Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1511: Người sắp chết ngồi bật dậy

Chương 1511: Người sắp chết ngồi bật dậy
Thế giới hạch tâm cái gì cũng tốt, thuận tiện dễ dùng, Tống Thư Hàng bây giờ khó mà rời xa được nó. Mỗi tội cái của nợ này nhát cáy quá.
Nhưng lần này Tống Thư Hàng đã chuẩn bị trước từ lâu rồi.
Thế giới hạch tâm co vòi chạy mất thì sao đây? Đương nhiên là chui vào tị nạn trước khi nó chạy mất dạng chứ còn sao nữa!
Nhưng trước khi đi lánh nạn, Tống Thư Hàng còn một việc phải làm.
“Tống Thư Hàng two! Ta giao nơi này cho ngươi đấy.” Tống Thư Hàng nghiến răng hô lên.
Sau đó hắn nén nỗi đau đớn kịch liệt toàn thân, ném phân thân của mình ra ngoài.
Vất vả lắm mới tìm thấy đầu mối liên quan tới không gian phong bế, không thể bỏ lỡ uổng phí như thế được. May mà hắn có thuật phân thân, có thể cử phân thân đi thể nghiệm không gian phong bế để tìm kiếm manh mối.
Sau khi để phân thân lại chỗ cũ, Tống Thư Hàng chỉ tay một cái, cắm đầu chui vào thế giới hạch tâm trước khi nó bị sức mạnh của không gian phong bế đóng kín lại.
Hạ cánh an toàn!
“Thoát rồi.” Tống Thư Hàng nằm bên cạnh suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm, cả người co rúm lại.
Nước trong suối nguồn sự sống tràn lên phủ kín người Tống Thư Hàng, làn nước lạnh buốt khiến cho nỗi đau đớn trên người hắn phần nào thuyên giảm.


Trong phòng Điền Thiên Đảo Chủ
Tống Thư Hàng phân thân cũng co rúm người, sắc mặt trắng bệch. Hắn run rẩy vươn tay cầm chiếc điện thoại vứt trên mặt đất.
“Bản thể chạy nhanh quá, điện thoại cũng không thèm mang theo.” Tống Thư Hàng phân thân cảm thán.
Tống Thư Hàng phân thân đưa tay điểm một cái giữa không trung, định truyền tống chiếc điện thoại vào thế giới hạch tâm, thế nhưng lúc này thế giới hạch tâm đã bị đóng kín hoàn toàn, không thể liên kết được nữa.
Chuồn nhanh thật.
Nếu bản thể chậm một tí thì có khi sẽ bị nhốt bên ngoài thế giới hạch tâm luôn.
Nghìn cân treo sợi tóc.
Lúc này không gian phong bế kì dị kia đã mở ra hoàn toàn và bao phủ gian phòng của Điền Thiên Đảo Chủ.
Tống Thư Hàng phân thân vung điện thoại lên một chút xem nó có còn tín hiệu hay không.
“Quả nhiên… ngay cả tin hiệu cũng bị chặn mất rồi.” Tống Thư Hàng phân thân thầm nghĩ.
Nếu có tín hiệu thì hắn còn muốn gửi tin nhắc nhở Thất Sinh Phù Phủ Chủ một chút, nhưng bây giờ thì chẳng còn cách nào.
May mà bản thể của mình vẫn còn ở trong thế giới hạch tâm, bao giờ không gian phong bế này tiêu tán thì bản thể có thể tự mình thông báo với Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối được.
Tống Thư Hàng khống chế phân thân đặt điện thoại sang một bên.
Hắn muốn dùng phân thân để làm thí nghiệm, nên phải đặt điện thoại ra chỗ khác để tránh cho nó bị hủy trong thí nghiệm, bao giờ không gian phong bế mở ra thì dùng bản thể để nhặt về sau.
Sau đó Tống Thư Hàng khống chế phân thân đi ra cửa. Hắn muốn đo thử xem phạm vi của không gian phong bế lớn đến chừng nào. Và nếu đến ranh giới của không gian phong bế rồi thì có thể đột phá tầng phong tỏa của nó để bình an rời đi hay không.
Phạm vi bao phủ của không gian phong bế có vẻ chỉ nằm trong một gian phòng. Khi đến cửa phòng, Tống Thư Hàng phân thân bỗng cảm thấy một bức tường vô hình ngăn mình lại.
Hắn đưa tay nhấn vào vách tường, bức tường vô hình kia chẳng hề suy suyển.
Trừ bức tường vô hình này ra, mọi vật trong căn phòng đều không hề thay đổi gì.
Không gian phong bế như cái bóng, dù cho nó mở ra thì mọi người trong hiện thế cũng không cảm giác được. Nó hòa hợp cùng hiện thế, hai thế giới gần như không hề xung đột với nhau.
“Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp Hai!” Tống Thư Hàng phân thân vung quyền đánh vào bức tường vô hình nọ.
Mỗi quyền như sao xẹt mang sức nặng vạn quân.
Ầm ầm ầm ầm !
Trong hư không tỏa ra từng tầng gợn sóng.
Ấy vậy mà bức tường vô hình vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Thấy thế, Tống Thư Hàng phân thân bèn đổi sang chiêu thức mạnh hơn là Kim Cương Phục Ma quyền, đồng thời gia tăng hiệu quả Cương Thủ.
Sau khi nện thêm mấy quyền nữa, gợn sóng vẫn lan ra mà chẳng thấy có hiệu quả gì.
“Xem ra phỉa đổi thành quyền pháp mạnh hơn nữa mới được.” Tống Thư Hàng phân thân nghĩ thầm.
Hắn thu quyền, đổi tư thế, chuẩn bị thi triển quyền pháp mạnh hơn…
Một lát sau, Tống Thư Hàng phân thân phát hiện ra một chuyện rất nghiêm trọng, đó là Kim Cương Phục Ma quyền đã là quyền pháp mạnh nhất mà hắn nắm giữ rồi.
Đường đường một vị Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm, một nhân vật cấp đại lão trong mắt đám ma mới nhập môn tu chân, thế mà quyền pháp mạnh nhất lại chỉ dừng ở nhị phẩm.
Nhục mặt không để đâu cho hết.
“Cũng may thứ mình am hiểu nhất không phải là quyền pháp mà là đao pháp” Tống Thư Hàng phân thân tự an ủi mình.
Sau đó, tâm ý của hắn khẽ động.
Hai mươi mốt con viễn cổ thánh viên đứng sau lưng hắn, mỗi còn nâng kinh văn Nho gia trong tay, mặt mày hết sức nghiêm túc.
“Thánh Viên Long Lực Thần Công + Nho gia Kim Cương Thân + Cương Thủ!”
Ngay sau đó, kim đan bản mệnh vận chuyển.
Một giọt linh lực vàng óng xuất hiện giữa ngón tay của Tống Thư Hàng, lớn dần theo đao ý đang được thúc giục, hóa thành một thanh bảo đao.
Đao Cổ Vô Hình, song đao của Ô Tặc Bạo Quân và bảo đao Bá Toái đều đang ở trong thế giới hạch tâm không lấy ra được. Cho Tống Thư Hàng phân thân đành phải dùng linh lực hóa đao để dùng tạm một chút.
Bây giờ Tống Thư Hàng đang nắm giữ ba loại đao pháp.
Loại đao pháp mạnh nhất là Phần Thiên Hỏa Diễm đao được Xích Tiêu Tử đạo trưởng truyền thụ cho, nhưng Tống Thư Hàng chỉ học được một chút sơ sơ, nếu không có Xích Tiêu Kiếm tiền bối phối hợp thì uy lực chẳng ra gì.
Thứ hai là Long Vũ Thức và Nghịch Lân Thức trong Nghịch Lân đao pháp. Đây là một bộ đao pháp siêu mạnh nhưng lại chưa trọn vẹn, đến bây giờ Tống Thư Hàng vẫn chưa bù đắp được. Đã thế nó lại còn là đao pháp phòng ngự, không hề có lực công kích.
Thứ ba là Tật Phong đao hay còn gọi là Tật Điên Đao. Bộ đao pháp này mà điên lên thì chính Tống Thư Hàng còn phải sợ. Trong mười đao nó chém ra, đao sau nhanh hơn đao trước, càng chém thì lại càng mạnh. Chỉ có điều đao pháp ấy hắn luyện từ hồi tam phẩm rồi.
Tống Thư Hàng: “…”
Nói ra thì chắc là chẳng ai tin.
Ngàn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh, cảnh giới ngũ phẩm, am hiểu nhất là đao pháp. Nhưng bây giờ trừ Phần Thiên Hỏa Diễm đao biết một chút sơ sơ ra, đao pháp mạnh nhất hắn luyện được chỉ là tam phẩm mà thôi.
Quyền pháp mạnh nhất là nhị phẩm.
Thân pháp là Quân Tử Vạn Lý Hành thăng cấp thành Thiên Hành Kiện, nhị phẩm.
Chỉ có công pháp luyện thể của hắn là món nào món nấy mạnh khiếp người. Thánh Viên Long Lực Thần Công và Nho gia Kim Cương thân là công pháp luyện thể hàng đầu trong chư thiên vạn giới. Ngay cả cái thần kĩ Cương Thủ cũng là biến dị.
Tống Thư Hàng đắng lòng nghĩ bụng mình học lệch kinh quá, nếu có cơ hội thì nhất định phải học một vài bộ đao pháp thật ngầu.
Như cái chiêu Thiên Đao Táng Tinh Hải của Tô Thị A Thất tiền bối ấy, nghe đã ngầu rồi, đánh còn ngầu hơn.
Đương nhiên hắn cũng không muốn học Thiên Đao Táng Tinh Hải. Đấy là tuyệt học của Thiên Hà Tô thị, hắn có phải là người của Tô thị đâu, học để mà bị người ta đem ra băm à?
Hắn muốn học một loại kiếm pháp vừa đẹp vừa mạnh tương tự như Thiên Đao Táng Tinh Hải kia.
“Lĩnh một đao của ta đây!” Tống Thư Hàng vung bảo đao từ linh lực biến thành, chém một chiêu Tật Phong Đao vào bức tường vô hình nọ.
Đao sau nhanh hơn đao trước, càng chém càng mạnh hơn.
Sau khi được ba loại công pháp luyện thể gia trì, linh lực trong bốn kim đan đồng thời bộc phát, Tật Phong đao trong tay Tống Thư Hàng chém ra lực công kích gần bằng lục phẩm, thậm chí còn đạt tới lục phẩm.
Ầm ầm ầm!
Hệt như những đòn tấn công ban nãy, trong hư không, từng vòng sóng gợn hiện ra.
Nhưng bức tường vô hình thì vẫn trơ như gỗ đá.


Sau đó Tống Thư Hàng tiếp tục khống chế phân thân ra đủ các chiêu Chưởng Tâm Lôi, Thiên Sư Chính Pháp – Lôi Pháp Thiên, Lôi Quang Chỉ.
Tất cả đều không có hiệu quả.
Quyền cũng thế, đao pháp cũng thế, pháp thuật cũng thế, không hề ăn thua.
“Có lẽ chỉ có lực lượng hệ không gian mới có thể phá vỡ tầng phòng ngự của nó mà thôi.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn không hụt hẫng gì lắm, vì dù sao đây cũng chỉ là thí nghiệm thôi mà.
Sau khi thí nghiệm thất bại, hắn quay người trở về bên cạnh máy tính của Điền Thiên tiền bối.
“Bây giờ chắc mình đang ở bên trong không gian phong bế đúng không?” Tống Thư Hàng nói.
Nhưng hắn chẳng tìm thấy tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ đâu cả.
Chẳng lẽ tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ không ở đây ư?
Còn có một vấn đề nữa.
“Điền Thiên Đảo Chủ đã chết như thế nào? Hắn bị ai giết chết mà nhục thân và một phần tàn hồn đều bị cuốn đi chứ?” Tống Thư Hàng suy tư.
Sau khi không gian phong bế mở ra thì chỉ nhốt hắn trong gian phòng thôi chứ không hề có sức sát thương.
Vậy rốt cuộc Điền Thiên Đảo Chủ làm sao mà chết?
“Chẳng lẽ là do tiết điểm không gian thứ ba à?” Tống Thư Hàng hơi giật mình.
Có phải thứ đã giết chết Điền Thiên Đảo Chủ nằm trong tiết điểm không gian cuối cùng kia không?
Khi Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì không gian phong bế bỗng thu hẹp lại.
Không gian phong bế đang bao phủ cả căn phòng rút lui về tiết điểm không gian ban đầu.
Vật sống duy nhất trong căn phòng là phân thân của Tống Thư Hàng cũng bị hút vào tiết điểm không gian phong bế.
Tống Thư Hàng phân thân hoàn toàn không thể chống lại được lực hút ấy.
Không có người nắm giữ sức mạnh không gian ở đây, hắn căn bản không thể đối kháng lại được lực lượng không gian.
“Nếu như có chúc phúc Tổ Vu trong tay thì có thể dùng năng lực dịch chuyển tức thời của nó để thoát khỏi lực hút không gian này.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Nhưng cái găng tay kia đang ở trên tay bản thể, không thể lấy ra khỏi thế giới hạch tâm được.
Hơn nữa…
Nếu lúc đó Điền Thiên Đảo Chủ cũng phải đối mặt với lực hút này, thì có phải cả nhục thân và hồn phách của hắn đều bị hút vào tiết điểm không gian phong bế rồi không?
Tống Thư Hàng đang suy tư thì Tống Thư Hàng phân thân bỗng cảm thấy cả người đau đớn.
Dường như thân thể hắn bị ném vào một cái máy nghiền mà nghiền ra thành bột phấn.
Lực hút của không gian phong bế cuốn hết đám bột phấn ấy, đưa vào trong tiết điểm không gian.
Bây giờ thì Tống Thư Hàng đã biết Điền Thiên Đảo Chủ chết như thế nào rồi.
Bùm!
Sau khi phân thân bị nghiền nát, pháp thuật phân thân cũng bị giải trừ.


Trong thế giới hạch tâm.
Sắc mặt của Tống Thư Hàng đang cuộn mình thở dốc như con tôm bên cạnh suối nguồn sự sống càng trắng bệch hơn.
Sau khi thuật phân thân bị giải trừ, nỗi đau đớn kịch liệt trước khi chết cộng hưởng cho bản thể lĩnh đủ.
Vốn dĩ Tống Thư Hàng đã cận kề bờ vực sụp đổ sau khi hưởng trọn di chứng của gd, lần này nỗi đau khi phân thân bị nghiền nát truyền về, trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
“Đau quáááá!” Tống Thư Hàng hét lên thảm thiết, sau đó chớp mắt một cái, hạnh phúc chìm vào hôn mê.
Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng ngất lịm vì đau sau khi đạo tâm nhịn đau của hắn đại thành.
Đối với hắn mà nói thì hôn mê quả thực là hạnh phúc.
Trong cơn mê man, vì đau đớn kịch liệt trong tinh thần mà thân thể của Tống Thư Hàng vẫn còn run lên bần bật.
Sở các chủ ngước mắt nhìn Tống Thư Hàng: “…”
Cô đang nghĩ không biết có nên đánh thức hắn dậy hay không.
Thì đúng lúc này, trong thân thể Tống Thư Hàng, có một người đột nhiên ngồi dậy.
Nó ngồi bật dậy từ thân thể hắn như hồn lìa khỏi xác.
Người sắp chết tự dưng bật dậy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận