Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1538: Ngươi hiểu nỗi khổ tâm của sư phụ là tốt rồi

Chương 1538: Ngươi hiểu nỗi khổ tâm của sư phụ là tốt rồi
11 giờ 55 tối, ngày 17 tháng 10.
Tống Thư Hàng lấy bảo đao Bá Toái có hàng rào ra, tạm biệt Điền Thiên Đảo Chủ thêm một lần nữa rồi lên đường trở về.
Trong thế giới hạch tâm của hắn có thêm gần một trăm con linh thú với hơn ba mươi chủng loại khác nhau, đều là loại mà hắn cần.
Phân thân cũng đã tới quán ăn Lan Tây đảo ở tạm để làm một tọa độ.
Bảo đao Bá Toái bay trên mặt biển rộng mênh mông, hướng thẳng về Hoa Hạ. Chỉ cần không bay vào khu vực biển hỗn loạn thì phần mềm hướng dẫn trên điện thoại đã được cải tạo có thể sử dụng bình thường, không lo bị lạc.
Kim đan năm hạt nhân trong thể nội cung cấp đầy đủ động lực cho bảo đao Bá Toái, không sợ bay đến nửa đường thì bị hết xăng. Nếu mệt quá thì Tống Thư Hàng còn có thế giới hạch tâm để chui vào nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
Nhưng một thân một mình bay trên không trung mãi thì cũng chán. Khoảng cách từ Điền Thiên đảo về Hoa Hạ thì xa mà Tống Thư Hàng lại không muốn đua xe…
Hắn tựa lan can trên bảo đao Bá Toái, nhìn xuống biển khơi mênh mông vô tận.
Lúc này chẳng có con cá voi nào ngoi lên để hắn ngắm cho vui, mặt biển mênh mang nhìn một hồi đã chán ngấy. Đã thế giờ lại còn là đêm khuya, dưới chân tối đen như mực, chẳng có gì đẹp để nhìn.
“Không ngờ mình mình cũng có ngày ngự đao bay qua biển như hôm nay.” Tống Thư Hàng khẽ nói.
Dùng sức mạnh của chính mình để bay qua biển khơi bao la, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngầu rồi.

..
Thời gian dần trôi qua.
2 giờ sáng ngày hôm sau.
Tống Thư Hàng ngoan cường chống đỡ một ngày, thời gian chờ của đồng vàng hồi sinh còn năm ngày.
Trong thời gian đó, Tống Thư Hàng sạc điện cho điện thoại của mình. Nạpđiện thuật mà Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối nghiên cứu ra đúng là tin lành của tu sĩ hiện đại.
“Không được rồi, một mình chán quá.” Tống Thư Hàng nói.
Mặt khác, vừa qua 12 giờ đêm thì hình thức hiền giả cá mặn trên người Tống Thư Hàng đã được giải trừ. Hắn không thể duy trì nội tâm phẳng lặng không gợn sóng, lập tức chán ngán đến phát điên lên được.
Phải tìm người ra buôn chuyện thôi.
Tống Thư Hàng nhìn vào thế giới hạch tâm.
Sở Sở vẫn đang chìm trong cơn hôn mê… Tiểu m Trúc thì đang ngủ.
Quy tiền bối thì đang tu luyện với Thông Nương.
Sở các chủ đang thổi bong bóng.
Thiên nhân lục phẩm vẫn đang bị nhốt trong điện Hàn Đông.
Đao Cổ Vô Hình, chuột túi cơ bắp và hai con linh thú hải mã lấy được từ chỗ ngựa giống tinh đang nô đùa trong nước.
Đám linh thú mới đến được nuôi rải rác khắp nơi trong thế giới hạch tâm.
Tìm tới tìm lui chỉ thấy mỗi một người đang rảnh rỗi.
“Cô ra đây đi, con rối tiên tử.” Tống Thư Hàng triệu hồi con rối tiên tử ra ngoài.
Con rối tiên tử: “…”
Hai người chen chúc trên bảo đao Bá Toái, dựa vào lan can hóng gió biển.
“Tiên tử này, chúng ta nói chuyện gì đi.” Tống Thư Hàng mở lời.
Con rối tiên tử: “…”
“Nói chuyện gì cũng được, không thì chán chết mất.” Tống Thư Hàng nói.
Con rối tiên tử: “Ta không hề nhàm chán, ta là con rối mà. Ta có thể co thành một cục không nhúc nhích mấy trăm năm cũng được.”
“Trò chuyện với ta một lúc đi. Hai người ở trên mặt biển mênh mông này dù sao cũng phải có chuyện gì đó để làm chứ.” Tống Thư Hàng nói.
Con rối tiên tử: “…”
Cô thực lòng không muốn nói chuyện, vì cô và Tống Thư Hàng chen chúc trên bảo đao Bá Toái bay giữa mặt biển này trông ngu ngốc chết đi được.
“Trò chuyện về cái lan can của ngươi à?” con rối tiên tử nhịn một hồi lâu mới cất tiếng.
Tống Thư Hàng mỉm cười: “Tiên tử cũng nhìn ra chỗ tốt của cái lan can này rồi hả? Có cái lan can này hay lắm, đặc biệt là lúc phi hành cự ly xa, chúng ta có thể dựa vào nó để ngắm phong cảnh.”
“Không, ta cảm thấy cái lan can này trông cứ ngớ ngẩn thế nào ấy.” con rối tiên tử nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Tiên tử, cô cứ thế này thì đề tài sẽ lái vào ngõ cụt hết đấy.
“Thôi, chúng ta đổi sang chủ đề khác đi.” Tống Thư Hàng nói xong thì đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Tiên tử này, cô dạy ta ngôn ngữ viễn cổ được không?”
“Ngươi muốn học à?” đôi mắt màu cam của con rối tiên tử sáng như hai ngọn đèn trong đêm.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Mấy vị tiền bối đều nhắc nhở ta rằng ngôn ngữ viễn cổ là một loại ngôn ngữ đặc biệt, khác với các ngôn ngữ khác, bởi vì nó ẩn chứa lực lượng.”
“Được, để ta dạy cho ngươi.” con rối tiên tử nói.
Dù sao thì dạy ngôn ngữ viễn cổ cho Tống Thư Hàng còn hơn là hai người ngồi nói nhảm với nhau.
“Ngươi học ngôn ngữ viễn cổ tới đâu rồi?” con rối tiên tử hỏi.
Tống Thư Hàng gãi đầu: “Tiên tử ơi, ta mới tiếp xúc với tu chân giới được có năm tháng, chưa có thời gian để học ngôn ngữ viễn cổ, mới biết có mấy câu thôi.”
Con rối tiên tử ngửa cổ nhìn trời.
Suýt thì quên cái tên trước mắt chỉ mất có năm tháng đã thăng cấp lên Linh Hoàng ngũ phẩm.
Đột nhiên không muốn dạy hắn học ngôn ngữ viễn cổ nữa rồi.


7 giờ sáng, ngày 18 tháng 10
Tống Thư Hàng ngự đao đến khu vực biển ven thành phố Văn Châu, Hoa Hạ.
Trên đường đi hắn đã học được không ít ngôn ngữ viễn cổ, nhưng mới chỉ ghi nhớ được trong đầu mà thôi, muốn cất thành lời thì còn cần một thời gian để nắm vững hơn đã.
“A Tống, chúng ta đến nhà rồi sao?” Giọng nói của Tiểu m Trúc vang lên.
Lúc này trông Tiểu m Trúc chỉ khoảng hai tuổi. Cô bé cưỡi trên cổ Tống Thư Hàng, hai tay ôm đầu hắn, mắt nhìn về phương xa.
Khi Tống Thư Hàng đang đi trên đường thì đột nhiên tỉnh ngủ rồi đòi ra ngoài thế giới hạch tâm chơi.
Thế là Tống Thư Hàng gọi cô bé ra khỏi thế giới hạch tâm.
Vì không gian trên bảo đao Bá Toái quá hẹp nên Tống Thư Hàng cho cô bé cưỡi lên vai, bay một hồi sau, chẳng hiểu cô bé đã bò lên cưỡi cổ hắn từ lúc nào.
“Đã đến Văn Châu rồi thì tiện đường về thăm ba mẹ một chuyến vậy, tiện thể xem tình hình Tiểu Thải thế nào, chứng cuồng tu luyện của nó đã khá hơn chưa.” Tống Thư Hàng nói.
Lúc này trên người hắn bao phủ một lớp huyễn thuật đơn giản để người bình thường không nhìn thấy. Lớp huyễn thuật này là do tự hắn thi triển ra!
Bảo đao Bá Toái hạ xuống từ không trung, phóng thẳng về phía nhà của Tống Thư Hàng.


Nhưng khi về đến nhà thì Tống Thư Hàng phát hiện ra trong nhà chẳng có ai.
Cả ba Tống và mẹ Tống đều đi vắng.
Tiểu Thải cũng không ở gần đây.
Tống Thư Hàng: “Người đâu hết rồi? Sao đi vắng hết thế này?”
“A Tống, gọi cho Tiểu Thải hỏi thử đi.” Lý m Trúc nhắc nhở.
Tống Thư Hàng gọi cho Tiểu Thải.
Giọng nói của Tiểu Thải mau chóng vang lên: “Ơn trời, sư phụ à, cuối cùng thì điện thoại của ngươi cũng gọi được rồi.”
Tống Thư Hàng: “Trong nhà có chuyện gì à? Sao chẳng ai ở nhà cả thế này?”
Đừng nói là đứa bé trong bụng mẹ Tống xảy ra chuyện gì rồi nhé? Tống Thư Hàng có chút lo lắng.
“Trong nhà không có việc gì hết, chỉ là ba mẹ ngươi đột nhiên quyết định đi du lịch một chuyến thôi. Ta muốn gọi điện báo cho ngươi một câu nhưng điện thoại của ngươi không kết nối được.” tước yêu Tiểu Thải trả lời: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn ở bên cạnh ba mẹ sư phụ, bọn họ an toàn lắm, không có nhân vật khả nghi nào tiếp cận cả. Bây giờ cả nhà đang thẳng tiến đến thành phố Vũ Yến đây.”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn cảm thấy không chỉ có vẻ ngoài của ba Tống mẹ Tống trẻ ra mà tâm lý cũng trẻ theo, phương thức tư duy trở nên bay bổng hẳn.
Vừa nghĩ đến đi du lịch một cái là xách vali lên và đi ngay được.
“Tiểu Thải, ngươi tiếp tục bảo vệ bọn họ, nếu có biến thì phải báo cáo cho ta ngay nhé.” Tống Thư Hàng dặn dò.
Tiểu Thải hăng hái đáp: “Sư phụ yên tâm đi, cứ giao hết cho ta! Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà sư phụ giao phó, ta cam đoan sẽ hoàn thành xuất sắc!”
“Tốt lắm… bao giờ ngươi về, vi sư sẽ dạy ngươi Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú đi liền bộ với Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công. Bộ công pháp này có hiệu quả như một linh quỷ nhỏ, có thể giúp ngươi luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công làm chơi ăn thật. Bây giờ vi sư còn có cả linh thú để kết hợp với Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về là có thể bắt đầu tu luyện ngay.” Tống Thư Hàng nói.
Tiểu Thải: “Sư phụ, ngài chính là sư phụ tuyệt vời nhất trên thế gian này!”
“Ngươi hiểu được nỗi khổ tâm của vi sư là tốt rồi.” Tống Thư Hàng vui mừng nói.
Hàn huyên thêm mấy câu, Tống Thư Hàng cúp điện thoại.
Xem ra tước yêu Tiểu Thải không ghét học Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú.
Nói không chừng cô có thể trở thành một đại sư thuần thú cũng nên.
“A Tống, ta cũng muốn học Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú.” Tiểu m Trúc nói: “Ta thích linh thú, ta muốn chúng thân thiết với chúng nó hơn.”
Tống Thư Hàng gật đầu: “Không vấn đề gì, ngươi muốn học thì ta sẽ dạy cho.”
Ba Tống và mẹ Tống đều không có nhà, thôi thì về thẳng khu đại học Giang Nam vậy.
Tống Thư Hàng thở dài, lại ngự bảo đao Bá Toái bay thẳng về đại học Giang Nam.

Lúc này, ở đại học Giang Nam.
Liễu thụ yêu Khinh Vũ dậy thật sớm để đi mua đồ ăn sáng cho các bạn cùng phòng như thường khi.
Sau mấy ngày ở cùng bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng, cô đã khám phá ra khẩu vị của bọn họ.
Ví dụ như Dương Đức không kén ăn, bữa sáng ăn gì cũng được, nhưng sức ăn của cậu ta khá kém, ăn không được nhiều.
Thổ Ba thì ăn như hùm, bữa sáng thích nhất là bánh bao thịt, mỗi bữa phải từ bốn cái trở lên kèm thêm một cốc sữa đậu nành.
Cao Mỗ Mỗ lại ăn uống khá thanh đạm, sáng ngày ra chỉ thích mì sợi, mà sáng thứ bảy chủ nhật hằng tuần thì bạn gái sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cậu ta luôn, thành ra hai buổi sáng cuối tuần không phải mua bữa sáng cho cậu ta nữa, tránh cướp mất việc của cô nàng.
Sau khi mua bữa sáng cho bạn cùng phòng, Khinh Vũ lại mở giao diện mua hàng online ra.
Tài khoản mua hàng online mà cô dùng là của Tống Thư Hàng, tiền trong tài khoản là tiền Bạch tiền bối cho.
Đầu tiên, cô vào giao diện của các đơn hàng dịch dinh dưỡng dành cho thực vật, chọn nhận hàng và nghiêm túc đánh giá khen ngợi hoặc than phiền.
“Loại dịch dinh dưỡng này có mùi vị rất ngon, ngọt ngào, dễ hấp thụ, ăn sướng miệng. Hấp thụ xong, toàn thân đều ngập tràn năng lượng, lá cây của ta cứ non mỡ cả ra. Ta sẽ tiếp tục ủng hộ chủ shop, 5 sao khen ngợi.”
“Loại dịch dinh dưỡng này chỉ được cái mã ngoài hào nhoáng thôi, chẳng có tí dinh dưỡng nào cả, căn bản không phỉa là dịch dinh dưỡng. Chủ shop lừa đảo. Đã thế lúc ăn còn đắng ngắt, chẳng ngon lành gì. Hấp thụ xong ta còn bị dị ứng nữa chứ. 1 sao!”
“Dịch dinh dưỡng này chỉ thường thôi, đánh giá trung bình.”
Sau khi đánh giá dịch dinh dưỡng xong, cô lại mở giao diện các đơn hàng đất dinh dưỡng.
“Loại đất này ăn ngon, sướng tê tái, 5 sao! Ta sẽ đặt mua tiếp!”
“Đất này mùi như phân ấy, vừa mở ra đã thấy thối rồi, không dám nếm, 1 sao!”
“Đất này có cái mùi buồn nôn dễ sợ, rốt cuộc chủ shop đã dùng vật liệu gì thế hả? 1 sao!”
Đánh giá xong, Khinh Vũ hài lòng đóng giao diện.
Cô nhìn đồng hồ.
“Ừm, thời gian cũng vừa vặn rồi. Tiếp theo phải xử lý mấy bức thư tình và bày tỏ thôi!” Khinh Vũ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận