Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1550: Thiên Nhân lớn như thế làm sao mà tự nhiên biến mất được?

Chương 1550: Thiên Nhân lớn như thế làm sao mà tự nhiên biến mất được?
Tán tu ngũ phẩm chấn kinh đến ngây ra.
Hắn hoàn toàn không ngờ người mà khuyển đạo hữu gọi bừa một cuộc điện thoại mời đến lại là ngàn năm đệ nhất thánh - Bá Tống Huyền Thánh!
Hắn không sao lường được khuyển đạo hữu bên cạnh mình đây lại quen biết rộng đến vậy.
Vừa rồi khi nói chuyện với Bá Tống Huyền Thánh, giọng điệu của khuyển đạo hữu cứ như nói chuyện với kẻ ngang hàng. Nghe ngữ điệu của nó thì dường như tình cảm giữa nó và Bá Tống Huyền Thánh không hề tệ. Cho nên ban đầu tán tu ngũ phẩm không nghĩ viện quân mà nó gọi đến lại là vị huyền thánh này.
Khi nhìn thấy hai thánh ấn của Bá Tống Huyền Thánh, hắn bất giác gọi thánh danh của ngài lên thành tiếng.
Sau đó hắn bắt đầu cảm thấy bụng dưới của mình đau nhoi nhói, dường như câu nói thương hiệu “Thế nào là hiếu? Thế nào là yêu?” của ngài đang văng vẳng bên tai.
Hắn bất giác rụt người lại, hơi sờ sợ.
Vừa mới rụt được một cái thì cảm ứng được ánh mắt miệt thị mà Đậu Đậu bắn sang.
Thấy vẻ mặt của Đậu Đậu, tán tu ngũ phẩm nhớ ngay đến câu nói của nó trước đó, bèn vội vàng xua tay nói: “A, không đúng. Ban nãy không phải ta gọi ba ba đâu, ta đang gọi Bá Bá Huyền Thánh, à không, là gọi Bá Tống Huyền Thánh mà.”
Đậu Đậu: “Há há há.”
Tán tu ngũ phẩm khổ não ôm đầu.
Đậu Đậu lại ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng trên bầu trời. Chân hắn đạp hắc liên, vai hiện hai thánh ấn, khí phách hiên ngang không sao tả xiết.
Nó vẫn nhớ như in cái cảnh Tống Thư Hàng trốn sau lưng Tiểu Thập Lục trong ngày đầu gặp mặt. Tống Thư Hàng ngày ấy đối mặt với An Tri Ma Quân mà chẳng có chút sức chống cự nào, bị người ta nắm đầu xách đến tận Nguyệt Đao tông.
Thời gian thấm thoắt, Tống Thư Hàng năm ấy đã trưởng thành, trở thành một cường giả có thể gánh vác một phương từ lúc nào không biết.
“Gâu!” Đậu Đậu đột nhiên sủa vang một tiếng.
Nó cũng không hiểu vì sao mình lại sủa, nhưng không sủa thì trong lòng nó chẳng thoải mái chút nào.


Giữa không trung.
“Bá Tống Huyền Thánh?”
“Bá Nho Huyền Ma?”
Bảy Thiên Nhân ngũ phẩm có dự cảm không lành. Rõ ràng bọn chúng đang đuổi theo một tu sĩ biến dị có kim đan bốn hạt nhân, sao người ta lắc mình một cái lại biến thành ngàn năm đệ nhất thánh thế này?
Nhưng thánh ấn không lừa người. Hai thánh ấn kia tỏa ra áp bách nặng nề khiến cho bọn chúng bất giác run chân.
Người trước mặt chúng thực sự là Bá Tống Huyền Thánh sao?
Cứ hễ nghĩ đến ý nghĩa đằng sau bốn chữ “Bá Tống Huyền Thánh” là chúng lại thấy bụng thót lại.
“Huyễn thuật, chắc chắn là huyễn thuật! Tấn công đi! Nếu hắn thật sự là huyền thánh thì chúng ta đều chạy không thoát, nhưng nếu không phải thì một đòn toàn lực của chúng ta sẽ nghiền chết hắn!”
Bảy Thiên Nhân ngũ phẩm tấn công trước.
Vừa ra tay đã dồn hết toàn lực.
Thần cung được cường hóa tới cực hạn, thần mâu ánh điện lập lòe, lôi pháp huy hoàng hoành tráng, đao khí đủ để chém vỡ núi cao, mũi khoan xoay tròn, thương ánh sáng đâm thủng cả thành đồng vách sắt, còn cả búa chiến khổng lồ…
Rõ ràng chúng chỉ có bảy người, thế mà khi toàn lực ra tay lại tỏa ra khí thế của thiên quân vạn mã.
Trong hư không, Tống Thư Hàng bắt đầu cử động.
Hắn khởi động thiên phú Nhãn khiếu Tử Đạn Thì Gian.
Qua một khoảnh khắc, trong mắt hắn, thần cung, lôi mâu, pháp thuật lôi điện, đao khí, thương ánh sáng, mũi khoan và búa chiến dường như đều dừng lại.
Hình như hiệu quả của thiên phú Nhãn khiếu hôm nay tốt hơn bình thường thì phải?
À đúng rồi… con mắt Thánh Nhân Nho gia bên trái của mình vẫn chưa đổi ra. Hôm trước bị qủa cầu béo dần cho một trận, hắn lắp con mắt Thánh Nhân Nho gia vào, đến hôm nay còn chưa đổi lại.
Xem ra thiên phú nhãn khiếu có hiệu quả tốt như vậy là vì được con mắt Thánh Nhân Nho gia tăng cường.
Mà lần này sau khi sử dụng thiên phú Nhãn khiếu, Tống Thư Hàng cảm thấy thân thể tựa hồ có thể theo kịp với mắt mình.
Từ mắt trái có chính khí tỏa ra. Kinh văn trong tay hai mươi mốt con thánh viên sau lưng Tống Thư Hàng tỏa ra ánh quang rực rỡ.
Thể chất của hắn được cường hóa chỉ trong nháy mắt.
Thân thể hắn bắt đầu chuyển động, chân đạp hắc liên, sải bước đến trước mặt thần tiễn.
Thần tiễn cơ hồ đứng im không nhúc nhích, chỉ di chuyển một chút về phía trước với tốc độ cực kì chậm chạp.
Sau khi được chính khí trong con mắt Thánh Nhân Nho gia cường hóa, Tống Thư Hàng nhẹ nhàng vung song đao của Ô Tặc Bạo Quân chém xuống thần tiễn.
Sau đó hắn không dừng lại mà tiếp tục vung đao.
Lôi mâu, pháp thuật, đao khí, thương ánh sáng, mũi khoan, chiến phủ… tất cả đều bị chém gãy, đánh bay.
Cảm giác này thật là sảng khoái.
Tựa như bật hack dừng thời gian vậy.
Nhân lúc gia trì của con mắt Thánh Nhân Nho gia còn chưa kết thúc, Tống Thư Hàng bước tới trước mặt Thiên Nhân ngũ phẩm cầm chiến phủ.
Tên này có thực lực mạnh nhất, cũng là kẻ mang lại uy hiếp lớn nhất cho Tống Thư Hàng trên lý thuyết.
Tống Thư Hàng đặt một tay lên vai hắn.
Một khắc sau, hiệu quả của thiên phú nhãn khiếu kết thúc, sự tăng cường của con mắt Thánh Nhân Nho gia cũng dừng lại.
Trong mắt bảy Thiên Nhân ngũ phẩm, ngay khi bọn chúng bắt đầu phát động tấn công thì Bá Tống Huyền Thánh vung hai tay lên, thoải mái chặn lại hết thảy công kích.
Sau đó hắn cất một thanh bảo đao đi, đặt tay lên vai Thiên Nhân cầm chiến phủ.
Tốc độ này khiến cho người ta chìm sâu vào tuyệt vọng.


“Bắt được rồi.” Tống Thư Hàng cười ha hả rồi hất tay một cái.
Ầm!
Thiên Nhân kia bị hất bay.
Nó bay lên chừng một mét, sau đó đột nhiên biến mất.
Cứ thế đột ngột biến mất.
Một Thiên Nhân to đùng vừa mới bay lên không trung, thoắt cái đã không thấy đâu nữa.
Sáu Thiên Nhân còn lại hồn bay phách lạc, nhao nhao lẩn trốn về sáu hướng khác nhau.
Nhưng chưa chạy được mấy bước thì chúng đã bị chặn lại.
Mỹ nhân rắn công đức, một linh quỷ cao cấp dung mạo mơ hồ và bốn bức tường vương giả xuất hiện, chặn đứng toàn bộ Thiên Nhân đang bỏ trốn.
Bốn bức tường vương giả cao hơn hai trăm mét, rộng mênh mông, chặn đứng trước mặt đám Thiên Nhân.
Mỹ nhân rắn công đức xách một Thiên Nhân ngũ phẩm lên, quăng nó về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đón được Thiên Nhân kia, bèn nâng cao lên rồi nhẹ nhàng ném đi.
“Á á á ~” Thiên Nhân hét lên thảm thiết.
Sau đó giống như đồng bạn của mình, ngay khi bị quăng lên, Thiên Nhân này cũng biến mất.
Một người sống sờ sờ mà biến mất giữa không trung.
Cứ như chưa từng tồn tại trên đời.
Linh quỷ mặt mũi mơ hồ cũng học theo mỹ nhân rắn công đức, túm một Thiên Nhân ném cho Tống Thư Hàng.
Trong mắt Thiên Nhân bị ném đi đong đầy sợ hãi.
Tống Thư Hàng đón được, lại quăng nhẹ một cái.
Lại thêm một Thiên Nhân biến mất.
Thủ đoạn này lạ lùng quá.
Từ trước đến nay, đám Thiên Nhân chưa bao giờ nhìn thấy cách thức tấn công giống làm ảo thuật như vậy.
Không chỉ có đám Thiên Nhân bên trên mà ngay cả tán tu ngũ phẩm cũng không hiểu gì.
Bá Tống Huyền Thánh đang sử dụng pháp thuật gì thế kia?
Hắn biến đám Thiên Nhân kia thành tro tàn chỉ bằng một động tác? Hay là hắn ném nhẹ một cái, quăng chúng ra ngoài vũ trụ bằng tốc độ mắt thường không thấy được rồi?
“Á á á á.” Bốn Thiên Nhân còn sót lại dựa vào bức tường vương giả kêu toáng lên.
Trong tiếng kêu thảm thiết, mã QR trên trán chúng đồng loạt phát ra ánh sáng.
Ánh sáng kia tạo thành một màn chiếu giữa không trung.
Trên màn chiếu xuất hiện hình chiếu của một Thiên Nhân cao lớn và xinh đẹp.
Phong cách của Thiên Nhân này khác hẳn với các Thiên Nhân khác.
Bốn Thiên Nhân ngũ phẩm trước mặt Tống Thư Hàng như được sản xuất hàng loạt từ cùng một dây chuyền, mỗi khi nhìn bọn chúng thì hắn chẳng phân biệt được ai với ai.
Nhưng Thiên Nhân trên hình chiếu lại xinh đẹp vô ngần, không chỉ tự mang dấu hiệu đặc trưng lên sàn mà cả người còn tỏa ra ánh sáng.
Thiên Nhân xinh đẹp kia không rõ giới tính. Nó vừa xuất hiện liền nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng qua tấm màn ánh sáng: “Chít chít meo meo.”
Tống Thư Hàng nhếch miệng, uốn lưỡi cực kì linh hoạt, trả lời đối phương bằng một câu ngôn ngữ viễn cổ: “()^_*^%”
Hắn mất rất nhiều công sức mới học được câu ngôn ngữ viễn cổ này.
Đại ý chính là “đồ ngốc”.
Thiên Nhân xinh đẹp trong hình chiếu sững sờ, sau đó cũng uốn lưỡi, tuôn một tràng dài ngôn ngữ viễn cổ với Tống Thư Hàng: “)%(##%^@$@#*$...”
Tiếc là Tống Thư Hàng chẳng hiểu mô tê gì cả.
Mỹ nhân rắn công đức và linh quỷ mặt mũi mơ hồ lại ra tay, ném từng Thiên Nhân ngũ phẩm cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đón lấy bốn Thiên Nhân ngũ phẩm rồi lần lượt quăng đi.
Bốn Thiên Nhân bị Tống Thư Hàng đưa hết vào Điện Hàn Đông trong thế giới hạch tâm, giam lại.
Điện Hàn Đông đúng là một thứ hay ho.
Khi phát hiện ra hiệu quả giam người của Điện Hàn Đông, Tống Thư Hàng bắt đầu thấy nghiện. Cảm giác tiện tay ném kẻ địch một cái, kẻ địch biến mất tiêu, bị giam vào Điện Hàn Đông… thực sự là sướng râm ran hết cả con người.
Bảy Thiên Nhân đều sống nhăn.
Có thể đổi được rất nhiều tiền tiêu vặt.
Đương nhiên, trước khi đem chúng đi đổi tiền thì Tống Thư Hàng còn phải lột sạch đồ trên người chúng đã. Mỗi Thiên Nhân ngũ phẩm đều có một cái bình tương tự như túi thu nhỏ một tấc, trong đó chứa không ít linh thạch, trang bị, thậm chí còn có cả yêu đan và kim đan mà bọn chúng săn được.
Khi bốn Thiên Nhân bị bắt, Thiên Nhân xinh đẹp trên màn ánh sáng mất đi năng lượng duy trì, cũng từ từ biến mất.
Trước khi biến mất, nó lườm Tống Thư Hàng một phát cháy mắt như thể muốn in hình dáng hắn vào lòng.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, ngươi có biết kẻ đó không? Hình như địa vị của người này trong Thiên Nhân tộc không thấp đâu.” Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu Kiếm: “Ta không có nghiên cứu gì với Thiên Nhân tộc cả… nhưng nhìn khí thế thì chí ít cũng phải là một Thiên Nhân từ cấp Tôn Giả trở lên.”
“Cấp Tôn Giả à?” Tống Thư Hàng xoa cằm: “Tí nữa ta vẽ hình chiếu của kẻ đó ra gửi vào nhóm Cửu Châu số 1 hỏi thử vậy. Biết thế thì đã chụp một tấm lại rồi.”
Dứt lời, Tống Thư Hàng bước xuống từ trên không.
Hoa sen đen sinh ra theo từng bước chân của hắn.
Hắn hạ xuống bên cạnh Đậu Đậu, ôm chầm lấy đại yêu trong dáng hình chó lớn.
“Đã hẹn là năm ngày nữa tới tìm ta cơ mà. Thế mà ta còn tin ngươi.” Tống Thư Hàng cười nói.
Đậu Đậu liếc hắn: “Năm ngày dài quá, người tu luyện chúng ta phải tranh thủ từng chút thời gian chứ. Ngươi không hoan nghênh ta à? Thế thì ta đi đây.”
Tống Thư Hàng cười bảo: “Ngươi đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ ta lại đuổi ngươi đi hay sao? Nhưng bây giờ ta đang nghỉ ngơi, muốn an ổn vượt qua bốn ngày, học tập cho tử tế. Ngươi có đi theo ta thì cũng không có gì hay ho để chơi đâu.”
“Không sao cả, ta cũng đang định nghỉ ngơi mấy hôm mà.” Đậu Đậu cười ha hả mà nói.
Tống Thư Hàng lại quay sang nhìn tán tu ngũ phẩm kia: “Chào đạo hữu.”
“Tạ ơn Bá Tống Huyền Thánh cứu mạng.” Tán tu ngũ phẩm nói với giọng đầy cảm kích.
Sau đó, hắn lại dè dặt hỏi: “Bá Tống tiền bối, ta có thể hỏi một chút không? Những Thiên Nhân kia đã biến mất hay là.. đã đi đâu rồi?”
Trong tay đám Thiên Nhân kia còn giữ nhục thân đồng bạn của hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận