Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1527: Cái gì cũng có thể ké

Chương 1527: Cái gì cũng có thể ké
Gần đây Tống Thư Hàng muốn một tuyệt chiêu cực mạnh!
Đường đường là khách sạn lớn ngũ phẩm năm hạt nhân cấp năm sao … Không đúng, là đại Linh Hoàng, quyền pháp mạnh nhất của hắn là nhị phẩm, thân pháp mạnh nhất là nhị phẩm, ngay cả đao pháp mạnh nhất mà hắn lấy làm kiêu ngạo cũng chỉ đến tam phẩm.
Về phần Phần Thiên Hỏa Diễm Đao cường đại, hắn chỉ lĩnh ngộ được sơ sơ, hơn nữa chiêu đao pháp này là đao pháp cấp Trường Sinh Giả, dưới tiền đề không mượn sự giúp đỡ của Xích Tiêu Kiếm tiền bối, Tống Thư Hàng muốn phát huy ra uy lực của nó còn không biết phải đến ngày chờ tháng đợi nào nữa.
Vậy nên trước mắt hắn cần một chiêu thật mạnh, một tuyệt chiêu định thắng bại.
Nhắc tới tuyệt chiêu cực mạnh, Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới Thiên Đao Táng Tinh Hà của Tô Thị A Thất tiền bối.
“Chờ chút đã, hình như ta nhớ lộn rồi. Thiên Đao Táng Tinh Hà là phiên bản với uy lực thu nhỏ được A Thập Lục sửa đổi dựa vào tuyệt chiêu của A Thất tiền bối. Bản gốc của A Thất tiền bối hẳn phải là Thiên Đao Táng Tinh Hải.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Dù sao cũng rất khí phách.
Nếu như một chiêu này phối hợp với động lực năm hạt nhân hiện tại của hắn thì đúng là một chiếc máy ủi đất cường lực.
Nếu trận pháp Huyết Thần Tà Đao Trận mà Công Tử Hải thiết kế ở Nguyệt Đao Tông trước đây gặp phải hắn của hiện tại thì động lực năm hạt nhân + Thiên Đao Táng Tinh Hải là có thể trực tiếp ủi hắn ta thành một đống.
Muốn!
Hiện tại hiếm khi được đi vào giấc mộng cuộc đời của Tô Thị A Thất tiền bối, vậy có phải ta sex có cơ hội tiếp xúc với Thiên Đao Táng Tinh Hải không?
Nói không chừng ta thật sự có cơ hội học được đao này ấy chứ.
Trong lòng Tống Thư Hàng bắt đầu rục rịch.
Cảnh tượng trong lúc nhập mộng.
Thiếu niên Tô Hiển còn đang tiến hành đao thiền, hắn đặt bảo đao trên đầu gối, nhắm mắt minh tưởng.
“Cô ấy là cô gái hoàn mỹ nhất, hẳn là cô ấy có mái tóc dài… Không đúng, vẫn là tóc ngắn đẹp hơn.” Lúc minh tưởng, Tô Hiển còn lẩm bẩm.
Tống Thư Hàng: “…”
Đây là đang thiết lập đao nương của mình đấy hả?
Thật sự chỉ cần dựa vào tình yêu là có thể biến đao của mình thành đao nương ư?
Thứ như tình yêu rốt cuộc phải tiến hành thay đổi hóa học như thế nào mới có thể khiến một thanh đao biến thành tiên tử chứ?
Dùng tình yêu phát điện, rồi lại dùng diện để cải tạo bảo đao ư?
Vừa rồi nhìn thấy Cự Hào sư tổ biến đại đao của mình thành em gái, khiến tam quan của người ta bị đánh tan nát.
Nhưng ngẫm lại thì… đao nương của sư tổ thật sự là đao biến thành tiên tử chứ không phải tiên tử hóa thành đao ư?
Chư thiên vạn giới, sinh vật muôn hình vạn trạng đều có. Ngay cả sinh linh cổ quái vừa là đao vừa là linh thú như Đao Cổ Vô Hình cũng có. Vậy có khi nào tồn tại một chủng tộc trởi sinh có khả năng huyễn hóa thành vũ khí hay không?
[Nhưng nếu như đao thật sự có thể biến thành đao nương thì sẽ có cảm giác rất kích thích ấy chứ.] Đáy lòng Tống Thư Hàng sinh ra ý nghĩ như vậy.
“Hình dạng của cô ấy chừng hai mươi lăm tuổi, dáng người cô ấy cao gầy, phải như đại tỷ tỷ dịu dàng. Lúc cô ấy nói chuyện, giọng phải êm ái dịu dàng.” Thiếu niên Tô Hiển còn đang thiết lập cho đao nương của mình.
Thiếu niên này cuồng tỷ tỷ à? Thậm chí có thể là cuồng dì?
Nếu như mỗi lần nhập mộng đều có thể tiến hành ‘tua nhanh’ theo ý mình thì tốt biết bao.
Loại tình tiết như thiếu niên đang ảo tưởng ra dáng vẻ của đao nương này hoàn toàn có thể tua nhanh. Tống Thư Hàng không có hứng thú với tình tiết ‘tiên tử hoàn mỹ’ trong ảo tưởng của người khác.
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có tiên tử hoàn mỹ thuộc về mình. Tiên tử hoàn mỹ trong lòng người này chưa chắc là là mẫu hoàn mỹ trong lòng những người khác.
Loại hình tiên tử hoàn mỹ có nhiều lắm.
Hiện tại Tống Thư Hàng cảm thấy hứng thú nhất vẫn là việc học được Thiên Đao Táng Tinh Hải.
Nếu như hắn thật sự học được một chiêu này, lần sau có cơ hội gặp Công Tử Hải thì nhất định phải khiến hắn ta nếm thử sự lợi hại của đại bảo đao nhà mình.
Thiên Đao Táng Tinh Hải, một đao chôn luôn Công Tử Hải.
“Í! Không đúng, có một vấn đề.” Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ đến một việc.
Thiên Đao Táng Tinh Hải là tuyệt học của Thiên Hà Tô thị, không truyền ra ngoài.
Nếu như Tống mỗ hắn học được rồi cũng không thể quang minh chính đại mà dùng được. Lỡ như bị Thiên Hà Tô thị biết rồi lầm tưởng hắn học trộm tuyệt học của Thiên Hà Tô thị, muốn đuổi giết hắn thì làm sao đây?
Nói cách khác, dù hắn may mắn, nắm giữ Thiên Đao Táng Tinh Hải thông qua nhập mộng thì cũng chỉ có thể lén dùng.
Hoặc là trở thành người của Tô gia?
Tống Thư Hàng: “…”
Mệt tim quá đi mất.
Hiện tại vấn đề tới rồi, nếu như lát nữa thiếu niên Tô Hiển thật sự bắt đầu tu luyện Thiên Đao Táng Tinh Hải thì hắn học? Hay là không học đây?
Xoắn xuýt quá đi.


Có điều chẳng bao lâu, Tống Thư Hàng đã phát hiện mình suy nghĩ nhiều rồi.
Việc xoắn xuýt xem có nên học Thiên Đao Táng Tinh Hải hay không thật sự là quá ngây thơ.
Bởi vì thiếu niên Tô Hiển căn bản không hề luyện đao pháp này.
Ngoại trừ minh tưởng và đao thiền mỗi ngày, hằng ngày Tô Hiển phải học rất nhiều thứ.
Cự Hào sư tổ có nghiên cứu rất sâu trên đao đạo.
Lúc đầu hắn không truyền cho thiếu niên Tô Hiển đao pháp, mà là tri thức về một bộ Tam Thiên Đao Kinh.
Đây là kinh nghiệm đao đạo mà hắn tổng kết ra được từ những lý giải thông hiểu trên đao đạo của đời mình.
Trong giấc mộng, mặt trời cứ mọc rồi lại lặn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm mỗi ngày, Tô Hiển theo Cự Hào sư tổ trèo lên đỉnh núi, hấp thu tinh hoa linh lực thiên địa. Sau đó ắt không thể thiếu ‘đao thiền minh tưởng’, hoàn thiện thiết lập đao nương của bản thân.
Tiếp đó, Cự Hào sư tổ bắt đầu truyền thụ đao đạo.
Tống Thư Hàng trở thành học sinh dự thính, mỗi ngày đi theo Tô Hiển, cùng hắn học tập, cùng hắn tiến bộ.
Người sống trên đời, có vài thứ nhất định phải ăn ké mới được.
Trước khi tu luyện Tống Thư Hàng thích đọc cọp sách ở hiệu sách… Sau khi tu luyện, hắn ké CPU của Diệt Phượng Công Tử, sau khi theo Bạch tiền bối thì bắt đầu ké cơ duyên, phó bản, thỉnh thoảng còn có thể nhảy ra ngoài độ ké thiên kiếp của mọi người, có đôi khi xui xẻo thì ngay cả tai nạn hắn cũng thò đầu ra hứng luôn một chút, hiện tại, ngay cả dạy học giảng pháp hắn cũng muốn hưởng ké.
Tống *cái gì cũng có thể ăn ké* Thư Hàng.
Theo Cự Hào sư tổ giảng giải Tam Thiên Đao Kinh, hiểu biết về đao pháp trong đầu Tống Thư Hàng cũng ngày càng sâu hơn.
Trong đầu có rất nhiều thứ trước đây chẳng hiểu ra sao, giờ lại trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Thiên phú đao pháp của Tống Thư Hàng rất mạnh, các vị tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 đều xác nhận điều này. Cho dù là dự thính, nhưng nội dung Cự Hào sư tổ giảng, hắn đều có thể nhanh chóng nắm giữ, thậm chí suy một ra ba.
Có thể là bởi vì hắn nạp hết toàn bộ thiên phú vũ khí vào ‘đao’, hơn nữa cách mà hắn nạp vào có lẽ cũng khác với những thiên tài đao đạo bình thường.
Nếu như số liệu hóa thứ mà thiên tài đao đạo bình thường nạp vào thì đoán chừng là thế này: Thiên phú kiếm thuật 1, thiên phú đao pháp 9; hoặc là có một vài người càng cực đoan hơn chút, thiên phú kiếm thuật 0, thiên phú đao pháp 10.
Mà Tống Thư Hàng nạp thì ước chừng là thế này: Thiên phú kiếm thuật -10, thiên phú đao pháp 20.
Muốn luyện kiếm là không thể nào, không luyện kiếm được, cả đời này đều không có khả năng luyện thành kiếm pháp. Trừ khi là học loại kiếm thuật mà trong xương là đao pháp như ‘Thánh Quang kiếm thuật’, hoặc chỉ có tên nghe giống kiếm pháp thì mới miễn cưỡng học được vài chiêu.
Biển học vô bờ, học tập khiến người ta vui vẻ.
Trong giấc mộng, không biết đã trải qua bao nhiêu lần mặt trời mọc rồi lặn, Cự Hào sư tổ rốt cuộc cũng giảng giải xong Tam Thiên Đao Kinh.
Ngày Cự Hào sư tổ giảng xong đao kinh, trên người thiếu niên Tô Hiển đã phát ra một luồng khí thế.
Đây là đao thế.
Là hình thức ban đầu trước khi ngưng tụ đao ý.
Đao thế vừa thành, lại trải qua tôi luyện, dung nhập ý chí, tín niệm cùng với đao đạo của bản thân vào trong đao thế là có thể ngưng tụ ra đao ý chỉ thuộc về mình.
Đối với tu luyện giả thì đao ý hình thành mới có thể được xưng là một vị ‘đao tu’ đúng chuẩn.
“Lợi hại!” Ấn tượng của Tống Thư Hàng đối với Cự Hào sư tổ đã tăng thành cực kỳ tôn kính, tạo hóa của sư tổ trên đao đạo khiến người ta bội phục.
Trong toàn bộ quá trình, thiếu niên Tô Hiển đều không dùng những thiên tài địa bảo phụ trợ ngưng tụ đao ý như cỏ Đao Ý Thông Huyền. Chỉ nghe sư tổ giảng Tam Thiên Đao Kinh thôi mà đã giúp hắn ngưng tụ ra đao thế.
Mặc dù Tống Thư Hàng đã ngưng tụ ra đao ý, nhưng đao ý của hắn, một là bởi vì được thể nghiệm loại đao ý trong Phần Thiên Hỏa Diễm Đao trước.
Thứ hai là hắn đã dùng số lượng lớn hạt sen Đao Ý Thông Huyền bản tiến hóa của cỏ Đao Ý Thông Huyền.
Cuối cùng, lúc gặp phải Kiếm Cổ Vô Hình, bị kiếm ý mà Kiếm Cổ Vô Hình thể dung hợp chém một nhát lên trán hắn kích thích, giúp ngưng tụ ra đao ý phòng ngự thuộc về mình.
Đao ý của hắn hoàn toàn là bị dồn ép mà ra.
Tuy rằng hắn có được đao ý nhưng thực tế hiểu biết đối với đao đạo lại là điểm yếu của hắn.
Mà bây giờ, Tam Thiên Đao Kinh do Cự Hào sư tổ truyền thụ đã bù vào chỗ thiếu sót của Tống Thư Hàng.
“Không ngờ trong lúc nhập mộng còn có thể học được nhiều như vậy. Lần tới nếu có cơ hội đi vào giấc mộng của Thiên Đế nữa thì ta nhất định phải nhân cơ hội học được ngôn ngữ viễn cổ. Hiệu suất học tập cỡ này đúng là tốt thật đấy.” Tống Thư Hàng cảm thán trong lòng.


Tô Hiển trong giấc mộng phát ra đao thế chưa thuần thục.
Tống Thư Hàng có cùng cảm thụ nên cũng nhận ra đao ý của mình đã xảy ra một chút biến hóa.
Trong đầu hắn, nội dung Tam Thiên Đao Kinh dung hợp thông suốt rồi được hắn lý giải, hấp thu, chuyển hóa vào trong hiểu biết và lĩnh ngộ đối với đao của mình.
Mà lĩnh ngộ của hắn đối với đao đạo cũng phản hồi lại ý chí đao đạo trong ‘đao ý’ của hắn.
Tống Thư Hàng cảm thấy đao ý của mình không phải chỉ là khôi giáp phòng ngự và phản kích một cách bị động. Đao ý của hắn hẳn là có thể sở hữu nhiều hình thái hơn nữa.
Bộ Tam Thiên Đao Kinh này còn quý giá hơn cả Thiên Đao Táng Tinh Hải.
Lúc này, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác sốt ruột.
Hắn muốn lập tức tỉnh lại từ trạng thái ‘nhập mộng’, sau đó thử nghiệm toàn bộ những lĩnh ngộ mới của bản thân, khiến đao ý khôi giáp của mình phát triển ra hình thái thứ hai.
Hình thái thứ hai, nhất định phải là hình thái công kích. Loại hình phải ngầu lòi hơn, bá đạo đè bẹp kẻ địch hơn.
Đáng tiếc, nhập mộng không phải muốn đến là đến, cũng không phải muốn đi là đi.
Cảnh trong mộng vẫn còn tiếp tục.
“Tốt lắm, Tô Hiển. Thiên phú trên đao đạo của ngươi quả nhiên là mạnh nhất mà ta từng gặp.” Cự Hào sư tổ tán dương: “Kế tiếp ta sẽ dạy ngươi một chiêu bí thuật có thể khiến ngươi và đao hợp nhất hơn nữa, giúp ngươi có thể nhanh chóng tiến vào ‘cảnh giới nhân đao hợp nhất’ hơn.
“Bí thuật giúp nhanh chóng tiến vào ‘cảnh giới nhân đao hợp nhất’ hơn?” Tô Hiển ngồi thẳng người, hai mắt mong đợi nhìn lão tổ.
Cảnh giới người đao hợp nhất, đây là cảnh giới mà các đao tu khát vọng tựa như đao ý vậy.
“Chiêu bí thuật này tên là ‘Dưỡng Kiếm thuật’… À phì, là ‘Dưỡng Đao thuật’.” Cự Hào sư tổ trầm giọng nói.
Thiếu niên Tô Hiển: “…”
Nếu như tai hắn không có vấn đề, vừa rồi Cự Hào sư tổ nói là Dưỡng Kiếm thuật đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận