Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1504: Hoành tráng quá… cái mốc xì!

Chương 1504: Hoành tráng quá… cái mốc xì!
Có cảm giác như lần diễn đồ kim đan này có thể hoàn thành liền một mạch.
Vẽ đến bước cuối vẽ mắt cho rồng mà không hề bị ngắt quãng.
Bây giờ kim đan bốn hạch trong cơ thể Tống Thư Hàng đang vận chuyển linh lực cuồn cuộn cho hắn. Với lượng linh lực này, dù vẽ xong một bộ phác họa diễn đồ kim đan phức tạp cũng vẫn chống đỡ được.
Thậm chí hắn còn cảm thấy linh lực của mình dồi dào đến mức vẽ hết bộ này lại đến bộ khác cũng không thành vấn đề.
Nếu bây giờ hắn có kim đan thứ năm thì nói không chừng còn làm được hành động vĩ đại kiểu hai bút cùng vẽ ấy chứ.
“Trạng thái rất tốt. Rất có thể viên công đức tinh đan này sẽ trở thành viên kim đan đầu tiên được mình phác họa hoàn thành bước vẽ mắt cho rồng!” Trong lòng Tống Thư Hàng có dự cảm như thế.
Ngón tay hắn kiên định điểm xuống đôi mắt hơi rũ xuống của Thánh Nhân.
Điểm mắt xong, viên công đức tinh đan này có thể thăng cấp thành kim đan lưu ly, thêm một bước nữa chính là độ thiên kiếp lục phẩm để tấn thăng lên Chân Quân.
Nhưng kình đan bản mệnh của ta vẫn chưa hoành thành diễn đồ kim đan, nếu công đức tinh đan độ kiếp sớm một chút thì có dẫn đến dị biến gì không?
Đến lúc đó ta có thể độ thiên kiếp được hay không nhỉ?
Với lại, đến khi ta độ kiếp thì từng đan độ một ư? Hay là phải chờ tất cả kim đan hóa thành kim đan lưu ly rồi độ cùng một thể?
Điểm!
Ngón tay của Tống Thư Hàng thuận lợi điểm vào mắt trái của Thánh Nhân.
Điểm một cách vô cùng thuận lợi, không hề có cảm giác ngắt quãng.
Linh lực trong cơ thể hắn vẫn vô cùng dồi dào.
Dù có điểm thêm một con mắt… không, dù có điểm thêm một trăm con mắt nữa cũng không thành vấn đề.
Ha ha ha.
Lần này được đấy!
Tống Thư Hàng nhấc ngón tay lên, điểm mạnh vào mắt trái của Thánh Nhân.
Đúng lúc này, Thánh Nhân trên công đức tinh đan bỗng nghiêng đầu đi, tránh nét vẽ mắt cuối cùng của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Chuyện gì vừa mới xảy ra thế này?
Có phải mình nhìn nhầm hay không? Thánh Nhân trên công đức tinh đan vừa mới cử động đấy à?
Tống Thư Hàng ngẩn người, sau đó lại vươn tay điểm lên mắt phải của Thánh Nhân.
Trên công đức tinh đan, Thánh Nhân lại nghiêng đầu tránh nét vẽ mắt của hắn.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Đậu xanh, tránh thật à?!
Hắn không hề nhìn nhầm!
Bây giờ hắn là tu sĩ rồi, thị lực tốt lắm. Vừa rồi Thánh Nhân trong tranh không những cử động mà còn nhẹ nhàng tránh ngón tay của hắn nữa.
Bức họa trên công đức tinh đan biết động đậy sao?
“Ta vẽ diễn đồ kim đan cơ mà? Là tranh chứ có phải anime đâu?” Tống Thư Hàng nói.
Nếu là tranh thì vì cái khỉ gì mà con hàng này lại động đậy được hả?
“Chỉ còn một nét cuối cùng thôi, bây giờ linh cảm của ta đang bùng nổ, không hề có cảm giác gián đoạn, linh lực trong thể nội cũng vô cùng sung túc, Cho ta điểm đi mà!” Tống Thư Hàng nói.
Đúng lúc này, Thánh Nhân trong bức họa lại cử động.
Quyển sách trên tay hắn hơi động một chút, thế rồi sau lưng hắn hiện lên một vài hình vẽ… đó là hình vẽ những con khỉ lớn, trong tay chúng nâng cao kinh thư Nho gia.
Đám khỉ kia mấp máy miệng, dù hết thảy đều im lặng, nhưng Tống Thư Hàng dường như vẫn nghe thấy từng tràng 666 vang lên bên tai hắn.
Sự thật chứng minh… khỉ sau lưng Thánh Nhân cũng biết hô 666.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta nhớ mình không hề vẽ khỉ sau lưng Thánh Nhân mà.
Từ đầu tới cuối ta có vẽ đám khỉ này đâu?!
Sao đám thánh viên này lại xuất hiện ở đây cơ chứ?
Ngay sau đó, Thánh Nhân trong bức họa há mồm phun một cái, từng đóa từng đóa hoa sen lấp lánh hiện lên, quay tròn xung quanh hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Khỉ có rồi, hoa sen có rồi, còn cái gì sẽ hiện ra nữa đây?
Đúng lúc này, mắt trái đang nhìn xuống của Thánh Nhân bỗng mở to ra.
Trong ánh mắt tỏa ánh sáng kì lạ.
Đây là ánh sáng tình yêu mà.
Nhìn Thánh Nhân mở to mắt trái, bên tai Tống Thư Hàng văng vẳng giọng nói uy nghiêm của hắn: “Yêu là gì? Hiếu là gì?”
Trong lòng Bá Tống tiên sinh dấy lên dự cảm không lành.
Sao lại thế này?
Trong bản phác họa diễn đồ kim đan Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ, ánh sáng lạ lùng từ con mắt trái của Thánh Nhân từ từ bao phủ khắp bức họa.
Ánh sáng của tình yêu lan tràn toàn bộ chư thiên vạn giới.
Dù là người hay yêu, tinh quái, thực vật hay tảng đá; dù là bay trên trời, bò trên đất hay bơi trong biển rộng; dù là già hay trẻ, ở hiện thế hay Cửu U, dù cao quý hay là đê tiện…
Dưới ánh sáng của tình yêu này, chúng sinh bình đẳng, hết thảy công bằng.
Trong Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ, cái bụng của tất cả những kẻ đang lắng nghe đại đạo đồng loạt phình to trong im lặng, hệt như những quả bóng bơm hơi.
Quá trình này vẫn giống anime như cũ.
Quá trình lớn bụng của chúng sinh nghe đạo trông y hệt hiệu ứng domino.
Nó xuất phát từ những người ngồi gần Thánh Nhân nhất rồi khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Hết lượt này đến lượt khác, từng cái bụng lần lượt phình to.
Như một nụ hoa đang bung nở.
Từng đóa từng đóa nối đuôi nhau nở bừng.
Thật hoành tráng… cái mốc xì!
Chỉ một lát sau, tất cả chúng sinh đang nghe đại đạo trong bức phác họa diễn đồ kim đan đều ôm bụng quỳ rạp đầy đất.
Tuy bức họa vẫn im lặng, nhưng tiếng rên rỉ của bọn họ như thể vẳng lên ngay bên tai Tống Thư Hàng, quấn quýt lấy linh hồn hắn mãi sau chưa tan.
Tống Thư Hàng: “…”
Tiên sư!
Điên mất thôi!
Sao diễn đồ kim đan của hắn lại biến thành anime thế này?
Nguyên lý gì đây?
Bức phác họa diễn đồ kim đan chuyển động là thế quái nào?!
Ta mới bước chân vào giới tu chân thôi, mấy người đừng có lừa ta nha.
Trong cái giới tu luyện này làm gì có chuyện bức vẽ trên kim đan biết chuyển động cơ chứ!
Quá phi khoa học, quá phản tu chân!
Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ?
Lấy đâu ra?!
Rõ ràng bộ phác họa kim đan này phải đổi tên thành “Run Rẩy Đi, Thế Giới Và Bụng Dưới! Hãy Nhận Lấy Tình Yêu Của Thánh Nhân!” mới đúng.
Khi tất cả mọi người đều đã mang thai, bức vẽ công đức tinh đan tạm thời ngừng lại.
Anime kết thúc, hết thảy đứng yên.
Tống Thư Hàng cảm thấy ý thức của mình sắp kiệt sức tới nơi rồi.
Mệt tim quá, oải quá! Không khác gì trái tim bị đâm thấu, mà còn là vạn tiễn xuyên tâm!
“Tuyệt đối không thể để cho bất kì ai biết nội dung bức vẽ diễn đồ kim đan này của mình, tuyệt đối!” Tống Thư Hàng thầm hạ lời thề.
Trong lúc hắn đang suy tư thì dường như thời gian trên công đức tinh đan lại quay ngược, khôi phục về trạng thái đầu tiên của Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ khi hắn vừa vẽ xong.
Thánh Nhân trong bức họa không hề nhúc nhích.
Sau lưng hắn không có đám khỉ hoo 666, trong miệng cũng không hề phun ra hoa sen.
Hai mắt Thánh Nhân vẫn hơi rũ xuống, mắt trái đã có con ngươi, mắt phải vẫn còn trống rỗng.
Tống Thư Hàng: “…”
Có nên điểm mắt tiếp không nhỉ?
Hắn cảm thấy linh lực của mình vẫn còn rất dồi dào, linh cảm phác họa kim đan cũng chưa kết thúc. Về lý mà nói thì hắn vẫn có thể vẽ cho xong bức họa này.
“Vẽ chứ, sao lại không vẽ! Dù sao thì cũng tan nát cõi lòng rồi, còn sợ cái quái gì nữa chứ!” Tống Thư Hàng nói.
Sau đó, hắn lại vươn tay điểm vào mắt phải của Thánh Nhân trong bức họa. Mắt trái vẽ xong rồi mà mắt phải để trống thì mất cân đối lắm! Khó chịu cực kì!
Tay hắn vừa mới vươn ra, Thánh Nhân trong bức tranh lại chuyển động.
Thánh Nhân nghiêng đầu một cái, tránh ngón tay toan “vẽ mắt” của Tống Thư Hàng.
Cái đầu ấy còn lúc la lúc lắc, nghiêng trái nghiêng phải như đang khiêu khích hắn nữa chứ.
Tống Thư Hàng: “…”
Sau ba lần nghiêng đầu, bức tranh Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ lại bắt đầu chuyển động.
Y hệt như lần trước.
Đầu tiên là đám khỉ biết niệm 666 hiện lên, sau đó là lưỡi nở hoa sen.
Tiếp theo là ánh nhìn tình yêu của mẹ.
Cuối cùng, tập thể chúng sinh nghe giảng pháp đồng loạt mang thai như hiệu ứng domino.
Tống Thư Hàng: “…”
Một loạt hành động diễn ra rồi rút đi như nước chảy, khôi phục lại thành bức tranh Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ.
Trong tranh, đôi mắt của Thánh Nhân vẫn nhìn xuống, bên trái có con ngươi, bên phải thì trống rỗng, người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cứ phải nói là tức lộn ruột.
Thánh Nhân chỉ ngồi yên đó thôi mà Tống Thư Hàng cảm thấy hắn đang trắng trợn khiêu khích mình. Mau đến vẽ mắt ta đi, đến vẽ đi ~ Vẽ trúng thì ta cho thưởng vẽ không trúng thì xem lại anime ánh nhìn tình yêu của mẹ nhé ~
Vẽ cái đầu mi chứ vẽ!
Tống Thư Hàng bỏ cuộc.
Trong lòng hiểu rõ có lẽ thời cơ vẽ mắt cho rồng còn chưa chín muồi.
Lần này hắn đã tiến bộ hơn hai lần diễn đồ kim đan trước đó rất nhiều rồi.
Trong bức tranh đầu tiên thánh thành không bao giờ thất thủ, đến bây giờ Tống Thư Hàng vẫn không biết nét bút còn thiếu của mình nằm ở đâu.
Trong bức thứ hai thánh kiếm Chung Yên, hắn mơ hồ biết mình còn thiếu con Boss cuối cùng. Nhưng phải làm sao để dùng một nét vẽ xong Boss cuối thì hắn lại chẳng có đầu mối gì cả.
Mà trong bức tranh thứ ba Thánh Nhân Chi m Đã Ngưng Bặt Từ Viễn Cổ này, hắn đã biết rõ nét còn thiếu chính là mắt phải của Thánh Nhân.
“Có tiến bộ là tốt rồi, nó chứng minh ta không giậm chân tại chỗ.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Tất nhiên đây chỉ là phép an ủi bản thân, dùng cái cớ “tiến bộ” để vỗ về trái tim thủng trăm ngàn lỗ của hắn mà thôi.
“Ta là người đàn ông có đạo tâm cứng rắn như sắt thép cơ mà! Ta đã sống mấy trăm năm đời hành, còn hóa thân thành mảnh vỡ của Trình Lâm, chịu đựng mấy trăm năm cô đơn bị đem ra nghiên cứu, thêm cả vô số lần nhập mộng. Ta không phải là kẻ dễ dàng bị tổn thương!” Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, ý thức của hắn kiên quyết dứt áo ra đi khỏi không gian kim đan.


Thứ ba, ngày 15 tháng 10 năm 2019.
Một ngày mới bắt đầu.
Mới sáng sớm mà bầu trời trên Lan Tây đảo đã u ám như sắp nổi bão giông.
Tống Thư Hàng đi ra khỏi thế giới hạch tâm.
Quán ăn vẫn đóng cửa, chưa bán hàng.
Chẳng thấy con rối tiên tử và Sở Sở đâu.
Hai chiến sĩ tàng hình làm bánh ngọt trong bếp cũng mất hút.
“Quái nhỉ? Đi đâu rồi?” Tống Thư Hàng nghi ngờ tự hỏi.
Bọn họ cũng chưa về thế giới hạch tâm.
Chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Tách!
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì giữa hư không vang lên tiếng động.
Sau đó, một người có vẻ tơi tả chui ra.
“Bạch tiền bối?” Tống Thư Hàng kinh ngạc thốt lên.
Người vừa xuyên qua không gian mà tới chính là phân thân của Bạch tiền bối.
Lúc này một nửa thân thể hắn biến thành gỗ, còn mọc ra mấy nhánh mầm non.
“Chuyện gì thế này?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Vào bí cảnh, bất cẩn kích hoạt một trận pháp. Kì lạ nhỉ, hình như lần này không được may mắn cho lắm.” phân thân của Bạch tiền bối lẩm bẩm.
Dứt lời, hắn đưa một vật trông giống cái điện thoại cho Tống Thư Hàng: “Cái này giao cho ngươi bảo quản trước, sau đó thì… Thư Hàng à, nếu có duyên thì sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Nói xong, một tiếng “tách” nữa lại vang lên, phân thân của Bạch tiền bối vỡ vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận