Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1584: Chỉ Có Một Mình Ta Có

Chương 1584: Chỉ Có Một Mình Ta Có
Xích Tiêu Kiếm tiền bối dõi theo Tống Thư Hàng với tâm thái thương hại.
Tên này... một bộ đồng vàng hồi sinh trong tay vẫn chưa dùng hết, vậy mà còn muốn mua đạo cụ hồi sinh mới.
Lẽ nào đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện thuộc tính nhân quả kỳ lạ trên người hắn? Thuộc tính này chính là tuyệt đối không thể lãng phí một món pháp khí hồi sinh nào.
Có lẽ là do người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc mơ hồ.
Có nên nhắc Tống Thư Hàng không nhỉ?
Vẫn là thôi đi, loại khuyên can ‘ngươi mua pháp khí hồi sinh xong sẽ chết đấy’ này nghe giống nguyền rủa người ta quá, Tống Thư Hàng nghe thấy sẽ rất đau lòng.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối tốt bụng quyết định chôn sâu phát hiện này dưới đáy lòng.
Bên này, đại lão cái gì cũng có thể bán phát bệnh nghề nghiệp cười cũng không được mà không cười cũng không xong, cuối cùng hắn cười gượng:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi muốn loại pháp khí hồi sinh thế nào? Đã dùng mất thánh giá hồi sinh mua lúc trước rồi à?”
“Đúng vậy, dùng lâu rồi. Sau khi dùng xong thánh giá hồi sinh còn dùng một đồng vàng hồi sinh.”
Tống Thư Hàng ảo não thở dài.
“Đồng vàng hồi sinh?”
Trong lòng Đại lão cái gì cũng có thể bán chợt động.
VL, cả đệ tử hàng gì cũng có thể bổ của ta cũng bị Bá Tống Huyền Thánh đầu độc!
Nhưng cũng nghe ra được gần đây Bá Tống Huyền Thánh dùng liền hai món pháp khí hồi sinh.
Hay lắm!
“Khụ, vậy hôm nay ngươi muốn loại pháp khí hồi sinh nào?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nói:
“Bây giờ trên người ta có mười loại pháp khí hồi sinh, chỉ cần ngươi trả nổi linh thạch, tùy ngươi chọn lựa.”
Mặc dù cứ thấy Bá Tống là đắng lòng nhưng chuyện buôn bán vẫn phải làm.
“À mà Đại lão cái gì cũng có thể bán này, có thể mua chịu không? Ta chưa kịp đổi thiên nhân trong tay thành linh thạch, chờ ta đổi được linh thạch rồi thanh toán sau được không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đại lão cái gì cũng có thể bán lập tức trở mặt:
“Không có tiền? Lượn qua một bên đi!”
Trong lòng đại lão lập tức dễ chịu hẳn, thế này hắn không cần đau não về chuyện có nên làm ăn với Bá Tống hay không nữa rồi. Dù sao tên này không có tiền, chuyện làm ăn cũng không thành.
Tống Thư Hàng:
“Vậy ta bán thiên nhân cho ngài để đổi lấy linh thạch được không?”
“Ta mua nhiều thiên nhân như vậy làm gì? Ta cũng không phải tên buôn người.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán trợn mắt nói:
“Chờ khi nào ngươi có linh thạch lại tới tìm ta.”
Nhưng ngươi đừng hòng tìm được ta, lần tới ta sẽ trốn thật kỹ không cho ngươi tìm thấy. Vĩnh biệt, Bá Tống!
Danh sách đen còn phải in đậm đánh dấu.
Tuyệt đối không gặp lại.
“Đại lão cái gì cũng có thể bán à, ngài sống thực dụng quá.”
Tống Thư Hàng cho một câu nhận xét:
“Đúng rồi, Bạch Cửu U tiền bối trả chăn lại cho ngài rồi à?”
“Ừ.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán gật đầu.
Nói thật... không ngờ đồ bị chúa tể Cửu U cướp đi cuối cùng lại được trả về tay hắn làm hắn xúc động muốn khóc.
Đừng quên đối phương chính là chúa tể Cửu U đấy, là tồn tại hung nhất, ác nhất, tà nhất thế gian.
“Vậy thì tốt rồi, lần trước sau khi xong chuyện Bạch Cửu U tiền bối lại bắt tiền bối ngài đi, còn cướp đi chăn. Ta lo ngài ấy không trả chăn lại cho ngài, còn nhắc chuyện này với ngài ấy, nhưng Bạch tiền bối nói ngài ấy chỉ mang chăn về nghiên cứu thôi, nghiên cứu xong sẽ trả lại cho ngài. Về mặt này, Bạch Cửu U tiền bối vẫn rất giữ chữ tín.”
Tống Thư Hàng nói.
Đại lão cái gì cũng có thể bán:
“...”
Chúa tể Cửu U giữ chữ tín? Nói ra chỉ sợ là chuyện buồn cười nhất thiên hạ nhưng thật ra đây lại là sự thật.
“Đúng rồi Đại lão cái gì cũng có thể bán, Bạch tiền bối vẫn chưa thả ngài đi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đại lão cái gì cũng có thể bán:
“Trước khi ngươi đột nhiên chui ra đâm eo ta từ phía sau, ta đã tự do rồi. Ta đang soi gương sửa soạn lại dung nhan, chuẩn bị rời khỏi nơi này.”
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Vậy tạm biệt tiền bối.”
Biết Bạch tiền bối two chịu thả Đại lão cái gì cũng có thể bán ra, Tống Thư Hàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao chuyện Đại lão cái gì cũng có thể bán bị bắt có một phần lỗi là do hắn... trong lòng hắn vẫn cảm thấy áy náy.
“Ta đi đây, sau này có duyên gặp lại.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán kéo chăn quấn chặt người mình, mở cánh cổng không gian ở bên cạnh. Đây là đường hầm rời khỏi thế giới Tà Liên mà Bạch tiền bối two để lại cho hắn.
Đại lão cái gì cũng có thể bán vừa mở cổng không gian ra, thế giới Tà Liên lập tức thông với hiện thế.
Đúng lúc này, trên người Đại lão cái gì cũng có thể bán bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại. Điện thoại di động có sóng rồi.
“Sát sát sát sát! Kẻ bất trung... Sát sát sát! Kẻ bất hiếu... Sát sát sát!”
Một giọng ca gào thét làm người ta muốn phát điên vang lên.
Đây là bài ‘thất sát ca’ của Tạo Hóa tiền bối.
OMG, Đại lão cái gì cũng có thể bán vậy mà là fan mê nhạc của Tạo Hóa Pháp Vương ư?
Đại lão lấy điện thoại di động ra, mở khóa.
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Tống Thư Hàng, hắn đã đoán ra được trong đầu Tống Thư Hàng đang nghĩ gì. Đại lão cái gì cũng có thể bán cười nói:
“Đối với các ngươi, bài hát này ắt hẳn siêu khó nghe, vừa nghe đã cảm thấy tai muốn sinh non đúng không? Mà cũng phải, dù sao các ngươi cũng không có năng lực thưởng thức, chỉ có người hiểu âm nhạc thực thụ như ta mới nghe ra được âm thanh tự nhiên ẩn trong bài hát này.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Lúc này, hắn thật sự rất muốn gọi Tạo Hóa Tiên Tử ra để đại lão cái gì cũng có thể bán nghe thấy âm thanh tự nhiên chân chính.
Đại lão cái gì cũng có thể bán bắt máy:
“Hàng gì cũng có thể bổ, tìm ta có chuyện gì không?”
Hóa ra là đệ tử của hắn gọi điện tới.
“Sư tôn, mấy ngày nay ngài đi đâu vậy? Tìm khắp nơi cũng không tìm được ngài, bảng hiệu của ta sắp bị tháo xuống rồi, bên ta đang cần nhập rất nhiều hàng.”
Tiên tử hàng gì cũng có thể bổ tức tốc nói.
Đại lão cái gì cũng có thể bán:
“Ngươi cần hàng gì cứ nói ra đi, ta lấy cho ngươi.”
“Phôi La Sát kiếm, khăn Thiên Luân, còn có một vị khách muốn mua ‘lục nguyên’, lục nguyên là thứ quỷ gì vậy sư phụ? Còn có con rối võ thần...”
Tiên tử hàng gì cũng có thể bổ nhanh chóng liệt kê một loạt tên.
“Mấy thứ này bên ta đều có, lát nữa gửi hàng cho ngươi.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán bình tĩnh đáp.
Khí độ này... không hổ là cái gì cũng có thể bán.
Thiên hạ này, chỉ cần là thứ tồn tại trên thế gian, dường như không có thứ gì hắn không thể bán!
“Đúng rồi sư tôn, còn có một món hàng tên là hạt sen Đao Ý Thông Huyền, thứ này là cái gì? Ta biết cỏ Đao Ý Thông Huyền, nhưng còn hạt sen Đao Ý Thông Huyền ở nơi nào? Ta đã tra rất nhiều tài liệu nhưng vẫn không tìm ra được loại hàng này. Nhưng khách hàng cứ khăng khăng muốn mua hạt sen Đao Ý Thông Huyền, trên thế giới có loại hàng này sao?”
Tiên tử hàng gì cũng có thể bổ nói.
Hai tai của Tống Thư Hàng lập tức dựng đứng lên.
“Thứ này ta cũng mới nghe lần đầu. Ngươi chờ chút, để ta tra thử.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán đáp.
Ngay sau đó, trên người đại lão hiện lên ánh sáng công đức nồng đậm.
Tống Thư Hàng thấy đại lão cái gì cũng có thể bán thông qua ánh sáng công đức, tiến vào một hệ thống mạng khổng lồ, bắt đầu tra tài liệu.
“Hệ thống mạng công đức?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc nói.
Chính là hệ thống mạng công đức thần bí mà kình thánh Cật Qua Thánh Quân hiện đang dạo chơi, bị nghi là tạo vật do một vị đại năng sáng tạo ra, trong đó thậm chí còn lưu trữ thông tin cặn kẽ về một đạo trường sinh.
Tống Thư Hàng đã từng dựa vào mỹ nhân rắn công đức để tiếp xúc với hệ thống mạng này.
Chẳng lẽ đại lão cái gì cũng có thể bán là người sáng lập ra hệ thống mạng công đức?
“Quả thật có ghi chép liên quan đến hạt sen Đao Ý Thông Huyền, hình như là thứ mới được người nghiên cứu ra trong năm nay, có liên quan đến Nho gia nhưng không có thông tin chi tiết. Ngươi chờ chút, để ta đi Nho gia tìm bạn bè hỏi thăm xem sao.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nói.
“À, đại lão, ta biết chuyện liên quan đến hạt sen Đao Ý Thông Huyền.”
Tống Thư Hàng lên tiếng.
Đại lão cái gì cũng có thể bán xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng:
“Trùng hợp thế à? Vậy tiểu hữu có thể nói cho ta biết chút thông tin về vật này được không?”
“Được chứ, vật này là do ta nghiên cứu ra được mà.”
Tống Thư Hàng cười toe, lộ ra hai hàng răng trắng tinh:
“Trước mắt tạm thời chỉ có một mình ta có, đại lão ngài có thể nhập hàng từ chỗ ta.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán đột nhiên cảm thấy dạ dày đau đớn, quặn thắt từng cơn. Đặc biệt là khi nghe được sáu chữ ‘chỉ có một mình ta có’, hắn không chỉ đau dạ dày mà gan cũng bắt đầu đau nhói.
“Tiểu hữu... có bán hạt sen Đao Ý Thông Huyền không?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.
“Đương nhiên là bán, nhưng ta không muốn linh thạch.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Ta biết, pháp khí hồi sinh, chúng ta bàn về giá cả đi.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán vẫn mỉm cười.
Tống Thư Hàng chợt nghĩ đến một chuyện:
“À, chỗ tiền bối có tiền không? Chính là tiền bình thường ấy, nếu có nhân dân tệ thì càng tốt.”
Vốn dĩ hắn định đổi vàng cám với Tuyết Lang tiền bối.
Đại lão cái gì cũng có thể bán:
“...”
Tống Thư Hàng:
“Không có à?”
Thật ra không có cũng chẳng sao, hắn lại mang vàng cám đi đổi là được.
“Có, sao lại không có được.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán tiếp tục mỉm cười.
Trong tay Tống Thư Hàng có một rương hạt sen Đao Ý Thông Huyền nhỏ.
Trước đó Bạch tiền bối cho hắn một rương cỏ Đao Ý Thông Huyền gồm năm mươi nghìn cây để đổi lấy mười nghìn hạt sen Đao Ý Thông Huyền. Bây giờ phân thân của Tống Thư Hàng đang rảnh rỗi, tranh thủ chế tạo một đống hạt sen Đao Ý Thông Huyền, cố gắng gom đủ hạt sen để giao hàng cho Bạch tiền bối sớm nhất có thể.
Cuối cùng Tống Thư Hàng dùng năm mươi hạt sen Đao Ý Thông Huyền đổi lấy một viên đan dược và một rương tiền mặt lớn từ trong tay đại lão cái gì cũng có thể bán.
Viên đan dược này là thứ đại lão đề cử cho Tống Thư Hàng.
Nó không phải pháp khí hồi sinh nhưng lại có tác dụng tương tự như pháp khí hồi sinh.
Trùng Sinh đan, sau khi dùng sẽ có một cơ hội máu thịt tái sinh. Cho dù thân thể bị đánh nát bấy, chỉ cần còn giữ lại một ít máu thịt vụn là có thể ngưng tụ, máu thịt tái sinh.
Do không phải pháp khí hồi sinh... nên dù không may chết đi, sau đó sử dụng pháp khí hồi sinh sống lại, ngay sau đó lại bị người ta đánh chết băm thây thì trọng sinh đan vẫn dùng được.
Rất thích hợp với tình trạng hiện giờ của Tống Thư Hàng.
Đương nhiên, nếu bị người ta đánh nổ đến mức ngay cả mảnh vụn cũng không còn thì Trùng Sinh đan cũng bó tay.
Sau khi giao dịch xong, đại lão cái gì cũng có thể bán chui ngay vào cổng không gian không thèm quay đầu lại.
Tống Thư Hàng bỏ Trùng Sinh đan vào miệng nuốt xuống.
Có Trùng Sinh đan, trong lòng hắn yên tâm hẳn.
Ổn rồi!
“Giờ chắc hai vị Bạch tiền bối nói chuyện xong rồi. Lúc nãy hai ngài ấy đang nói chuyện riêng tư, mình cứ đừng ở một bên thì không hay cho lắm.”
Tống Thư Hàng duỗi lưng, chân đạp hư không, chui ra khỏi động, bay theo đường cũ đi đến chỗ hai vị Bạch tiền bối.
******
Cửa vào thế giới Tà Liên.
Hai vị Bạch tiền bối vẫn chưa nói chuyện xong.
“Thật ra còn một manh mối khác liên quan đến người kế nhiệm.”
Bạch tiền bối two nói:
“Người kế nhiệm... có thể là nữ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận