Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1533: Con mắt của thần nhìn tới tương lai.

Chương 1533: Con mắt của thần nhìn tới tương lai.
Ôi ngượng quá đi mất.
Một lúc lâu sau, vẫn là thân ảnh áo trắng lên tiếng phá vỡ cục diện lúng túng trước:
“Ngươi cũng biết không ít đấy chứ, đến Thiên Đạo thứ ba cũng biết luôn. Lúc trước khi ta ở ngũ phẩm không biết được nhiều như thế đâu.”
“May mắn biết một chút thôi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Thân ảnh áo trắng xoay người, chiếc chân duy nhất nhảy nhảy nhảy trong không trung, chiến xa Hà Long Thần Hành được khởi động lần nữa, đi theo sau lưng hắn.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thông đạo không gian này dài quá, chắc không phải là bước nhảy không gian siêu dài qua hệ ngân hà đấy chứ?
“Đương nhiên là đưa các ngươi ra ngoài rồi, thiếu niên à. Các ngươi chỉ bị cuốn vào không gian của ta thôi… ta không hề sắp xếp thí luyện phù hợp với các ngươi, vì thế chỉ có thể đưa các ngươi ra ngoài, tránh để ngươi tiếp tục làm loạn trong không gian của ta.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Tống Thư Hàng ngẩn người ra.
Hắn còn tưởng rằng thân ảnh áo trắng đưa hắn đi trong thông đạo không gian lâu như thế, ít nhất cũng phải mang hắn đến một nơi đặc biệt hay là có chuyện gì đó muốn nói với hắn.
Hoặc định tặng hắn một tạo hóa hay đại cơ duyên nào đó.
Tạo hóa ở đây không phải là Tạo Hóa tiền bối mà là đại tạo hóa…. Vì dù sao thì Bạch Thiên Đạo cũng nói hắn với mình khá có duyên mà.
Thật không ngờ cuối cùng đối phương chỉ chê hắn ở trong không gian này làm rộn chuyện, muốn đưa hắn ra ngoài thôi ư?
Tống Thư Hàng xoa cằm, ở chế độ hiền giả cá mặn, hắn bắt đầu nhanh chóng động não.
Trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc, bây giờ gặp được Bạch Thiên Đạo, đúng lúc có thể hỏi một chút mà.
“Bạch Thiên Đạo tiền bối, tại sao ngươi lại ở trong không gian này thế? Tại sao ngươi lại từ bỏ vị trí Thiên Đạo?”
Tống Thư Hàng bình tĩnh hỏi.
Con rối tiên tử, Xích Tiêu Kiếm đều lên tinh thần… vì hai người một là con rối, một là kiếm này không thể dựng tai lên được. Thế nhưng cả hai đều rất tò mò với vấn đề Tống Thư Hàng vừa hỏi.
Nói đúng ra, tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều tò mò với vấn đề này.
Thiên Đạo bất hủ bất diệt, thế tại sao Thiên Đạo còn không ngừng thay đổi?
“Tại sao lại rời khỏi vị trí Thiên Đạo ấy à? Thực ra chính bản thân ta cũng rất muốn biết… Nhưng nếu nghĩ kĩ thì đó đúng là chuyện hợp với tính cách của ta. Ổn đấy.”
Thân ảnh áo trắng đi ở phía trước xoa cằm đáp.
Tống Thư Hàng: “?”
Xích Tiêu Kiếm: “?”
Con rối tiên tử: “?”
Đây là việc do chính ngài làm đấy, ngài không có tính toán gì hết cả à? Đừng nói với ta là đến cả việc mình rời chức Thiên Đạo ngài cũng không biết đấy nhé.
Hay là…
Người ở trước mặt họ không phải là ‘Bạch Thiên Đạo’ mà là hóa thân, hình chiếu, thể tưởng niệm mà Bạch Thiên Đạo dùng thủ đoạn nào đó để lưu lại?
Trong đầu Tống Thư Hàng lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
“Thiếu niên, đừng cho trí tưởng tượng bay cao bay xa thế. Lí do ta không biết tại sao mình từ chức thực ra rất đơn giản.”
Thân ảnh màu trắng vừa nhảy vừa đáp:
“Bởi vì mắt của ‘thần’ đang nhìn tới tương lai.”
Tống Thư Hàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, hỏi lại:
“Tiền bối, có thể nói tiếng người không?”
“Không hiểu thì về từ từ tìm hiểu đi.”
Thân ảnh áo trắng tiếp tục nhảy tưng tưng như thỏ. Bất luận là về tính cách hay cách nói chuyện, vẫn thấy hắn giống với Thiên Đạo Rồng Đốm hơn.
“Bạch tiền bối ở hiện thế của ta có liên quan gì đến ngươi không?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Ừm, đó là con riêng của ta.”
Thân ảnh áo trắng đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Chỉ duy nhất điểm này hắn có thể chắc chắn, Bạch Thiên Đạo trước mặt hắn đây đang nói phét.
Tống Thư Hàng hỏi lại với giọng khẳng định:
“Bạch tiền bối là chuyển thể của ngươi à?”
“Ha ha, lần này ngươi đoán sai rồi.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Đừng hỏi chuyện liên quan đến Thiên Đạo. Có hỏi ta cũng không nói rõ được, chỉ khi chính bản thân ngươi tấn thăng lên Thiên Đạo thì ngươi mới hiểu Thiên Đạo được thôi. Có thắc mắc gì nữa thì hỏi tiếp đi, đường vẫn còn dài lắm đấy.”
Thân ảnh áo trắng tiếp tục nói.
Đường còn rất dài hả?
Chẳng lẽ là đặc biệt cho mình thời gian để đặt câu hỏi à?
“Bạch Thiên Đạo tiền bối, bây giờ ngươi đang ở trạng thái gì?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Chuyện này bảo mật cấp tám sao, ta có thể nói. Thế nhưng sau khi ngươi nghe xong, chỉ cần rời khỏi thế giới của ta, tiếp xúc với hiện thế thì sẽ nổ tung đấy.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Vậy ngươi có biết ‘Thiên Đình viễn cổ’ không?”
Tống Thư Hàng hỏi tiếp.
“Không biết nhiều lắm, mốc thời gian ‘chiếu tới tương lai’ của mắt ta khác với tưởng tượng của ngươi. Chuyện của Thiên Đình viễn cổ ta chưa từng nghe qua.”
Thân ảnh áo trắng đáp.
Hỏi cả nửa ngày, kết quả chẳng hỏi được thông tin nào hữu dụng cả.
“Đúng rồi, ngài là người sáng tạo ra công pháp ‘Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công’, vậy ngài xem xem công pháp của ta nên điều chỉnh thế nào mới ổn đây?”
Tống Thư Hàng lại nhớ đến một chuyện quan trọng khác.
Công pháp ‘Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công’ hiện tại của hắn cứ không cẩn thận là tự bạo, tai họa ngầm quá lớn.
“Ta xem rồi, công pháp của ngươi được điều chỉnh tốt đấy, rất phù hợp với cá nhân ngươi, có thể điều động hết linh lực từ nhiều kim đan trong cơ thể ngươi. Ngươi cứ men theo lối tư duy này mà cập nhật phiên bản, đủ sức dùng đến lục phẩm.”
Thân ảnh áo trắng đáp.
“Không phải sợ chuyện tự bạo nữa ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thân ảnh áo trắng bình tĩnh đáp:
“Về chuyện tự bạo, ngươi cứ chuẩn bị thêm nhiều pháp khí sống lại là được, chống đỡ đến lục phẩm là sẽ không còn chuyện tự bạo nữa.”
“Thế có nghĩa… tự bạo hết thuốc chữa rồi ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thân ảnh áo trắng:
“Chữa được, bây giờ ngươi sở hữu trạng thái sương mù kỳ lạ, chẳng phải đã đề phòng tự bạo rồi à?”
Trạng thái sương mù kỳ lạ?
“Bạch Thiên Đạo, trạng thái sương mù này của ta rốt cuộc là sao vậy?”
Tống Thư Hàng lại hỏi.
Thân ảnh áo trắng:
“Đây không phải là năng lực thiên phú đi kèm trên một kim đan của ngươi à?”
Trong đầu của Tống Thư Hàng rỗng tuếch, lòng như giếng cổ không một gợn sóng:
“Tiểu Bạch, đợi ngươi tóc dài đến eo… gả?”
Hắn không nói hết cả câu, chân lý chơi ngu mà không chết chính là để lại đường lui cho mình.
“Đừng có ảo tưởng nữa, tóc dài đến eo là bất khả thi, mãi mãi không thể dài đến eo được.”
Thân ảnh áo trắng chậm rãi đáp.
Ố, không đánh bay ta à?
“Thế rốt cuộc Tiểu Bạch và thiếu niên mặc áo xanh cưỡi bạch mã, vị nào mới là ngài thế?”
Tống Thư Hàng bình tĩnh hỏi.
“Đều không phải, con bạch mã đó mới là ta.”
Thân ảnh áo bình tĩnh định đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta tin ngươi mới là lạ ấy.
“Đến rồi.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Thông đạo vốn dài đằng đẵng đột nhiên đến điểm cuối.
Thân ảnh áo trắng vươn tay đẩy nhẹ chiến xa Hà Long Thần Hành của Tống Thư Hàng một cái liền đưa nó ra ngoài:
“Sau khi rời khỏi cánh cửa không gian này thì đi theo con đường nhỏ màu xám. Cứ đi thẳng là có thể rởi khỏi đây. Đừng quay đầu lại.”
Chiến xa Hà Long Thần Hành bị quẳng ra khỏi không gian.
“Rốt cuộc ngài là ai thế?”
Đến phút chót, Tống Thư Hàng hỏi.
Trạng thái sương mù… là trạng thái liên quan đến ‘chế độ ngụy bất hủ’ của Bạch tiền bối, chắc hẳn là do Bạch Thiên Đạo nghiên cứu ra. Đó tuyệt không phải là thiên phú đi kèm trong kim đan của hắn.
“Lần sau gặp lại thì ngươi sẽ biết thôi. Tối đa chỉ một năm sau là chúng ta sẽ gặp lại.”
Thân ảnh áo trắng vẫy tay nói.
Cánh cửa không gian đóng lại.
Mấy người Tống Thư Hàng rơi vào một bãi cỏ bị sương mù màu xám bao phủ.
Trên bãi cỏ còn có một đường mòn, kéo dài thẳng về trước.
Chiến xa Hà Long Thần Hành đi men theo con đường đó.
Tống Thư Hàng xoa mi tâm, lật người cho Sở Sở, để cô đối diện với phía trước.
Sở Sở treo máy suốt cả chặng đường.
“Vị vừa nãy không phải là Bạch Thiên Đạo à?”
Con rối tiên tử hỏi.
“Có thể đúng, cũng có thể không. Nhưng mà sẽ có đáp án nhanh thôi.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh đáp… Hình như trạng thái hiền giả cá mặn này vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two vẫn còn ở trong không gian phong bế kia, hai vị đó chắc chắc có thể tìm được đáp án.


Ở phía bên kia.
‘Thông đạo không gian’ bên cạnh thân ảnh áo trắng biến mất.
Hắn xuất hiện trong một thạch thất nhìn rất giống phòng thí nghiệm.
Trong thạch thất có một cái ghế khổng lồ.
Lúc này, Bạch tiền bối two đang ngồi trên chiếc ghế đá đó với tư thế vô cùng khí phách, ‘phi toa xuyên thấu chư thiên vạn giới’ lơ lửng bên cạnh hắn, chân trái của ‘chúa tể Cửu U’ trong phi toa còn phát ra khí tức tà ác.
Lúc này gương mặt tuấn mỹ của Bạch tiền bối two cũng sắp sụp đổ rồi.
Đương nhiên hắn có ấn tượng với phi toa xuyên thấu chư thiên vạn giới. Hắn… hay nói cách khác là cái vị tương ứng với hắn, trong lần đầu tiên đánh bại hết Trường Sinh Giả trong thiên hạ, đoạt được ngôi vị Thiên Đạo xong, đột nhiên cảm thấy tư thế trong lần tấn thăng này không đúng, nên đã dùng vị trí Thiên Đạo để đổi lấy phi toa này.
Vấn đề là, chiếc chân nhìn có vẻ như thuộc về chúa tể Cửu U nằm trong phi toa là thế nào đây? Vị tương ứng với hắn kia nhân lúc hắn không biết đã làm ra chuyện tàn nhẫn gì với hắn thế này?
“Ơ? Ngươi đến rồi à, Bạch two.”
Thân ảnh áo trắng nhìn thấy Cửu U Bạch thì vui mừng vẫy tay.
“Bạch two, ha ha ha. Kẻ lần trước gọi ta như thế đã phải trả một cái giá rất đắt.”
Cửu U Bạch hơi khom người, chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, mười ngón tay đan vào nhau, đặt dưới cằm. Hắn nhìn thân ảnh áo trắng bằng ánh mắt đầy áp bách:
“Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây hả, Bạch.”
Kẻ xuất hiện trước mặt hắn đây chính là ‘Bạch Thiên Đạo’ chính tông.
“[Mắt của thần, nhìn tới tương lai.]”
Thân ảnh áo trắng nói.
“Nói tiếng người!”
Bạch tiền bối two tức giận đáp.
“Chúng ta thành công rồi, có một ‘tích tắc’, chúng ta đã ‘siêu thoát’ thành công. Mà ngay khi ‘siêu thoát’, ánh mắt của chúng ta phóng đến một tương lai xa xăm vô định. Chúng ta nhìn tương lai, theo dõi tương lai. Thậm chí… xét trên một góc độ nào đó, ảnh hưởng tới tương lai và quá khứ. Bây giờ người nói chuyện với ngươi là chúng ta của ‘quá khứ’. Cũng tức là, Bạch two à, hiện giờ chúng ta cách ngàn vạn năm thời gian mà nói chuyện với nhau đấy. Ngươi có thấy vui không?”
Thân ảnh áo trắng nói.
Vui cái đầu ngươi ~~ Không biết cắt mất chân ta từ lúc nào, còn hỏi ta có vui không à?
Bạch tiền bối two trầm giọng hỏi:
“Siêu thoát [Thiên Đạo]?”
“Đúng thế ~ chính là siêu thoát [Thiên Đạo]. Không phải là cảm giác bất hủ bất diện chịu đủ mọi hạn chế sau khi dung hợp với Thiên Đạo mà là rũ bỏ tất cả trói buộc, thật sự ‘chấp chưởng Thiên Đạo’, giống như chuyện mà người tiền nhiệm của chúng ta làm vậy. Thế nhưng… theo tin tức lấy được từ ‘ánh mắt nhìn tới tương lai’, cuối cùng chúng ta vẫn thất bại. bởi vì chúng ta vẫn rút khỏi ‘Thiên Đạo chi vị’, cũng như người tiền nhiệm vậy.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận