Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 170: Dắt Đậu Đậu đi dạo

Chương 170: Dắt Đậu Đậu đi dạo
Một giờ sau, Tống Thư Hàng ngừng tu luyện.
Hắn cảm thấy hôm nay tu luyện hiệu quả hơn trước kia rất nhiều, bởi vì đã khai nhãn khiếu nên thân thể trở nên mạnh mẽ hơn à?
Nhưng lúc trước khai tâm khiếu, hình như hiệu quả tu luyện không tăng lên rõ rệt như vậy mà.
Bấy giờ Tống Thư Hàng vẫn không hề biết, đây là do hiệu quả ngưng tụ linh khí của chiếc nhẫn đồng cổ trên ngón tay mình. Nó có thể không ngừng tẩm bổ cho thân thể của hắn, cũng làm cho hắn có được hiệu quả tu luyện tốt hơn.
“Được rồi, đi học thôi.”
Tống Thư Hàng nhặt bảo đao Bá Toái lên, chuẩn bị đi xuống lầu để tắm rửa.
Khi hắn đến tầng ba, thấy Đậu Đậu Bắc Kinh đã trở về, bây giờ nó đang ngồi trước máy tính quẩy game rất khí thế.
Bạch tiền bối ngồi song song với Đậu Đậu, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang tìm tài liệu gì đó trên mạng.
Tống Thư Hàng chào hai người bọn họ:
“Chào buổi sáng Bạch tiền bối. Đậu Đậu, về rồi đấy à!”
“Chào buổi sáng, Thư Hàng tiểu hữu.”
Bạch tiền bối ngẩng lên, mỉm cười gật đầu với hắn, hôm nay Bạch tiền bối vẫn cứ tuấn mỹ vô song như thế. Chỉ là khi nhìn Tống Thư Hàng thì hình như trong ánh mắt của Bạch tiền bối lại có chút né tránh thì phải?
“Về từ sớm rồi, cho ngươi này.”
Đậu Đậu không thèm ngẩng đầu lên, nó cuộn đuôi lại, ném một món đồ về phía Tống Thư Hàng.
Nhìn thấy vật đen thùi lùi đang bay về phía mình, không biết tại sao Tống Thư Hàng đột nhiên ngu người, theo bản năng quơ đao, tiêu sái chém một nhát!
Xoẹt! Món đồ màu đen bị chém thành hai nửa trong nháy mắt, hoàn toàn chứng minh trình độ sắc bén của bảo đao Bá Toái.
Một giây sau.
Tống Thư Hàng nhìn cái thứ đen thui bị chém ra làm đôi kia, khóc không ra nước mắt:
“Máy ảnh SLR của ta...”
Cái máy ảnh SLR mới mua, nhờ sức quyến rũ của Bạch Tôn Giả nên mới mua được từ chủ tiệm kia với giá gốc, hắn còn chưa dùng bao giờ, đã bị chính mình chém thành hai nửa mất rồi.
Đậu Đậu ngẩng đầu lên liếc Tống Thư Hàng một cái:
“Gâu, cái này là ngươi tự chém, đừng có mà trách ta.”
Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống, đau lòng ôm lấy hai nửa máy chụp ảnh SLR đã bị cắt làm đôi, không thể nào sửa lại được nữa rồi.
“Đúng rồi, gâu, nhắc nhở ngươi một chút, ở trong đó còn có video ta đi theo dõi cái tên mặt mũi thanh tú, lưng hùm vai gấu đó. Tốt nhất là ngươi nên xem thử thẻ nhớ trong máy có bị sao không. Nếu bị hư thật, ta cũng không đi quay lại đâu nhé.”
Đậu Đậu tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng chỉ có thể yên lặng rút thẻ nhớ ra từ trong máy chụp hình.
May thay thẻ nhớ không bị hỏng.
Hắn thở phào một hơi, muốn trách thì chỉ có thể trách hôm nay đầu mình bị cửa kẹp mất rồi.
Tống Thư Hàng hỏi:
“Cái tên đó thật sự có vấn đề à?”
“Gâu, là người của Vô Cực Ma tông, đang muốn cướp Huyết Thần toản trên tay ngươi. Nhưng đây chỉ là một tên lâu la nhãi nhép mà thôi. Cụ thể cứ tự xem video thì biết.”
Đậu Đậu trả lời.
Đúng thật là Vô Cực Ma tông!
“Thực lực thế nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Cảnh giới nhất phẩm ngũ khiếu, sắp đến được long môn rồi.”
Đậu Đậu thuận miệng đáp.
Sau khi Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát lại lên tiếng hỏi:
“Ta có thể đánh thắng được không?”
“Được... Nếu như là đấu chính diện, có phù hộ mệnh, cộng thêm chiếc nhẫn đồng cổ trên tay của ngươi thì ngươi có cơ hội xử lý hắn. Nhưng, nếu như hắn đánh lén, ngươi đương nhiên sẽ không có cơ hội phản kháng.”
Đậu Đậu trả lời.
Nói thế thì chẳng phải mình đang ở trong tình cảnh rất nguy hiểm hay sao?
Hơn nữa đối phương còn có thể đến bắt hắn bất cứ lúc nào.
Tống Thư Hàng cười khan:
“Đậu Đậu này, hôm nay ngươi có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?”
“Thế nào, hôm nay lại muốn dắt ta đi dạo à?”
Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng:
“Được thôi, hiếm khi ta lại có hứng thú thế này, để cho ngươi dắt đi dạo vậy.”
Đang nói chuyện, nó gõ lên bàn phím một cái, giải quyết một con Boss nhỏ rồi chào tạm biệt ‘bà xã’ trên mạng.
“Chờ một chút, ta đi đổi trang bị, cho ngươi dễ dắt đi dạo hơn.”
Đậu Đậu tắt máy tính, chạy nhanh vào trong phòng.
Tống Thư Hàng quay sang hỏi Bạch Tôn Giả:
“Bạch tiền bối, chút nữa ta đi học, ngài có dự tính gì không?”
Bạch Tôn Giả cười ha ha một tiếng:
“Buổi sáng ta có chút việc, lúc trước có điện thoại gọi tới, nói là nhân viên hành chính ở khu này, hỏi chúng ta có thay đổi nhân khẩu hay không. Bởi vì bây giờ đang làm đăng ký, nếu như có thay đổi thì cần làm giấy phép tạm trú, ta cũng muốn làm, nên phải chờ nhân viên hành chính đó đến chụp hình đăng ký cho ta đã.”
“Ừm, lại đến thời gian làm giấy tạm trú rồi à.”
Tống Thư Hàng gật đầu một cái:
“Vậy ta và Đậu Đậu đi đây! Bạch tiền bối, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho ta nhé.”
Bạch tiền bối yên lặng gật đầu một cái, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn cái rương lớn phía sau.
Đó là ‘chiến lợi phẩm’ hắn phấn đấu cả đêm qua mới có được: một cái TV màn hình lớn, một cái máy lọc nước, hai cái loa, một cái nồi cơm điện, một cái bếp điện từ...
May quá, không bị Thư Hàng tiểu hữu phát hiện ra.
Chờ Thư Hàng tiểu hữu rời đi rồi sẽ dùng 'phi kiếm xài một lần’ bắn thẳng vào vũ trụ luôn.

Bảy giờ rưỡi, Tống Thư Hàng và Đậu Đậu ra ngoài.
Đậu Đậu đeo lên mình một chiếc vòng cổ đơn giản, biến thành hình dáng của một con chó Bắc Kinh nhỏ, đưa dây dắt cho Tống Thư Hàng với vẻ mặt ‘Trẫm ban thưởng ngươi đấy’.
Đúng là dắt chó đi dạo thật à?
Tống Thư Hàng vốn nghĩ rằng Đậu Đậu cùng lắm cũng chỉ đi với hắn ra ngoài mà thôi, không ngờ nó lại đeo vòng cổ vào, còn hiện hình ra để con người cũng có thể nhìn thấy.
Nhưng như thế lại khó chơi rồi, mặc dù khu đại học Giang Nam khá cởi mở, ở trong trường thầy cô có thể thoải mái nuôi thú cưng như chó mèo, nhưng sinh viên thì tuyệt đối không thể được.
Thôi, cứ đi bước nào hay bước đó vậy.
Cùng lắm thì nói là thú cưng của giáo viên nào đó, mình chỉ phụ trách dẫn nó đi dạo hộ thôi. Trong nháy mắt, Tống Thư Hàng đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, sau đó hắn dắt Đậu Đậu ra cửa.
Nửa đoạn đường đầu tiên Đậu Đậu rất nghe lời, quả thật là để cho Tống Thư Hàng dắt nó chứ không phải là nó dắt Tống Thư Hàng.
Chỉ là lúc gần đến khu đại học Giang Nam, ánh mắt Đậu Đậu đột nhiên sáng lên, guồng chân chạy như điên!
Đậu Đậu là một đại yêu khuyển, thực lực cao cường. Khi nó bắt đầu chạy thì Tống Thư Hàng làm gì có bản lĩnh phản kháng? Chỉ có thể ngậm ngùi bị nó kéo theo chạy như điên, đúng là có khổ khó nói nên lời mà.
“Đậu Đậu, ngươi muốn chạy đi đâu đấy?”
Tống Thư Hàng hốt hoảng hỏi nó.
“Gâu gâu, tìm được một trò vui, ta dẫn ngươi đi chơi một chút!”
Đậu Đậu dùng âm thanh chỉ có Tống Thư Hàng nghe được để trả lời, cũng chính là công phu truyền âm nhập mật.
Cứ như vậy, một con chó Bắc Kinh đáng yêu chạy như điên phía trước, phía sau một là cậu sinh viên trẻ tuổi bị kéo theo.
Rất nhanh, Đậu Đậu đã đến chỗ cái ‘trò vui’ mà nó nói.
Ở bên ngoài khu đại học Giang Nam có một con sông rất dài, con sông này chảy xuyên qua khu đại học. Qua nhiều thế hệ người dân chăm sóc, hiện tại hai bên bờ sông trong vắt này đều là cỏ xanh tỏa hương thơm ngát.
Lúc này, có một ông già người Anh mặt mũi nghiêm túc, tóc tai chải gọn gàng, tay thì đang dắt một con chó berger Đức có vóc dáng to lớn, nhàn nhã đi dạo trên bãi cỏ.
Chính là thầy giáo Tiếng Anh của Tống Thư Hàng, giáo sư Smith. Trước kia ông cũng có một con chó khá đáng yêu, chỉ là... Bởi vì Vũ Nhu Tử cô nương thi triển pháp thuật, làm cho nó cắn vị giáo sư này một miếng.
Thế rồi việc đầu tiên ông làm sau khi xuất viện đó là bán con chó kia vào quán cầy tơ bảy món, làm thành một nồi lẩu thịt chó.
Đây là con chó berger mà giáo sư Smith mới nuôi.
Đậu Đậu kéo Tống Thư Hàng chạy thẳng đến trước mặt giáo sư Smith.
Tống Thư Hàng không tránh được, chẳng biết làm gì hơn ngoài cách lên tiếng chào giáo sư:
“Chào buổi sáng, thầy Smith.”
Giáo sư xoay lại gật đầu với Tống Thư Hàng.
Ông không nhận ra hắn, trong mắt ông thì phần lớn sinh viên phương Đông đều có khuôn mặt từa tựa nhau, ông cũng không nhớ được bao nhiêu người.
Tống Thư Hàng đang muốn kéo Đậu Đậu đi, nhưng Đậu Đậu lại kéo ngược lại hắn chạy đến trước mặt của con berger kia.
“Gâu gâu!”
Đậu Đậu ngoắc đuôi, nhìn con chó kia sủa điên cuồng.
Con chó berger nghi ngờ cúi đầu nhìn Đậu Đậu, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Gâu gâu!”
Đậu Đậu tiếp tục sủa ầm ĩ, nó xoay người lại, lắc lắc cái mông với con chó đó, cắn ta đi, cắn ta đi, cái đồ cẩu tạp chủng này!
Đây chính là lời của Đậu Đậu mà Tống Thư Hàng nghe được.
Nhưng hình như con berger này lại không hiểu mấy. Dù sao, mặt nó cứ ngây ra.
Tống Thư Hàng ngượng ngùng cười khan với giáo sư Smith, sau đó dùng sức kéo dây:
“Đậu Đậu đừng nghịch nữa, chúng ta đi thôi.”
Giáo sư Smith mỉm cười, cũng kéo con berger của mình chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, bỗng dưng Đậu Đậu lại nhảy lên, đưa chân vả cái bụp vào mặt của con chó berger to lớn.
Bốp!
Con berger không kịp né tránh, cứ thế ăn trọn một cú vả của Đậu Đậu.
“Gâu, gâu!”
Chó berger cũng không phải loại hiền lành gì, con chó nhỏ xíu trước mắt dám động vào nó à? Nó sủa ầm lên một tiếng, nhào tới chỗ Đậu Đậu.
Khóe miệng giáo sư Smith giần giật, nhìn về phía bạn học trẻ tuổi bên cạnh, chó nhà cậu nhỏ thế mà lá gan cũng hơi bị to đấy nhỉ?
Tống Thư Hàng hận không thể che mặt mình lại rồi kiếm cái lỗ nào chui quách vào cho rồi... Mình dắt Đậu Đậu đi dạo có phải lựa chọn đúng đắn không đây?
Lúc này, Đậu Đậu và con berger kia đã thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân, nhào vào cắn xé nhau.
Tống Thư Hàng căn bản không thể kéo Đậu Đậu rời đi.
Mà giáo sư Smith cũng không biết phải làm thế nào với con chó berger của mình cả.
Cùng lắm chút nữa bồi thường cho bạn học này một ít tiền vậy, một con chó Bắc Kinh nho nhỏ thế này cũng chỉ mấy ngàn tệ thôi.
Giáo sư Smith thầm nghĩ.
Tiếng chó sủa không ngừng, lông bay tán loạn.
Một phút sau.
Lông của con berger đã rơi rất nhiều, cặp mắt mờ mịt nằm trên đất, đờ đẫn nhìn con chó Bắc Kinh nho nhỏ đang giẫm lên người mình.
Con chó Bắc Kinh vô cùng đắc ý, xoay đầu nhìn Tống Thư Hàng:
“Gâu, gâu, gâu!”
Tống Thư Hàng lại hận không thể che mặt lại, một đại yêu khuyển như ngươi, ngay cả An Tri Ma Quân tứ phẩm có ngự kiếm phi hành cũng bị ngươi đuổi phải trốn khắp trời, nay chỉ đánh thắng một con berger bình thường, thì có gì mà đáng để kiêu ngạo như thế chứ?
Giáo sư Smith dụi mắt liên tục, là mình già rồi nên bị hoa mắt à?
Té xuống đất nằm thở hổn hển kia là con berger của mình thật đấy à?
Đánh thắng lại là con chó Bắc Kinh nhỏ xíu kia à?
Điều này không khoa học!
Đậu Đậu thấy Tống Thư Hàng không khen ngợi nó thì bực dọc lắm. Nó ngoắc ngoắc đuôi, xoay người chạy đến khu đại học Giang Nam.
“Đậu Đậu chờ ta đã.”
Tống Thư Hàng kêu lên, hắn vội vàng nói với giáo sư Smith:
“Giáo sư, xin lỗi, em đuổi theo Đậu Đậu trước đã.”
“Đi đi, đi đi.”
Giáo sư Smith cười khan.
Chờ Tống Thư Hàng và Đậu Đậu bé nhỏ chạy đi xa, giáo sư đứng cạnh con chó của mình quan sát.
Lông ở trên đất đều là của con berger, con chó Bắc Kinh kia thậm chí không hề rơi một cọng lông nào hết.
Khóe miệng con berger của ông vẫn còn rỉ máu, trên thân nó có vết thương nhưng không có vết nào do bị cắn, mà tất cả đều do móng vuốt gây nên.
“Chó Bắc Kinh lợi hại đến vậy sao?”
Giáo sư Smith xoa cằm nghĩ ngợi, hay ông cũng thử nuôi một con xem sao nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận