Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 178: Ông ngoại của Thổ Ba mời.

Chương 178: Ông ngoại của Thổ Ba mời.
“Không biết có phải mình cảm giác sai hay không, sao cứ thấy hình như linh khí trong nhà như sung túc hơn thế nhỉ?”
Tống Thư Hàng đi về phía tủ lạnh, lòng lại nghĩ thầm.
Lúc hắn lấy một vài món ăn ra, định cho vào lò vi sóng hâm nóng lại thì Đậu Đậu yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn với ánh mắt chế nhạo thấy rõ.
Tống Thư Hàng đã thấy Đậu Đậu dùng ánh mắt này rất nhiều lần rồi, cho nên hắn đặc biệt nhạy với nó.
Chẳng lẽ chuyện mình sắp làm có vấn đề gì à?
Hắn nhìn kỹ lại mấy món ăn trên tay mình, lại nhìn quần áo trên người, đâu có gì đâu?
“Đậu Đậu, có gì thì nói thẳng ra đi có được không?”
Tống Thư Hàng bất đắc dĩ hỏi.
“Không có gì hết, ta chỉ muốn xem ngươi dùng ‘lò vi sóng’ hâm nóng đồ ăn kiểu gì thôi.”
Đậu Đậu nhếch môi cười đểu, có thể dùng hình dạng Kinh Ba để cười nhếch mép này thật đúng là không dễ dàng gì.
“Lò vi sóng có vấn đề à?”
Tống Thư Hàng lập tức hiểu ra. Hắn giơ tay sờ thử —— Kết quả phát hiện bàn tay của hắn xuyên thấu qua cái lò vi sóng ở trước mắt như xuyên qua không khí, giống như thứ ở trước mặt chỉ là linh hồn của lò vi sóng mà thôi.
“Ha ha.”
Đậu Đậu cười gian.
“Là Bạch tiền bối à?”
Tống Thư Hàng cười khổ hỏi, ngoại trừ Bạch tiền bối ra thì trong nhà chẳng còn ai làm mấy chuyện này cả.
Đồng thời, hắn lập tức hiểu ra:
“Có phải tivi ban nãy cũng có vấn đề hay không?”
“Ha ha, ta thấy ngươi nhìn chằm chằm vách tường, tay bấm điều khiển khí thế, còn ra vẻ thỏa mãn như thế, trông tếu lắm.”
Đậu Đậu nói, thực lực của nó có thể nhìn thấu ảo thuật mà Bạch Tôn Giả lập ra, bởi vì trình độ của mấy cái ảo thuật mà Bạch Tôn Giả tạo ra khi nãy cũng không cao lắm.
“Ngoại trừ lò vi sóng ra thì còn thứ gì có vấn đề nữa không?”
Tống Thư Hàng thở dài hỏi.
“Ngoại trừ cái tủ lạnh đã bị cải tiến kia ra thì… gần như tất cả mọi thứ trên lầu ba đều bị thay đổi rồi.”
Đậu Đậu cười hắc hắc:
“Lúc nãy ta mới vừa xem xong, có nhiều thứ ở dưới lầu hai cũng bị dỡ ra. Nhưng vì có kinh nghiệm dỡ đồ ở lầu ba rồi, nên phần lớn mấy thứ ở dưới đều được lắp lại nguyên vẹn.”
Đậu Đậu cười gian nói.
“….”
Rốt cuộc Tống Thư Hàng cũng hiểu vì sao Bạch tiền bối lại muốn đổi tiền mặt. Chắc là hắn muốn mua lại mấy món đồ đã bị hắn tháo bung ra rồi.
“Thôi vậy.”
Tống Thư Hàng bỏ đồ ăn lại trong tủ lạnh, làm bộ như mình không biết để tránh việc khiến Bạch tiền bối xấu hổ.
Sau đó, hắn mỉm cười đi ra nói với Bạch Tôn Giả:
“Bạch tiền bối, ta đột nhiên nổi hứng, hay là mình đi mua mấy món mới ăn đi. Lát nữa chúng ta đi kiểm tra xe xong thì đến khu La Tín dạo cũng được. Thời đại bây giờ có nhiều đồ ăn ngon lắm, cũng đáng để tiền bối đi ăn thử một lần.”
Bạch Tôn Giả gật đầu mỉm cười —— mấy lời mà Đậu Đậu và Tống Thư Hàng nói ở trong bếp hắn đều nghe thấy cả rồi.
Ây ~ xấu hổ quá.

Trong phòng của Lý Dương Đức.
Lâm Thổ Ba nhăn nhó ôn tập.
“Bực quá. Tại sao người khác miêu tả cuộc sống đại học chỉ toàn cua gái ăn chơi! Mà mình thì lại phải vùi đầu ôn bài khổ như chó thế? Học kỳ nào cũng phải nai lưng ra học để thi là sao?”
Lâm Thổ Ba thở dài nói.
“Bởi vì mày tự mình chọn đại học Giang Nam chứ sao.”
Lý Dương Đức đẩy mắt kính nói.
Nếu như muốn tốt nghiệp đại học Giang Nam được thì trong bốn năm học, tuyệt đối không thể nợ quá ba môn. Nợ môn thì phải thi lại, chỉ có hai cơ hội thi lại mà thôi, nếu như không qua được thì xem như ở lại.
Nếu như ở lại ba lần thì… Xin lỗi, bằng tốt nghiệp không có phần của anh.
Đại học Giang Nam xem như đỡ lắm rồi, cái trường đại học ở thành phố bên cạnh mới là không có nhân tính, không có cửa mà thi lại đâu. Ở lại đủ ba năm sẽ phát cho anh một vé về thành miễn phí, tiễn anh về với ông bà bô ở nhà.
“Tao mà biết trước như thế thì đã đếch chọn đại học Giang Nam rồi.”
Lâm Thổ Ba nhăn nhó:
“Còn nữa, tại sao thằng Cao Mỗ Mỗ kia có thể ôn bài với bạn gái xinh đẹp. Thằng Tống Thư Hàng có thể sẽ có vé được học cùng với bạn Lục Phỉ, còn tao thì chỉ có thể học với mày chứ?”
Trên trán Lý Dương Đức lập tức nổi gân xanh:
“Học cùng với tao thì thiệt thòi cho mày lắm à! Có muốn học nữa không? Không muốn thì cút về ký túc xá đi. Đến đây làm phiền bố làm gì?”
“Tao chỉ muốn than thở tí cho đỡ buồn ấy à, mày không phối hợp với tao được một chút à.”
Lâm Thổ Ba cười ha hả, tiếp tục vùi đầu học bài.
Lúc này, điện thoại của Lâm Thổ Ba lại vang lên.
Cậu ta mở điện thoại lên, là ông ngoại của cậu ta gọi tới.
Lâm Thổ Ba lập tức nghe máy:
“Alo, ông ngoại có chuyện gì thế ạ?”
“Thổ Ba… Cháu nói xem, liệu trên đời này có ma quỷ thật không nhỉ?”
Ông ngoại của Lâm Thổ Ba nói với giọng điệu vô cùng nặng nề.
“Hả? Ông ngoại, không phải ông vẫn luôn cho là phải tin vào khoa học, không nên mê tín à? Sao đột nhiên ông lại nói đến quỷ thần thế này?”
Lâm Thổ Ba nghi hoặc hỏi lại.
“Gần đây ông cứ cảm thấy sao sao ấy, trong thôn xảy ra chuyện lạ liên tục, ông có cảm giác như gặp quỷ thật đây.”
Ông ngoại của Thổ Ba nói với giọng ỉu xìu.
“…”
“Thổ Ba không biết phải nói gì:
“Ông ơi, phải tin vào khoa học chứ! Khoa học chính là sức mạnh, đừng tin vào mấy điều ma quỷ mê tín!”
Sao câu này cứ quen quen thế nhỉ?
Đây chính là câu cửa miệng của ông ngoại Lâm Thổ Ba, một tháng trước, ông ngoại của Thổ Ba còn nói mấy lời này với Vũ Nhu Tử.
“Thằng nhãi này, ngứa da đấy hả?”
Ông ngoại của Thổ Ba tức giận quát lên.
“Hê hê.”
Lâm Thổ Ba cười khan.
“Gần đây ông cũng rối trí lắm… Cứ luôn cảm giác chắc bạn học lần trước cháu đưa về biết được gì đấy. Không phải cháu sắp được nghỉ phép rồi à? Sau khi nghỉ phép thì đưa cậu ta đến đây chơi có được không?”
Ông ngoại của Lâm Thổ Ba hỏi quanh co.
Lại nói, sau khi trong thôn liên tục xảy ra những điều kỳ lạ, không biết tại sao ông đột nhiên lại nghĩ đến đôi trai gái từng đến thôn La Tín của mình.
Đặc biệt là cô bé kia, những khi ông nghĩ đến cô thì lại không thể nào nhớ nổi bộ dạng của cô trông ra sao hết, chỉ nhớ hình như đó là một cô bé rất xinh đẹp, lại còn vô cùng thần bí.
Nên ông mới nảy ra ý gọi cho Thổ Ba.
“Ha ha, không thành vấn đề ạ. Đợi đến lúc được nghỉ thì cháu sẽ đưa Thư Hàng đến chỗ ông chơi. Dạ, nếu như thi trót lọt không bị rớt thì ba ngày sau cháu sẽ đến chỗ ông.”
Thổ Ba nói
“Được đấy, càng nhanh càng tốt nhé.”
Ông ngoại của Thổ Ba nói với vẻ thỏa mãn, sau đó lại nói thêm:
“Cố gắng thi cho tốt vào, đừng có mà nợ môn đấy nhé!”
Nửa câu sau có ý uy hiếp vô cùng lớn.
Cách hai chiếc điện thoại mà Lâm Thổ Ba vẫn cảm giác được sự uy hiếp dữ dội của ông ngoại. Cậu chàng lập tức sợ run người.
Sau khi cúp máy, cậu ta nhíu mày. Lẽ nào bên chỗ ông ngoại thật sự có chuyện gì à?
“Dương Đức, mày có tin chuyện ma quỷ không?”
Cậu ngẩng đầu lên hỏi Lý Dương Đức.
“Không tin.”
Lý Dương Đức trả lời không chút do dự.
Sau khi dừng một lúc thì Lý Dương Đức lại nói thêm:
“Nhưng có lẽ trên đời này vẫn còn một số lực lượng mà khoa học không thể nào giải thích được. Dù sao thì trên đời này còn nhiều bí ẩn không có lời giải đáp lắm.
“Còn nữa…. tốt nhất mày đừng có nghĩ vẩn vơ nữa, không thì cánh cửa thi lại sẽ chào đón mày đấy.”
“Mày đừng có rủa tao thi lại mãi như thế được không, nói chuyện tí cũng không được à.”
Thổ Ba buồn bực cầm sách lên…

Trước giờ ăn cơm vẫn còn dư lại chút thời gian.
Lúc này Tống Thư Hàng đang dùng máy tính xem lại đoạn ghi hình của Qùy Hoa Tu Sĩ, do Đậu Đậu quay được.
“Qùy Hoa Tu Sĩ này là một đệ tử của phân bộ Vô Cực Ma Tông, đám thủ hạ của đàn chủ là do hắn kéo đến để đối phó với ta?”
Tống Thư Hàng tắt máy:
“Hơn nữa, tên trộm mà Bạch tiền bối bắt được cũng là do hắn sai đến đây đánh cắp huyết thần toản?”
“Theo như phong cách làm việc của hắn thì hình như tên Qùy Hoa Tu Sĩ này không phải thuộc hạ của Công Tử Hải.”
Trong đầu Tống Thư Hàng nhớ lại hình tượng của Công Tử Hải, nếu như là thủ hạ của tên kia thì nhất định sẽ cực đoan hơn, cũng sẽ kín đáo và tàn nhẫn hơn nhiều. Không thể nào giống như Qùy Hoa Tu Sĩ, chưa lập kế hoạch đâu ra đó cho đàng hoàng, giống như hứng lên là làm vậy.
Nếu như không phải thủ hạ của công tử hải thì tên Qùy Hoa Tu Sĩ này lại là thủ hạ của ai đây? Hay là thấy lợi nên nảy lòng tham?
Đi hỏi tù binh dưới lầu cái đã.
Tống Thư Hàng đi xuống lầu, đến trước mặt của ả đệ tử Không Không Đạo Môn đang bị trói gô cổ ngồi trên ghế.
Sau khi Đường thiếu chủ nhìn thấy là Tống Thư Hàng thì trợn mắt phồng má. Hừ lạnh quay đầu qua chỗ khác.
“Qùy Hoa Tu Sĩ có quan hệ gì với ngươi?”
Tống Thư Hàng hỏi thẳng vào vấn đề.
“Qùy Hoa Tu Sĩ gì chứ, ta không biết gì hết.”
Đường thiếu chủ vẫn rất có nghĩa khí. Nhưng trong lòng thì thầm than không xong —— đối phương biết cả thân phận của Qùy Hoa Tu Sĩ rồi sao?
“Là tên đệ tử của Vô Cực Ma Tông đã sai ngươi tới đây trộm huyết thần toản.”
Tống Thư Hàng thản nhiên nói.
Đồng tử của Đồng thiếu chủ co rụt lại, cố nói:
“Chỉ là một người ủy thác nhiệm vụ bình thường mà thôi, ta và hắn không có quan hệ gì đặc biệt hết.”
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một sợi dây hộ phù.
“Nếu như chỉ là quan hệ người ủy thác và được ủy thác bình thường thì ngươi cần gì phải giúp hắn dấu thứ này? Mau khai thân phận của hắn ở trong Vô Cực Ma Tông ra, hắn nghe theo lệnh của kẻ nào?”
Tống Thư Hàng nheo mắt lại hỏi.
Sợi dây này chính là bảo bối của Qùy Hoa tu sĩ, một món pháp khí cấp thấp có thể gia tăng tốc độ cho bản thân. Bây giờ món pháp khí này đang nằm trong tay của Tống Thư Hàng, chứng tỏ Qùy Hoa Tu Sĩ đã lành ít dữ nhiều.
“Ta thật sự không biết gì cả.”
Đường thiếu chủ cười khổ lắc đầu, cô chỉ nợ một nhân tình của Qùy Hoa Tu Sĩ, chỉ biết hắn là đệ tử phân bộ của Vô Cực Ma Tông, ngoài ra cô không biết gì nữa.
Tống Thư Hàng nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.
“Những kẻ mạnh miệng đúng là phiền thật.”
Hắn không có kỹ thuật bức cung, hay là lần sau mình đi học cách bức cung thử xem nhỉ?
“Ê ê, ta thật sự không có mạnh miệng mà!”
Đường thiếu chủ nổi nóng.
Tống Thư Hàng nhìn Đường thiếu chủ chằm chằm:
“Cô cho là ta sẽ tin lời cô nói à?”
Lúc này, Đậu Đậu mới hớn hở nhảy ra nói:
“Để ta để ta, ta rành vụ bức cung lắm!”
Nó đang chán muốn chết đây, nên chạy khắp nơi tìm chuyện để chơi.
“Được rồi, đừng có chơi chết đó, hình như Bạch tiền bối còn cần dùng tới ả ta. Đợi sau khi Bạch tiền bối dùng xong, nếu ả ta vẫn không chịu mở miệng thì ngươi có ăn tươi nuốt sống cô ta cũng không sao hết.”
Tống Thư Hàng nghiêm trang nói thêm —— Hắn cố ý hình dung Đậu Đậu đáng sợ một chút, muốn dọa cô ả đệ tử Không Không Đạo Môn này.
Đậu Đậu phối hợp nhe răng hung tợn… đáng tiếc là bây giờ nó vẫn giữ hình dạng của một chú chó nhỏ, bộ dạng này làm gì cũng chỉ khiến người ta thấy đáng yêu mà thôi.
Tống Thư Hàng thở dài, phải nghĩ cách để moi ra xem Qùy Hoa Tu Sĩ kia thuộc về phân bộ nào mới được.
Hình như bây giờ Tô Thị A Thất tiền bối đang đi hủy mấy phân bộ của Vô Cực Ma Tông thì phải.
Nếu như có thể tìm ra Qùy Hoa Tu Sĩ này thuộc về phân bộ nào thì cứ đưa tin cho A Thất tiền bối, hẳn là A Thất tiền bối sẽ vui lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận