Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 176: Lệ Chi Tiên Tử.

Chương 176: Lệ Chi Tiên Tử.
“Trên thanh phi kiếm kia có dòng chữ: Lưu Tinh.”
Bạch Tôn Giả trả lời.
“Lưu Tinh Kiếm?”
Đường thiếu chủ lập tức nghĩ đến một chuyện:
“Chẳng lẽ là ‘Lãnh Diễm Kiếm’ Lưu Thiên Túng tiền bối?”
Đây chính là một vị tiền bối nổi danh quái đản trong Không Không Đạo Môn!
“Có nhân vật phù hợp à? Nói thử xem nào.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười nói, nụ cười của hắn như có một ma lực thần kỳ làm cho Đường thiếu chủ bất tri bất giác, kể hết những chuyện mình biết ra.
“Lãnh Diễm Kiếm Lưu Thiên Túng tiền bối, nhưng trăm năm trước đây, hắn đã đổi ngoại hiệu thành ‘Diệu Thủ Thiên Thành’ Lưu Thiên Túng. Là một đệ rất xuất sắc của Không Không đạo môn chúng ta, thường xuyên đi vào được một vài phong ấn mà trưởng bối ở đạo môn cũng không giải được, để đi tìm bảo tàng.”
Đường thiếu chủ nhớ lại nói, tuổi của cô ả cũng không lớn, phần lớn những việc liên quan đến Liêu Thiên Túng tiền bối đều là nghe được từ sư tôn của mình.
“Nhưng hơn một trăm năm trước, Liêu Thiên Túng tiền bối tìm được một cổ tu di phủ, hắn mất rất nhiều thời gian đả thông tầng tầng cơ quan, đào mãi vào bên trong cổ tu di phủ kia. Theo lời hắn nói, cuối cùng hắn cũng chỉ lấy được có mỗi một thanh phi kiếm và một pho tượng.”
“Hắn từng nghĩ đến việc mang pho tượng kia về Không Không đạo môn luôn, nhưng sau này không biết tại sao, nửa đường thì lại chôn pho tượng xuống lòng đất lại. Chỉ mang thanh ‘Lưu Tinh Kiếm’ này về đạo môn mà thôi.”
“Sau khi trở lại, hắn liền bắt đầu bế quan, điên cuồng tu luyện, ngay cả việc đi tìm bảo tàng cũng ít dần... Các trưởng bối trong môn phái đều nói một thân bản lĩnh Không Không Diệu Thủ của hắn coi như phế bỏ.”
“Về sau nữa, cũng chính là mười năm trước, hắn đột nhiên phá quan mà ra, đi ra ngoài xông xáo. Chỉ mấy năm thôi đã tạo nên thanh danh Lãnh Diễm Kiếm hiển hách.”
“Đại khái là như vậy đó.”
Đường thiếu chủ nói.
Còn có một vài chuyện riêng khá tế nhị liên quan đến ‘Lãnh Diễm Kiếm’ tiền bối, cô không nói nhiều, ví như năm đó Lãnh Diễm Kiếm Liêu Thiên Túng tiền bối mang Lưu Tinh Kiếm trở về môn phái thì mặt mày đờ đẫn.
Đến ngày thứ hai hắn bắt đầu điên cuồng tìm đàn bà. Một ngày ít thì cũng ba người, nhiều thì năm sáu người, cứ như vậy suốt một năm trời. Lúc tất cả tiền bối trong môn phái còn cho là hắn sắp phế tới nơi rồi. Nhưng một năm sau, hắn lại bắt đầu bế quan, không màng thế sự bên ngoài, cứ thế mãi đến tám mươi tám năm. Lúc xuất quan thì đã trở thành một kiếm tu cường đại.
Bạch Tôn Giả khẽ gật đầu, cái tên ‘Lãnh Diễm Kiếm’ Liêu Thiên Túng này chính là kẻ mang Lưu Tinh Kiếm của hắn đi.
“Vậy ngươi có biết bây giờ Lãnh Diễm Kiếm ở đâu không?”
Bạch Tôn Giả dò hỏi.
Lúc nghe vấn đề này, Đường thiếu chủ bỗng nhiên tỉnh táo lại. Cô kinh hoàng nhìn Bạch Tôn Giả, không chịu trả lời, cô lo lắng Bạch Tôn Giả sẽ hại đến tiền bối trong môn phái.
“Yên tâm đi. Ta không có ý làm hại các ngươi đâu.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Ta chỉ muốn lấy Lưu Tinh Kiếm của ta về thôi.”
Đường thiếu chủ nhất quyết không chịu lên tiếng.
Bởi vì hình như Lãnh Diễm Kiếm Liêu Thiên Túng tiền bối, phải đi cứu tiền bối ‘Vân Vụ Đạo Trưởng’ trong Không Không Đạo Môn, vị tiền bối kia bị kẻ khác dùng thiên thạch trấn áp đã hơn hai trăm năm.
Chuyện liên quan đến an nguy của hai vị tiền bối, cô không dám nói nhiều!
“Tiểu nha đầu ngươi cũng cảnh giác lắm, thôi được rồi, ngươi cứ ở lại nơi này của ta mấy ngày. Qua một thời gian nữa, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm ‘Lưu Tinh Kiếm’.”
Bạch Tôn Giả cười nói.
Một bên khác, sau khi Tống Thư Hàng nghe xong điện thoại của Hoàng Sơn Chân Quân. Đầu óc mơ hồ cả đi.
Hắn bèn cầm điện thoại lên, mở nhóm Cửu Châu số 1 lên xem, định tìm ít manh mối từ đó.
Lúc này nhóm Cửu Châu số 1 đang rất náo nhiệt, bởi vì có một vị tiền bối hình như mới từ nước ngoài về còn mang theo ‘Thần linh bản địa.’
Khoảng vài phút trước, Lệ Chi Tiên Tử gửi một cái icon mặt cười rạng rỡ.
Cái đạo hiệu ‘Lệ Chi’ này hơi cổ quái. Chủ yếu cũng bởi vì lúc đặt đạo hiệu, sư tôn của cô nhất thời hứng chí, đặt cho đệ tử môn hạ một đống đạo hiệu kỳ quái.
Có Mật Đào Tiên Tử, Hạ Lê đạo trường, Ba La đạo trường, Anh Đào Tiên Tử... Tất cả đều là tên của mấy loại trái cây. So với mấy loại đạo hiệu như Mật Đào Tiên Tử, thì cái đạo hiệu Lệ Chi vẫn xem như tốt chán.
Sau này gọi mãi, cô cũng quen luôn.
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Lệ Chi, hoan nghênh trở lại.”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Cảm ơn Hoàng Sơn tiền bối, cuối cùng ta cũng trở lại rồi. Chuyến này ra ngoài mất một ít thời gian, bản thể của thần linh bản địa kia lại được giấu trong một dị không gian, trốn cũng khá kỹ, nhưng vẫn bị ta tìm ra được, cho nó nếm qua mùi vị của một ngàn viên oanh thiên lôi, sau đó tiêu diệt.”
Túy Nguyệt Cư Sĩ:
“Hoan nghêng trở lại.”
“Chuyến này Lệ Chi Tiên Tử thu hoạch thế nào? Lần sau ngươi đi thu phục thần linh bản địa ở nước ngoài thì nhớ gọi ta với nha.”
Đồng Quái Tiên Sư cuối cùng cũng được hủy bỏ cấm ngôn thở dài nói.
“Hoàn thành không tồi, chỉ là gần đây thần linh bản địa càng ngày càng nghèo. Đề nghị đạo hữu lần sau mà có đi thu phục, hãy tìm loại mà rất lâu chưa bị ai đánh mà thu phục.”
Lệ Chi Tiên Tử nói xong, liền gửi lên mấy tấm hình.
Trong hình là một cô gái phương Đông với đôi mắt to tròn, trên mặt mang theo một nụ cười thoải mái, lúc cười lên còn có hai má lúm đồng tiền. Dưới chân cô là một hợp thể giữa rắn và con trùn đang nằm sấp, đây chính là một loại thần linh bản địa.
Thần linh bản địa phân ra rất nhiều loại, có loại là yêu thú dị biến, có loại là do hương khói thì trở thành hương hỏa thần linh, còn có loại là người tu luyện một vài công pháp đặc thù rồi chuyển hóa mà thành.
Tấm hình phía dưới chính là những thu hoạch của cô, một ít nguyên liệu luyện khí loại tốt. Sau đó còn có thi thể của thần linh bản địa. Thường ở tình huống này, tu sĩ sẽ rất ít khi giết thần linh bản địa, vì phải gánh một ít nhân quả không cần thiết, rất phiền toái.
Chỉ là thần linh bản địa này đắc tội rất nặng với Lệ Chi Tiên Tử, cho nên mới bị cô trực tiếp làm thịt.
Dược Sư:
“Thì ra Lệ Chi Tiên Tử đẹp như vậy, %*—#)! ¥#
Dòng chữ phía sau trở thành một đàn loạn mã, suy nghĩ một chút, bên cạnh Dược Sư còn có vị Giang Tử Yên cô nương kia là hiểu ngay đang xảy ra chuyện gì. Trước mặt Tử Yên cô nương mà dám khen người phụ nữ khác đẹp, Dược Sư chết không oan.
Hoàng Sơn Chân Quân bĩnh tĩnh không nhìn Dược Sư, nói trong nhóm chat:
“Lệ Chi à, sau này có rảnh rỗi thì gửi thêm ít hình lên nhóm đi.”
“?”
Lệ Chi Tiên Tử thắc mắc hỏi lại.
Hoàng Sơn Chân Quân nhanh chóng đổi sang chế độ nói chuyện riêng với Lệ Chi Tiên Tử:
“Hừm, Bạch Chân Quân bây giờ đã là Bạch Tôn Giả đã xuất quan, bây giờ trong nhóm có một vị đạo hữu mới đang tiếp đãi hắn.”
“Ừ ừ.”
Lệ Chi Tiên Tử tỏ vẻ đã hiểu, hiểu hiểu cái rắm a! Chẳng lẽ vị đạo hữu mới kia tiếp đãi Bạch Tôn Giả thì phải đưa hình cô ra để ‘bổ não’ à.”
Lúc này Đồng Quái Tiên Sư đột nhiên ngóc đầu lên nói:
“Haha, nói đến hình của Lệ Chi Tiên Tử, ta có một tấm lệ chi ‘nude’ đây này! Trắng bóc, rất chói mắt nha!”
“Gì?!”
Lệ Chi Tiên Tử trừng hai mắt lên, cô chụp hình ‘nude’ lúc nào? Lại còn trắng bóc?
Tuyết Lang Động Chủ:
“Mặc dù gu thẩm mỹ của lão phu không giống loài người các ngươi, nhưng gửi lên nhìn thử xem sao?”
Tạo Hóa Pháp Vương:
“Có hứng thú nhìn một chút.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Ngươi đã muốn gửi lên thì ta nhìn qua một chút cũng chẳng có vấn đề gì.”
Dược Sư:
“... —%#w “
Đồng Quái Tiên Sư cười đắc ý, sau đó gửi lên tấm hình đúng là lệ chi ‘nude’ thật!
Một chùm vải tươi non, đã bóc vỏ, lộ ra thịt quả trắng bóc bên trong, tươi non mọng nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận