
Cơ bắp của chủ quán không vạm vỡ như các vận động viên thể hình, thoạt nhìn thì căng cứng tựa như đá cẩm thạch được cắt ra vậy, tràn đầy mỹ cảm bùng nổ.
Quả nhiên không hổ là người đàn ông quái vật.
“Ế?”
Chờ chút…
Không phải mình đã bị xóa ký ức rồi ư, nhưng sao mình vẫn còn nhớ chủ quán nhỉ.
Không chỉ chủ quán, quán ăn, chị gái con rối xinh đẹp, ông anh vạm vỡ, còn có đám chiến sĩ tàng hình đến đây bắt cô lại bị chủ quán đánh ngược lại.
Tất cả ký ức vẫn còn đó.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ ‘ngón tay xóa ký ức’ của chủ quán đã mất hiệu lực?
[Nếu thật như vậy thì tuyệt quá, mình cũng không muốn bị mất trí nhớ đâu.] Thiếu nữ tóc vàng mừng thầm.
Nhưng không thể để chủ quán nhìn ra mình chưa mất trí nhớ được.
Lỡ như hắn lại xóa ký ức của mình lần nữa, nói không chừng mình sẽ thật sự mất trí nhớ ấy chứ.
Cho nên hiện tại mình phải sắm vai một người mất trí nhớ.
Đối với thiếu nữ tóc vàng, sắm vai một người mất trí nhớ cũng không khó lắm. Cô có thể thông qua chip điện tử trong cơ thể mình để thể hiện ‘biểu cảm của người mất trí nhớ’, khiến trạng thái của mình sinh động như thật.
Nói là làm.
Thiếu nữ tóc vàng thể hiện ‘vẻ mặt mất trí nhớ’ của mình.
Cô ngơ ngác.
“Tôi là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?” Cô ngẩng đầu, nghệch mặt ra.
Tống Thư Hàng: “…”
“Chú ơi, tại sao cháu lại ở đây thế?” Thiếu nữ tóc vàng nhìn chủ quán, lộ ra vẻ mặt ‘dè dặt’, hỏi dò.
Tống Thư Hàng: “…”
Thiếu nữ, lương tâm của cô ở đâu hả?
Rốt cuộc lương tâm của cô bị che mờ đến mức nào mà có thể gọi một thằng con trai có gương mặt mười tám tuổi là chú hả?
Vì vậy, Tống Thư Hàng búng trán cô một cái thật mạnh: “Đừng có giả bộ, ký ức của cô chưa bị xóa đi.”
Thiếu nữ tóc vàng: “…”
Không xóa thì nói sớm đi chữ, cô đỡ phải lãng phí năng lượng ‘diễn cảnh mất trí nhớ’.
“Tiên tử, cô tới thử xem. Ký ức của cô nhóc này rất kỳ quái, sau khi xóa đi rồi mà vẫn khôi phục. Cô thử xóa xem sao?” Tống Thư Hàng nói.
“Vẫn xóa ư?” Thiếu nữ tóc vàng nhăn nhó.
Con rối tiên tử đang thưởng thức vách tường mà bản thân vừa sửa xong, sau khi nghe tiếng Tống Thư Hàng gọi thì cô xoay đầu lại, nói: “Không cần thử, ta vẫn luôn cảm ứng tình huống lúc ngươi thi pháp. Ký ức của cô ta được lưu trữ làm hai phần. Sau khi một phần biến mất, phần còn lại sẽ tự động bổ sung ký ức đã mất đi. Trừ khi ngươi xóa cả hai cùng lúc… Thế nhưng, chỗ lưu trữ ký ức khác không phải não mà là bụng của cô ta.”
Tống Thư Hàng lập tức hiểu ý: “Lò phản ứng hạch tâm kia ư?”
Thiếu nữ tóc vàng trợn to mắt nhìn Tống Thư Hàng, sau đó cô cuộn mình lại, hai tay ôm bả vai với vẻ mặt cảnh giác. Tới giờ cô chưa từng nhắc đến chuyện lò phản ứng hạch tâm với bất kỳ kẻ nào mà? Vì sao chủ quán lại biết thứ này chứ?
Tống Thư Hàng xoay đầu nhìn về phía thiếu nữ tóc vàng, mỉm cười: “Bởi vì tôi là chủ quán không gì không biết.”
Không phải đọc tâm thuật, là đọc mặt thuật.
Nét mặt của cô nhóc này quá dễ đoán, vừa nhìn biểu cảm của cô đã có thể đoán ra cô đang nghĩ gì trong lòng.
Thiếu nữ tóc vàng lập tức run lẩy bẩy, cô cảm thấy trong ánh mắt chủ quán tràn đẩy ánh sáng quỷ dị, tựa như có thể nhìn thấu lòng người vậy. Dưới đôi mắt này, cô không có bất kỳ bí mật hay sự riêng tư nào, trong lòng lập tức cảm thấy không hề an toàn chút nào.
“Chúng ta làm lại lần nữa, nhìn ngón tay của tôi.” Tống Thư Hàng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục giơ ngón tay công đức lên.
Thiếu nữ tóc vàng: “Vẫn... vẫn làm tiếp ư?”
“Thử lại xem sao, nếu như không thể xóa ký ức thì trong thời gian ngắn không thể thả cô đi. Đám người muốn bắt cô về kia chính là phiền toái lớn, tôi không muốn bởi vì cô mà bị cuốn vào loại phiền toái này. Dù sao thì tôi cũng rất bận. Tôi còn phải tu luyện, thăng cấp, học tập ngôn ngữ viễn cổ, pháp thuật, đến trường và lên mạng buôn dưa lê nữa, không có thời gian dây dưa với đám khoa học gia kia đâu.” Tống Thư Hàng nói.
Thiếu nữ tóc vàng là vật thí nghiệm của thế lực nghiên cứu kia, đối phương đang điên cuồng tìm kiếm cô ấy. Nếu như trí nhớ của thiếu nữ tóc vàng không bị xóa đi mà lại bị thế lực kia bắt về thì… hậu quả khó lường.
Nghiên cứu tất cả những thứ mình không biết là bản năng của nhà khoa học, nếu như đám người kia biết có loại tồn tại như ‘siêu nhân’ của Tống Thư Hàng, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định ‘nghiên cứu siêu nhân thử xem’.
Vì vậy, nếu không thể xóa ký ức của thiếu nữ tóc vàng, Tống Thư Hàng định nhốt cô trong thế giới hạch tâm trước. Chờ Bạch tiền bối xuất quan, hoặc là Bạch tiền bối phân thân trở về… Hoặc là chờ Bạch tiền bối two liên hệ với hắn cũng được.


Ánh sáng trên ngón tay công đức bộc phát lần nữa, chiếu sáng cả khu nhà ăn.
Thừa dịp lúc này, một tay Tống Thư Hàng chạm vào phần bụng của thiếu nữ tóc vàng, cũng chính là chỗ của lò phản ứng hạch tâm kia.
Pháp thuật xóa ký ức mà Bạch tiền bối nghiên cứu ra có hiệu quả với lò phản ứng hạch tâm này không nhỉ?
Lúc trước pháp thuật này đã cưỡng ép xâm nhập vào trong chip điện tử của người tàng hình số 3.
Biết đâu pháp thuật này cũng có thể xông vào trong lò phản ứng hạch tâm thì sao?
Tống Thư Hàng toàn lực thi triển pháp thuật xóa ký ức.
Lần này, giao diện mà hắn tiến vào quả nhiên đã thay đổi.
Xuất hiện trước mặt hắn chỉ có một ổ F rời.
“Tiến vào, sau đó xóa ký ức.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tinh thần lực của hắn rót vào trong lò phản ứng hạch tâm.
Lò phản ứng hạch tâm không hề ngăn cản…
Nó không có bất kỳ tường lửa hay các thứ tương tự nào khác.
Bởi vì bản thân nó là sản phẩm bất ngờ từ vụ nổ.
Đám người kia còn không nghiên cứu thấu triệt được nó, đừng nói gì tới việc cài đặt tường lửa hay mấy thứ tương tự bên trong nó.
Tinh thần lực của Tống Thư Hàng thuận lợi tiến vào.
Sau đó, hắn phát hiện một chuyện không tốt lành gì cho lắm, lò phản ứng hạch tâm bắt đầu hấp thu tinh thần lực và linh lực của hắn.
Chậc, cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn dựa vào rễ hoa sen hạch tâm đi hút khô người khác, không ngờ hôm nay lại có thứ muốn hấp thu tinh thần lực của hắn.
Tống Thư Hàng lặng lẽ vận chuyển Chân Ngã Minh Tưởng Pháp, cưỡng ép rút tinh thần lực của mình về, đình chỉ việc vận chuyển pháp thuật.
Lúc này, sau khi hấp thu tinh thần lực của Tống Thư Hàng, lò phản ứng hạch tâm trong cơ thể thiếu nữ tóc vàng xảy ra biến hóa.
Dường như nó đã bị kích hoạt.
Vốn là lò phản ứng hạch tâm màu trắng lại nhuộm lên một lớp sắt thép màu đen nhánh, cứ như Tống Thư Hàng đang thi triển kỹ năng Cương Thủ vậy.
Cùng với sự biến hóa của lò phản ứng hạch tâm, sợi tơ kéo dài ra từ trong lò phản ứng trở thành đường ống dẫn năng lượng, nối liền với bộ phận cơ giới hóa trong cơ thể thiếu nữ tóc vàng rồi cường hóa chúng.
Cũng có một phần năng lượng được đưa vào các bộ phận nhục thân của thiếu nữ tóc vàng, giúp thân thể cô cũng được cường hóa chút ít.
Sự biến hóa của lò phản ứng hạch tâm còn chưa kết thúc.
Sau khi toàn bộ lò phản ứng được nhuộm lên một lớp màu đen nhánh, lại có một lớp màu mới lan dần lên trên.
Lần này đổi thành màu đồng xanh, phủ lên lớp màu đen nhánh kia.
Bộ phận cơ giới hóa trong thân thể thiếu nữ tóc vàng được cường hóa lần nữa, cường độ thân thể cũng đang tăng lên.
“Loại kỹ thuật này rất không khoa học.” Tống Thư Hàng trầm giọng nói.
“Nhưng lại rất tu chân.” Chẳng biết lúc nào con rối tiên tử đã ngồi xổm bên cạnh Tống Thư Hàng, cùng hắn nghiên cứu biến hóa của thiếu nữ tóc vàng.
Về mặt cảm giác, cấu tạo của lò phản ứng hạch tâm này có phần tu chân hóa.
Đặc biệt là thủ đoạn cường hóa bộ phận máy móc.
“Lúc mang màu hắc thiết, cường độ năng lượng mà lò phản ứng này phóng ra tương đương với tu sĩ nhị phẩm. Mà sau khi chuyển thành màu đồng xanh, cường độ năng lượng của lò phản ứng tăng lên đến tam phẩm.” Con rối tiên tử truyền âm nhập mật.
“Cảm giác cứ như tu sĩ đang tấn cấp ấy… Cũng may cô ta thuộc phe khoa học, không cần độ thiên kiếp giống như tu sĩ.” Tống Thư Hàng cũng truyền âm nhập mật trả lời.
Vừa dứt lời, con rối tiên tử và Tống Thư Hàng đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Có một loại uy áp phủ xuống từ hư không.
Loại khí tức này, Tống Thư Hàng quen thuộc biết bao.
Là đại gia thiên kiếp sắp giáng lâm.
“Thiên kiếp nhị phẩm tấn cấp tam phẩm.” Con rối tiên tử bổ sung.
Tống Thư Hàng: “…”
Trong tất cả mọi người ở đây, trên lý luận cũng chỉ có Sở Sở phù hợp với thiên kiếp nhị phẩm tấn cấp tam phẩm. Nhưng Sở Sở còn đang ở thế giới hạch tâm, cô còn cách tam phẩm một chút nữa.
Cho nên, thiên kiếp này thuộc về thiếu nữ tóc vàng ư?
Đại gia thiên kiếp ngựa không ngừng vó qua đây để vả mặt hắn à.
“Không khoa học quá rồi đấy.” Tống Thư Hàng nói, thân bên phe khoa học mà vẫn phải độ thiên kiếp, hắn cũng không biết nên sỉ vả thế nào mới tốt đây.
“Nhưng rất tu chân.” Con rối tiên tử lại bổ sung: “Vất vả lắm ta mới sửa xong quán ăn, nhắc nhở nhẹ, quán ăn là của ta, là ta đổi được.”
Tống Thư Hàng: “Ta dẫn cô ấy rời đi trước.”
Hắn vươn tay đặt lên người thiếu nữ tóc vàng vẫn đang đần thối mặt ra trong toàn bộ quá trình.
Năng lực vượt không gian [Chúc phúc của Tổ Vu] của tay trái được phát động.
Tóm lại, không thể để cô độ kiếp trong phố xá sầm uất được.
Hắn dẫn theo thiếu nữ tóc vàng, biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện lần nữa, họ đã xuất hiện ở giữa bầu trời, cách mặt đất 300 mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận