Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1512: Lần sau gặp mặt, ta sẽ là đủ màu rực rỡ

Chương 1512: Lần sau gặp mặt, ta sẽ là đủ màu rực rỡ
Sở các chủ cảm thấy Tống Thư Hàng đau đớn muốn khóc trông đáng yêu một cách kì cục, cho nên cô đang nghĩ không biết có nên đánh thức hắn dậy để thưởng thức dáng vẻ nghiến răng chịu đau của hắn hay không.
Đúng lúc này thì có một người ngồi dậy từ thân thể của Tống Thư Hàng, làm cho Sở các chủ giật nảy cả mình.
Người vừa ngồi bật dậy mặc chiếc váy dài tím nhạt, mái tóc dài màu nâu bện thành bím buông lơi ngang vai, tóc mái dài phủ kín trán, cơ hồ che khuất cả đôi mắt.
“Đau quá đau quá đau quá!” sau khi ngồi dậy, người kia đột nhiên hét lên thảm thiết vì đau, vành mắt đỏ hoe lên, nước mắt rơi lã chã.
Là Diệp Tư.
Thân là linh quỷ của Tống Thư Hàng, trong tình huống bình thường, cảm quan của cô và Tống Thư Hàng nối liền với nhau, Tống Thư Hàng cảm nhận được đau đớn chừng nào thì cảm nhận của cô cũng y như vậy.
Loại đau đớn này suýt nữa lại khiến cô ngất lịm đi.
Diệp Tư vội vàng cắt đứt cộng hưởng giác quan giữa mình và Tống Thư Hàng.
“Phù.” Sau khi thở phào một hơi nhẹ nhõm, Diệp Tư quay đầu nhìn Sở các chủ chỉ còn lại mỗi một cái đầu.
“Các chủ!” Diệp Tư lại đỏ hoe mắt, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Vừa nhìn thấy Sở các chủ chỉ còn cái đầu thì Thiên Khấp Bảo Điển của Diệp Tư lại chọt vào tuyến lệ khiến cho cô khóc tan nát cõi lòng.
Sở các chủ: “…”
Thiên Khấp Bảo Điển chỗ nào cũng tốt, uy lực cũng mạnh, thậm chí dưới cái nhìn của Sở các chủ thì chỉ cần tiếp tục tu luyện, Thiên Khấp Bảo Điển có tiềm lực lên thẳng Kiếp Tiên. Thậm chí nếu con đường trường sinh Cảm xúc chi lực không bị người ta chiếm mất thì tương lai Diệp Tư còn có thể dựa vào Thiên Khấp Bảo Điển mà trùng kích thẳng lên Trường Sinh Giả.
Nhưng cứ hơi tí lại khóc thế này khiến cho cô xót hết cả ruột gan.
Mãi mới nín khóc xong, Diệp Tư ngồi bên suối nguồn sự sống: “Các chủ, bao giờ thì người mới khôi phục?”
“Ta cũng không biết là cần cụ thể bao lâu, nhưng trạng thái của ta khá lên nhiều rồi, mọc được cả cổ và xương quai xanh rồi đây này.” Sở các chủ an ủi.
“Xương quai xanh của các chủ đẹp quá đi.” Diệp Tư nói.
Sở các chủ: “…”
“Các chủ à, ta phải đi rồi.” Diệp Tư đột nhiên nói.
Sở các chủ: “? ? ?”
Diệp Tư ôm lấy kim thư bản mệnh dày cộp trong lòng: “Ta phải đi một thời gian. Một thời gian trước, Thiên Đế khôi phục, sau đó ít lâu thì khí tức của Thiên Đế mau chóng trở nên suy yếu mà tình trạng của đương kim Thiên Đạo lại không xấu đi nữa. Trình Lâm phỏng đoán rằng đương kim Thiên Đạo đang dùng việc khôi phục Thiên Đế để nuôi dưỡng chính mình.”
“Ngươi sợ Thiên Đế lại tìm ngươi gây sự vì Trình Lâm à?” Sở các chủ cau mày hỏi.
Trình Lâm là một trong những thủ phạm tiêu diệt Thiên Đình viễn cổ năm xưa.
“Đây là một mối phiền phức nhưng không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cho ta phải đi. Bây giờ ta không thể nói lý do cụ thể cho người được, nếu ta nói thì ngay cả Sở các chủ cũng sẽ bị cuốn vào.” Diệp Tư đáp.
Thực tế thì, Trình Lâm là mảnh vỡ của Quỷ Thần.
Mà Thiên Đế cũng được đương kim Thiên Đạo bồi dưỡng thành từ mảnh vỡ Quỷ Thần.
Mặt khác, đương kim Thiên Đạo âm thầm nuôi ý đồ bồi dưỡng lại thân thể thông qua Thiên Đế và Thiên Đình viễn cổ của hắn. Nhưng năm đó bị Trình Lâm quấy rối nên Thiên Đình viễn cổ bị diệt mất rồi.
Nhìn qua thì có vẻ kế hoạch của đương kim Thiên Đạo đã thất bại, nhưng không ai dám chắc chuyện Thiên Đình viễn cổ bị diệt năm xưa có phải là một phần trong kế hoạch của hắn không.
“Sau khi ta đi, nhờ Sở các chủ trông nom, chăm sóc Thư Hàng nhé.” Diệp Tư nói khẽ.
Sở các chủ gật đầu.
“Vậy, các chủ à, ta đi trước đây. Sau này gặp lại.” Diệp Tư vừa nói chuyện, vừa chia thân mình thành hai nửa.
Một nửa vẫn là hình dáng của Diệp Tư.
Nửa còn lại hóa thành một linh quỷ cấp cao thuần túy.
Linh quỷ cấp cao này mặt mũi mơ hồ, không có giới tính, chẳng có gì đặc biệt. Trên người nó hoàn toàn không có một chút khí tức nào thuộc về Diệp Tư hay Trình Lâm.
Sau khi tách con linh quỷ cấp cao này ra, Diệp Tư chỉ tay một cái.
Linh quỷ kia lập tức thay thế cô tiếp nhận khế ước linh quỷ của Tống Thư Hàng và tiến vào thể nội của Tống Thư Hàng.
Diệp Tư ngồi xổm bên cạnh Tống Thư Hàng, vươn tay vuốt ve tóc hắn: “Tạm biệt nhé, Thư Hàng.”
Đột nhiên, Tống Thư Hàng mở bừng mắt.
Đôi mắt sáng ngời nhìn Diệp Tư đăm đăm.
Diệp Tư giật nảy cả mình: “Sao ngươi lại tỉnh dậy?”
“Ha ha, chớ xem thường đạo tâm nhịn đau của ta. Dù đau đớn đến cỡ nào, khi nó giảm bớt thì ta có thể nghiến răng chống đỡ được rồi. Cho dù đau đến ngất đi, nhưng chỉ cần ta thích ứng được với mức đau đớn ấy là đạo tâm sẽ tiến thêm một bậc.” Tống Thư Hàng đắc ý nói. Nếu lúc hắn nói câu này mà thân thể không run run rẩy rẩy thì trông còn bá đạo hơn.
“Ta phải đi một thời gian.” Thấy Tống Thư Hàng đã tỉnh, Diệp Tư nói khẽ: “Khi ta đi khỏi thì kí ức của ngươi về ta sẽ trở nên mơ hồ, giống như khi ngươi vào phòng tối vậy. Nếu như… nếu như ngươi đột nhiên không nhớ được ta nữa thì cũng đừng sợ nhé.”
Tống Thư Hàng sắc mặt trắng bệch, cơ thể vẫn run lên từng hồi: “Cô sẽ đi bao lâu?”
“Chắc là nhanh lắm, không lâu lắm đâu.” Diệp Tư đáp.
Tống Thư Hàng: “Trình Lâm tiên tử sẽ đi cùng cô chứ?”
“Trình Lâm đã biến mất, ở một khía cạnh nào đó thì cô ấy đã hoàn toàn biến mất rồi.” Diệp Tư đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Mẹ của gã họ Trương từng nói phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người. Trình Lâm là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp, cho nên còn lâu Tống Thư Hàng mới tin rằng cô đã hoàn toàn biến mất rồi.
Diệp Tư vươn tay xoa đầu Tống Thư Hàng: “Lần sau gặp lại…”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại.
Tống Thư Hàng: “…”
“Ta sẽ là đủ màu rực rỡ!” Diệp Tư dương dương đắc ý tuyên bố.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Ý gì đây?
Câu này tách ra thì chữ nào ta cũng hiểu, nhưng ghép vào thì ta lại chẳng hiểu gì.
“Rực rỡ đó, sắc màu rực rỡ đẹp lắm!” Diệp Tư lặp lại, bàn tay vẫn sờ tới sờ lui trên đầu Tống Thư Hàng.
Bây giờ Tống Thư Hàng đang để đầu đinh, tóc đâm vào tay gai gai.
“Sờ thích hơn đầu trọc nhiều.” Cuối cùng, Diệp Tư nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“À đúng rồi, còn chuyện này nữa.” Diệp Tư nói tiếp.
Tống Thư Hàng: “Ừ?”
“Lần sau gặp mặt mà ta có biến thành ngươi thì ngươi cũng đừng thấy ngạc nhiên nhé.” Diệp Tư bảo.
Tống Thư Hàng: “Hả?”
“Chớ kinh ngạc, vì ta là linh quỷ của ngươi mà.” Diệp Tư dứt lời, bèn đứng dậy: “Đến lúc rồi.”
Cô đứng lên rồi bước đi một bước.
Thế giới hạch tâm mở ra một lối để Diệp Tư đi vào.
Đó không phải là sức mạnh không gian của Kiếp Tiên cửu phẩm, không phải thiên phú không gian như của Bạch tiền bối, mà là thế giới hạch tâm phối hợp với Diệp Tư, mở một lối để cho cô ra đi.
Khi hình bóng Diệp Tư biến mất, có một bàn tay nho nhỏ thò ra khỏi ngực Tống Thư Hàng, vươn vào không khí, nhưng chẳng bắt được gì cả.
Đó là tay của mỹ nhân rắn công đức.
“Trình Lâm tiên tử cũng đi cùng với Diệp Tư rồi à?” Tống Thư Hàng nhẹ giọng hỏi.
Chỉ mỗi khi đối mặt với Trình Lâm Nữ Đế thì @#%× Tiên Tử mới thất thố thế này mà thôi.
Bàn tay nhỏ trên ngực Tống Thư Hàng siết chặt thành nắm đấm, im re không động đậy.
Sở các chủ thổi bong bóng trong suối nguồn sự sống: “Trên người ngươi lắm tiên tử thật đấy.”
Trước đó thì trên người Tống Thư Hàng có linh quỷ Diệp Tư, Diệp Tư lại đính kèm một Trình Lâm.
Sau đó có mỹ nhân rắn công đức.
Thêm một Tạo Hóa Tiên Tử biết ca hát.
Ở Ngộ Đạo thạch còn mọc ra một Thông Nương.
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ lên tay mỹ nhân rắn công đức: “Ta nói nè Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử, cô có thể rụt tay về trước không? Ai người ta nhìn vào thấy tay cô cắm ở ngực tôi thế này, trông ghê chết đi được.”
Một lát sau, mỹ nhân rắn công đức thu nắm đấm khỏi ngực của Tống Thư Hàng, sau đó vươn nó lên khỏi đỉnh đầu hắn, vẫn duy trì tư thế nắm chặt.
Tống Thư Hàng: “…”
Nếu không phải bây giờ ta đang đau hết cả mình mẩy thì nhất định sẽ lôi cô ra đây giảng đạo một bài.
“Bắt đầu… biến mất rồi.” lúc này, mỹ nhân rắn công đức lên tiếng.
“Cái gì biến mất cơ?” Tống Thư Hàng hỏi.
Khi đang nói chuyện, hắn bỗng nhiên cảm thấy một số kí ức đang mờ dần trong trí nhớ.
Đó là kí ức liên quan đến Diệp Tư.
Thậm chí tất cả những manh mối có liên quan tới Diệp Tư trên cơ thể hắn đều đang biến mất.
Phần kí ức liên quan tới Diệp Tư trong trí nhớ bị một linh quỷ cấp cao có khuôn mặt mơ hồ chiếm cứ.
Cảm giác này y hệt như khi Tống Thư Hàng và đồng bọn bị giam vào phòng tối của Thiên Đạo.
Vết tích chứng minh Diệp Tư từng tồn tại tại hiện thế bị che chắn từ gốc rễ.
Ngay cả ảnh chụp và video liên quan đến cô ở hiện thế cũng bị xóa đi.
“Sở tiền bối, Diệp Tư đang trốn tránh cái gì sao?” Nhân lúc kí ức về Diệp Tư còn chưa biến mất hoàn toàn, Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn muốn biết Diệp Tư đang tránh né ai.
Nếu như chỉ là Kiếp Tiên hoặc là Trường Sinh Giả bình thường thì thực ra hoàn toàn không cần né tránh.
Cùng lắm thì hắn lại gom tầm trên trăm truyện cười rồi đi ôm đùi Bạch tiền bối two là xong.
Có là Trường Sinh Giả mà gặp Bạch tiền bối two thì cũng phải quỳ.
“Dù Diệp Tư không nói, nhưng có thể là đương kim Thiên Đạo.” Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng: “Chẳng phải đương kim Thiên Đạo mất trí rồi sao?”
“Từ cách đây rất lâu nó đã tiến vào giai đoạn đếm ngược, nhưng dù sao đi chăng nữa thì nó vẫn là Thiên Đạo, chắc chắn phải có sắp xếp gì đó cho tương lai. Mà ta cũng chỉ suy đoán thế thôi.” Nói xong, Sở các chủ lại chìm xuống suối nguồn sự sống, tiếp tục thổi bong bóng.
Mấy phút sau.
Trong kí ức của Tống Thư Hàng, mỹ nhân rắn công đức và Sở các chủ, những gì liên quan đến Diệp Tư đã hoàn toàn biến mất.
Thậm chí ngay cả kí ức liên quan đến Trình Lâm cũng hỗn loạn và thủng lỗ như một cái sàng, không còn hoàn chỉnh nữa.
Mỹ nhân rắn công đức giơ thêm một tay nữa lên đầu Tống Thư Hàng, nắm mạnh gì đó giữa không trung.
Nhưng cô không bắt được bất cứ thứ gì.
Hai tay cô nắm chặt cắm thẳng trên đầu hắn, không hề nhúc nhích.
Tống Thư Hàng: “…”
“Ta nhớ ra rồi, ta có chuyện cần phải xử lý.” Tống Thư Hàng bứt tóc: “Đúng rồi, ta phải ra ngoài. Không gian phong bế đã trở lại tiết điểm, ta phải ra xem thế nào mới được.”
Dứt lời, bản thể của Tống Thư Hàng chui ra khỏi thế giới hạch tâm.
Khi nhục thân bước vào gian phòng của Điền Thiên Đảo Chủ, Tống Thư Hàng bỗng thấy thân thể mình nhẹ bẫng.
Nhục thân của hắn… rời ra.
Hồn phách hắn thoát khỏi nhục thân.
Một cánh cửa lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Đó là lối vào không gian phong bế.
Như đang mời gọi hắn.
“Ha ha.” Tống Thư Hàng cười khẩy.
Ngươi mở cửa mời ta vào là ta vào liền đấy chắc? Quá ngây thơ rồi! Ta đây không muốn tự tìm đường chết đến vậy đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận