Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1516: Hãy xem Thiên Sư Chính Pháp của ta… thôi bỏ đi.

Chương 1516: Hãy xem Thiên Sư Chính Pháp của ta… thôi bỏ đi.
Lúc này, các thành viên của Điền Thiên đảo trong không gian phong bế đều giống hệt người của Bích Thủy các năm xưa. Bọn họ bỗng nhiên xuất hiện, sau đó khôi phục lại từ trạng thái đóng băng rồi bắt đầu hoạt động.
Có người rảo bước đi nhanh như có việc quan trọng cần làm.
Có người ung dung tản bộ và nói chuyện phiếm cùng bạn bè.
Có người lại đi về phía nhà ăn…
Không phải tất cả thành viên trên Điền Thiên đảo đều là tu sĩ. Thực chất trên đảo có rất nhiều người bình thường hoặc là tu sĩ mới tu luyện đến nhất phẩm.
Những người bình thường này phần lớn là người nhà của tu sĩ.
Để phục vụ cho những người bình thường ấy nên trên Điền Thiên đảo cũng có đủ các loại phòng ăn và nơi giải trí…
Phòng ăn cung cấp thức ăn đều là linh mễ các loại, dù là người bình thường sống ở đây cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Nhưng trong mắt Tống Thư Hàng lúc này, cả không gian phong bế và những người trên Điền Thiên đảo đều bị bao phủ bởi màu xám trắng.
Dường như các thành viên trên đảo đều không phát hiện ra chuyện này.
“Nếu như Điền Thiên đảo không gặp tai nạn thì rất thích hợp cho người bình thường sinh sống. Nếu lần này Điền Thiên đảo có thể an ổn vượt qua nguy cơ thì ít nữa mình có thể đón ba mẹ tới ở đây cũng không tệ.” Tống Thư Hàng nghĩ vậy.
Với tính cách của ba Tống và mẹ Tống, bắt bọn họ vào rừng sâu núi thẳm ẩn cư là chuyện không khả quan. Cuộc sống trên Điền Thiên đảo này thích hợp với họ hơn nhiều.
Tống Thư Hàng kéo kéo cái chăn, hay là mình đi loanh quanh trên đảo một vòng, tìm một người để giám định thử xem có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Trong lúc đang suy tư, có một vài thành viên của Điền Thiên đảo đi ngang qua hắn, nhưng họ đi lại vội vàng như thể không hề nhìn thấy hắn vậy.
“Cái chăn trên người mình phát huy hiệu quả tàng hình hay sao?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Thế thì hay quá, hắn có thể lặng lẽ đi giám định người khác rồi.
Thế là Tống Thư Hàng nhắm ngay vào một người qua đường rồi vươn tay phải ra.
Bắt một thành viên của Điền Thiên đảo, làm một phát giám định đã rồi nói sau.
“Hả? Ngươi là ai? Sao lại trùm chăn ngồi ở đây hả?” Đúng lúc này thì một giọng nói vang lên.
Cánh tay phải của Tống Thư Hàng cứng đờ giữa không trung. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
Một cô gái có mái tóc dài vàng óng đang đứng đó nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ.
Cô xuất hiện từ hư không nên Tống Thư Hàng hoàn toàn không cảm ứng được.
Mái tóc của cô xõa tung bồng bềnh như uốn xù, thể tích cực kì lớn, trông còn to hơn cả người cô.
Cô có đôi mắt xanh biếc to tròn… to đến mức ai nhìn cũng cảm thấy không biết có phải chúng được photoshop ra hay không.
Tóc vàng mắt xanh rất đậm vị Tây phương.
Nhưng rõ ràng đường nét trên gương mặt cô lại là của người phương Đông.
“Cô có thể nhìn thấy ta à?” Tống Thư Hàng chỉ vào chính mình.
“Sao mà không nhìn thấy? Ngươi trùm cái chăn ngồi ở đây trông ngu ngốc chết đi được.” Tiên tử tóc vàng mắt xanh nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Từ từ!
Tiên tử này có màu sắc.
Mái tóc dài xõa bồng bềnh, đôi mắt to tròn xanh biếc và chiếc quần yếm đỏ của cô đều có màu sắc.
Rõ ràng cô ấy là một tồn tại đặc biệt.
“Chào cô, ta là Tống Thư Hàng. Tiên tử tên là gì nhỉ?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Hả? Ngươi đang ở trên đảo của ta mà không biết ta là ai à?” tiên tử tóc vàng mắt xanh hỏi lại.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên: “Điền Thiên Đảo Chủ!”
“Đồ đần, ta là Điền Điềm Phó Đảo Chủ!” Điền Điềm nổi giận nói.
“Xin lỗi Điền Điềm tiền bối… ta nhận sai. Ta là Tống Thư Hàng trong nhóm Cửu Châu số 1 đây.” Tống Thư Hàng chỉ vào mình.
“Tống Thư Hàng? Nhóm Cửu Châu số 1?” Trông tiên tử tóc vàng mắt xanh có vẻ rất mơ hồ: “Ta không biết, nhóm Cửu Châu số 1 là chỗ nào?”
Tống Thư Hàng: “…”
Không biết?
Dù gì thì chúng ta cũng ở cùng một nhóm chat suốt nửa năm rồi mà.
Mặc dù chưa gặp nhau ngoài đời bao giờ, nhưng ta đã hiển thánh tận hai lần, các tiền bối trong nhóm đều quen ta rồi mới đúng chứ.
Quả nhiên có vấn đề.
Đừng bảo là Điền Điềm Phó Đảo Chủ trước mặt hắn cũng là tàn hồn nhé?
Có phải Điền Thiên Đảo Chủ chỉ nhớ mỗi chuyện trên mạng, còn Điền Điềm Phó Đảo Chủ thì quên sạch những gì liên quan đến internet rồi không?
Nếu đúng như vậy thì trao đổi tiếp với cô ấy cũng không phải là cách hay.
Cho nên… thôi cứ chạm vào một cái vậy.
Cứ ở đây lãng phí thời gian còn không hữu hiệu bằng giám định thử một phát.
Tống Thư Hàng vươn tay phải, thu lại găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ trên đầu ngón tay, để hở ngón tay ra.
“Điền Điềm tiền bối, xin đắc tội.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Sau đó thân hình hắn nhoáng lên một cái, xuất hiện bên cạnh Điền Điềm Phó Đảo Chủ rồi vươn tay chạm khẽ vào người cô.
Ầm ầm!
Ngay lúc Tống Thư Hàng xuất hiện sau lưng Điền Điềm Phó Đảo Chủ, trên bầu trời bỗng ngưng tụ một luồng năng lượng cực kì khủng khiếp.
Sấm sét cuồng bạo đi kèm với thiên thạch to bằng một nửa Điền Thiên đảo và thiên hỏa từ không trung rơi xuống ầm ầm như tận thế.
Đại trận bảo vệ kích hoạt bao phủ toàn bộ Điền Thiên đảo.
Mà ngay chỗ Điền Điềm Phó Đảo Chủ đang đứng có một cái gai đất lớn trồi lên.
Tống Thư Hàng đành phải thay đổi động tác của mình.
Hắn vẩy khẽ ngón tay một cái, đánh bay thân mình của Điền Điềm Phó Đảo Chủ lên không trung, đồng thời đạp một đạp xuống gai đất nọ.
Hư ảnh hai mươi mốt con thánh viên viễn cổ xuất hiện sau lưng hắn, cầm trong tay kinh thư Nho gia, đồng loạt làm tư thế đạp mạnh với Tống Thư Hàng.
Gai đất bị Tống Thư Hàng đạp gãy làm hai đoạn, phần bên dưới còn bị hắn giẫm cho nát vụn thành bùn.
Cùng lúc đó, trên cánh tay phải của Tống Thư Hàng xuất hiện mấy vết thương. Đó là cái giá khi hắn giám định Điền Điềm Phó Đảo Chủ.
“Hình chiếu được hình thành từ tàn hồn của Điền Điềm Phó Đảo Chủ trong không gian phong bế, có một phần kí ức và tri thức của bản thể. Khi ở không gian phong bế có sức chiến đấu nhị phẩm. Hình chiếu tử vong thì tàn hồn cũng phá diệt.”
Trong hư không Điền Điềm Phó Đảo Chủ xoay mình một cú tao nhã rồi tiếp đất vững vàng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đại trận phòng ngự toàn đảo: “Chết tiệt, kẻ nào dám tấn công Điền Thiên đảo của ta!”
Găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ trên tay Tống Thư Hàng khôi phục hình dạng ban đầu.
Hình chiếu tử vong thì tàn hồn cũng phá diệt sao?
Đây không phải là một tin tức tốt.
Nếu Điền Điềm tiên tử là hình chiếu… vậy những thành viên khác trên Điền Thiên đảo thì sao? Bọn họ cũng là hình chiếu do tàn hồn biến thành ư?
“Ngươi đứng yên đó, ta đi chủ trì đại trận! Chờ bao giờ ta về sẽ nói chuyện đàng hoàng với ngươi xem vì sao ngươi lại trà trộn vào đây!” Điền Điềm tiên tử nghiến răng nói.
Dứt lời, cô đứng dậy lao về phía xa. Đó là hướng động phủ của cô, cũng là nơi có thể khống chế đại trận phòng hộ của Điền Thiên đảo.
Tống Thư Hàng nhìn cảnh tượng như tận thế giáng xuống trên bầu trời, thở dài một hơi. Sau đó thân mình hắn nhoáng lên, theo sát sau lưng Điền Điềm Phó Đảo Chủ.
Hình chiếu tàn hồn của Điền Điềm Phó Đảo Chủ chỉ có cảnh giới nhị phẩm, nếu nó tử vong thì tàn hồn cũng bị tiêu diệt theo.
Cho nên hắn không thể để hình chiếu này gặp chuyện chẳng lành.


Trong hư không, kiếp nạn không ngừng giáng xuống.
Bao nhiêu cảnh tượng trong phim ảnh về tận thế đều đang diễn ra trên bầu trời này.
“Chỉ sợ là trận pháp bảo vệ đảo không cầm cự được bao lâu.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Mà… kiếp nạn này nói đến là đến, không theo lẽ thường, vô cùng quái dị.
Nếu tàn hồn của Điền Điềm Phó Đảo Chủ hình thành nên hình chiếu trong không gian phong bế này, vậy phần tàn hồn còn lại của Điền Thiên Đảo Chủ đang ở đâu?
Không phải là chết trong kiếp nạn này rồi chứ?
“Ha ~” Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên giọng nói đầy giận dữ.
Khi giọng nói này vang lên, tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ trong cái chăn của Tống Thư Hàng dường như nghe thấy lời hô gọi. Nó bay ra khỏi cái chăn của hắn rồi phóng thẳng vào không trung.
Đồng thời, từ bốn phía của Điền Thiên đảo, từng luồng ánh sáng bay về, hội tụ theo tiếng nói giận dữ nọ.
Tống Thư Hàng dừng bước.
Giữa không trung, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngưng tụ thành hình.
Không cần giới thiệu, chỉ nhìn mái tóc vàng xõa tung của hắn thì Tống Thư Hàng đã biết ngay hắn là Điền Thiên Đảo Chủ.
Sau khi hiện thân, hình chiếu của Điền Thiên Đảo Chủ chắp hai tay hướng thẳng lên bầu trời: “Pháp thuật phòng ngự Điền thị số 35: Thần Quy Đà Thiên!”
Theo tiếng hô của hắn, một con rùa thần cõng bia trên lưng ngưng tụ từ linh lực xuất hiện bên ngoài trận pháp.
Một phần tai kiếp từ trên trời giáng xuống bị con rùa thần này cản lại.
“Pháp thuật phòng ngự Điền thị số 36: Vong Long Lạp Quan!” Điền Thiên Đảo Chủ lại hô lên.
Dường như chỉ khi hô thật to thì những pháp thuật phòng ngự này mới phát huy được toàn bộ uy lực.
Một con rồng khổng lồ màu đen kéo theo một chiếc quan tài xuất hiện. Khác với con rùa thần ban nãy, con rồng đen kéo quan tài này di chuyển không ngừng, chiếc quan tài lớn sau lưng nó ngăn cản rất nhiều cột sét và thiên hỏa.
“Pháp thuật phòng ngự Điền thị số 37: Hỏa Tước Phần Hải!” Pháp thuật của Điền Thiên Đảo Chủ vẫn còn tiếp tục.
Một con chim sẻ nhỏ xuất hiện.
Kích cỡ chẳng khác tước yêu Tiểu Thải là bao.
Thế mà khi há mỏ ra, con chim sẻ lại phun ra một luồng lửa khổng lồ nóng rực. Biển lửa do nó phun ra ngăn chặn một phần kiếp nạn dạng năng lượng đang bổ xuống.
Mạnh quá.
Tất cả các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều có tuyệt chiêu của riêng mình.
Khi nói chuyện trong nhóm Cửu Châu số 1, Điền Thiên Đảo Chủ từng nói hắn ma pháp sư. Bây giờ xem ra đúng là giống thật.
Chắc hẳn hắn đi theo con đường tu sĩ pháp thuật rồi.
Đó là loại hình mà Tống Thư Hàng vô cùng hâm mộ.
So với việc giải quyết mọi việc bằng nắm đấm không cần đầu óc, thì tu sĩ dạng pháp thuật trông phong cách hơn nhiều.
“Rùa rồi, rồng rồi, chim rồi, còn thiếu bạch hổ thì phải?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Pháp thuật phòng ngự của Điền thị nghe tên thì không hay, nhưng hiệu quả có vẻ rất mạnh.
“Pháp thuật phòng ngự Điền thị số 38: Canh Kim Chi Hổ… Á ~” Pháp thuật còn chưa thi triển xong, thân hình của Điền Thiên Đảo Chủ đã gục ngã.
Thân mình hắn nổ tung thành hơn ba mươi điểm sáng nhỏ.
Ầm!
Một hòn thiên thạch khổng lồ đột phá qua trận pháp phòng ngự, lao thẳng về chỗ Điền Thiên Đảo Chủ ban nãy.
“Ca ca!” Điền Điềm Phó Đảo Chủ lo lắng gọi to.
“Xem ra đến lúc ta ra tay rồi đây. Hãy xem Thiên Sư Chính Pháp – Lôi Quang Nhất… Thôi bỏ đi.” Tống Thư Hàng từ bỏ pháp thuật đang định sử dụng.
Tốt nhất không nên lôi cái Thiên Sư Chính Pháp gà mờ của hắn ra làm gì cho xấu hổ.
“Hiện thân đi! Thuật pháp phòng ngự tối cao của ta! Thánh thành không bao giờ thất thủ!” Tống Thư Hàng giơ tay phải thẳng hướng bầu trời.
Pháp khí tổ hợp tam thập tam thú hiển hiện, biến thành một tòa thánh thành uy nghiêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận