Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1588: Tống *Hôm Nay Lại Sống Sót Rồi* Thư Hàng.

Chương 1588: Tống *Hôm Nay Lại Sống Sót Rồi* Thư Hàng.
Từ phần thông tin giám định thứ hai xem ra ký ức của Bạch tiền bối là thật.
Hắn đã từng thay thế bạn tốt là thiếu niên áo xanh dắt bạch mã sống bảy mươi năm, chăm sóc đệ đệ của bạn tốt, sau đó mới bắt đầu ngao du chư thiên vạn giới.
Có lẽ... ký ức của Bạch tiền bối là thật, vậy lẽ nào là ký ức của Bạch tiền bối two xảy ra vấn đề?
Khả năng này rất lớn!
Bởi rất có thể ký ức của Bạch tiền bối two đã bị Bạch Thiên Đạo động tay động chân. Dù sao ngay cả chân cũng bị Bạch Thiên Đạo âm thầm cắt đứt nên chuyện ký ức bị động tay động chân cũng rất có thể xảy ra.
Đợi đã, trước hết cứ để đề tài này qua một bên, không thể nghĩ tiếp nếu không sẽ chết mất, có kỹ năng bug đọc tâm thuật chuyên hãm hại hắn ở đây, thói đời thật hiểm ác.
Ở bên cạnh, sắc mặt của Bạch tiền bối two cứng đờ.
Ngoài ra Tống Thư Hàng rất để ý đến câu cuối cùng trong đoạn thông tin giám định thứ hai về Bạch tiền bối.
“... đi đến thế giới ngày nay.”
Phạm vi của hai từ ‘thế giới’ này lớn bao nhiêu đây?
Là chỉ trái đất hay là chỉ một vị diện trong chư thiên vạn giới?
Chẳng lẽ Bạch tiền bối là người ngoài hành tinh? Hoặc là người của vị diện khác trong chư thiên vạn giới?
Lại đi sâu hơn, nếu mở rộng khái niệm thế giới, lẽ nào Bạch tiền bối... không thuộc về thế giới này?
Tống Thư Hàng xoa cằm, trầm tư suy nghĩ.
Còn một điểm nữa, sao trong mục pháp khí bản mệnh của Bạch tiền bối lại có thêm pháp khí tổ hợp tam thập tam thú chứ? Chẳng phải pháp khí bản mệnh của ngài ấy vẫn luôn là Lưu Tinh Kiếm sao?
Hơn nữa pháp khí tổ hợp tam thập tam thú phải được luyện chế ra trước khi tu sĩ bước vào cảnh giới ngũ phẩm kia mà? Bạch tiền bối luyện chế lúc nào chứ?
Lẽ nào lấy được lúc ở trong thế giới khép kín?
“Kết quả thế nào?”
Bạch tiền bối hỏi.
Lúc này sương mù tràn ra từ trên người Tống Thư Hàng bắt đầu trở về, tổ hợp thành một Tống Thư Hàng hoàn chỉnh.
Tống Thư Hàng, kẻ có trạng thái sương mù có thể dùng bí pháp giám định tùy ý.
Chẳng qua thương tổn về thân xác có thể miễn dịch nhưng thương tổn về tinh thần lại không cách nào tránh khỏi. Nỗi thống khổ khi máu tươi khắp người bị nổ sạch, khi thân thể như bị băm vằm thành trăm mảnh chỉ còn lại bộ xương tác động lên tinh thần của Tống Thư Hàng gấp mười mấy lần.
Tống Thư Hàng đau đến mức không nói nên lời, cả người run rẩy ngã nhào xuống đất, cuộn thành một đoàn.
Bạch tiền bối đặt tay lên người Tống Thư Hàng, liên tục thi triển mấy trì dũ thuật cùng với trấn an tinh thần.
“Kết quả giám định... đã xuất hiện một phần... Không có vấn đề... kết quả giám định đại khái đều giống những gì mà Bạch tiền bối ngài đã kể.”
Tống Thư Hàng run rẩy nói.
Nhưng kết quả giám định vẫn chưa hết.
Quá trình giám định dài đến mười hơi thở, chắc chắn còn có nhiều thông tin hơn.
Những thông tin này lần lượt xuất hiện trong đầu Tống Thư Hàng với tốc độ từ từ.
[Là tồn tại độc nhất vô nhị, đối với thế giới này... Câu hỏi trắc nghiệm, trên người ngươi có pháp khí hồi sinh không? Nếu có hãy chọn 1, nếu không hãy chọn 2.”
Tống Thư Hàng:
“???”
Khoan đã, câu hỏi trắc nghiệm này làm người ta cảm thấy thật bất an.
Hôm nay bí thuật giám định không hoạt động theo lẽ thường.
Hình như bí pháp giám định mà Tống Đầu Gỗ để lại có một bộ chức năng ‘sàng lọc’.
Ví dụ như trước kia khi sử dụng bí pháp giám định, một số thông tin liên quan đến bản thân Tống Đầu Gỗ lấy được thông qua bí pháp giám định đều bị ẩn đi.
Mà lần này bí pháp giám định đưa ra câu hỏi trắc nghiệm là đang nhắc nhở Tống Thư Hàng cái giả phải trả nếu muốn biết thông tin tiếp theo là siêu đắt, có thể ‘sẽ chết’.
Tống Thư Hàng tính toán một chút, thời gian chờ của pháp khí hồi sinh vẫn chưa hết nhưng hắn có Trùng Sinh đan, vậy có nên chọn 1 không nhỉ?
Hừ!
Cho dù trên người ta có pháp khí và đan dược hồi sinh cũng không thể lãng phí như vậy, có điên mới chọn 1.
Lúc này, đương nhiên là chọn 2 rồi.
Mặc dù rất tò mò về kết quả giám định của Bạch tiền bối nhưng những gì cần giám định đã giám định ra rồi. Kết quả giám định đã chứng minh ký ức của Bạch tiền bối không có vấn đề gì.
Thế nên hắn hoàn toàn không cần phải hy sinh tính mạng của mình để lấy được thông tin mở rộng.
Nhưng đúng lúc này, lại một cơn đau dữ dội ùa tới.
Là cái giá phải trả khi dùng bí pháp giám định, Tống Thư Hàng đau đến mức cả người co giật, cuộn mình lại như con tôm tích, đồng thời trong đầu hắn lại hiện lên thông tin mới.
“Xác định chọn 1 - Đối với thế giới này, Bạch là một tồn tại rất đặc biệt. Hắn là độc nhất vô nhị, nguồn gốc tồn tại của hắn khác với mọi người.”
Này, nghe kỹ cho ta, ta chọn 2 mà!
Toi rồi!
Nếu chọn 1 có thể sẽ chết đấy.
Tống Thư Hàng vừa đau vừa sốt ruột, tức đến mức suýt nữa ngất đi.
“Phân tích tổng hợp: Có thể thử tìm đến cố hương của Bạch để lấy được nhiều thông tin hơn.”
Hết rồi.
Tống Thư Hàng:
“...”
Chỉ vậy thôi à?
Bạch tiền bối là một tồn tại rất đặc biệt, độc nhất vô nhị, điểm này chỉ cần không phải người mù ai cũng có thể nhìn ra. Khắp chư thiên vạn giới, ai có được vận khí nghịch thiên như Bạch tiền bối chứ?
Chỉ có tí xíu thông tin như vậy mà muốn làm ta bạo thể mà chết? Muốn lừa gạt một món pháp khí hồi sinh của ta à?
Đừng hòng!
“Sao rồi? Có chuyện gì mà vẻ mặt của ngươi nghiêm trọng quá vậy? Lại nhận được thông tin gì mới à?”
Bạch tiền bối nghi hoặc hỏi.
“Lấy được một số thông tin nhưng đều vô dụng... Đau quá đau quá, đúng rồi Bạch tiền bối, ngài còn nhớ cố hương của mình ở đâu không?”
Tống Thư Hàng vừa co giật vừa hỏi với giọng run rẩy.
“Cố hương của ta ư?”
Bạch tiền bối xoa cằm suy nghĩ:
“Có lẽ... hẳn là... có thể... chắc là còn tìm được nhỉ? Có chuyện gì không?”
“Có, sau khi tổng hợp những thông tin lấy được từ kết quả giám định, ta đã có một suy đoán khá táo bạo.”
Tống Thư Hàng run rẩy nói:
“Bạch tiền bối, thật ra~~ ngài là một người xuyên không! Cố hương của ngài rất có thể không ở ‘thế giới’ này của bọn ta, cũng không ở Cửu U.”
Bạch tiền bối:
“...”
Bạch tiền bối two:
“...”
“Nói tóm lại những chuyện xảy ra trong ký ức của Bạch tiền bối là thật. Thông tin mở rộng là chúng ta phải tìm được cố hương của Bạch tiền bối mới có thể phá giải nhiều điều bí ẩn hơn.”
Tống Thư Hàng gian nan bò dậy.
Khả năng chịu đựng đau đớn của hắn +10 điểm.
Lúc này hắn vẫn giữ thân thể ở trạng thái sương mù, tạm thời không dám khôi phục nguyên hình.
Lời nhắc nhở của bí pháp giám định làm hắn cảm thấy bất an.
Bạch tiền bối ngồi cạnh Tống Thư Hàng, một tay chống cằm, trầm tư suy nghĩ.
Cố hương sao?
Dường như là hồi ức cách đây lâu lắm rồi... Hơn nữa kỳ lạ hơn là lúc này hắn lại không nhớ nổi tọa độ của cố hương, không biết rốt cuộc cố hương ở đâu.
“Quả nhiên, lùi thời gian bế quan lại vậy.”
Bạch tiền bối nói:
“Tiếp theo sẽ dành một tháng để đi tìm cố hương của ta, chờ chuyện này kết thúc lại đi bế quan cũng không muộn.”
“Bạch tiền bối two, giờ đến lượt ngài.”
Tống Thư Hàng ngồi thẳng người nói.
Bạch tiền bối two:
“Không nghỉ ngơi một lát à?”
“Không được, bao nhiêu chuyện đau khổ cứ gom lại một lần, cắn răng chịu đựng qua đi là được, đau dài không bằng đau ngắn!”
Tống Thư Hàng quả quyết đáp.
“Vậy ngươi thử đi.”
Bạch tiền bối two vươn cánh tay ra, đưa về phía Tống Thư Hàng:
“Ta sẽ toàn lực phối hợp với bí thuật giám định của ngươi.”
Nếu ký ức của Bạch hiện thế là chân thật và chính xác.
Vậy lẽ nào ký ức của hắn thật sự bị Bạch Thiên Đạo sửa đổi ư?
Suy đoán trước đó của Tống Thư Hàng rất có thể là thật, ngay cả chân của hắn Bạch Thiên Đạo cũng lén cắt được huống chi là chuyện sửa đổi ký ức.
Tống Thư Hàng vươn tay đặt lên cổ tay của Bạch tiền bối two, lạnh buốt hệt như không có nhiệt độ cơ thể.
Bí pháp giám định được thi triển lần hai.
Một lát sau, kết quả giám định hiện lên trong đầu Tống Thư Hàng đầu.
“Bạch two: Chúa tể Cửu U.”
Ầm~~
Tống Thư Hàng nổ tung.
Toàn bộ thân thể sương mù nổ tung, phân tán khắp nơi, thoạt nhìn không thể nào hợp lại.
Bạch tiền bối two:
“???”
Sao lại nổ tung thế này? Đột ngột quá rồi đấy.
Bạch tiền bối:
“Lẽ nào cái giá phải trả quá lớn, thân thể không chịu nổi?”
Bạch tiền bối two:
“Nhưng chẳng phải hắn đã nói hắn có thể khống chế bí pháp giám định này, một khi cái giá phải giá quá lớn sẽ dừng lại sao?”
Bạch tiền bối:
“...”
Sau đó hai vị Bạch tiền bối bắt đầu bận rộn. Bọn họ chủ động bắt thân thể sương mù bay tứ tung của Tống Thư Hàng về, gom chúng lại một chỗ.
“Có khôi phục được không?”
Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Nổ nát quá, cứ có cảm giác hết đường cứu chữa rồi.
“Khí tức sinh mệnh vẫn còn, hẳn có thể khôi phục.”
Bạch tiền bối đáp.
Thân thể ở trạng thái sương mù của Tống Thư Hàng bắt đầu khôi phục, chủ động kết hợp với nhau.
Một lúc lâu sau, thân thể của Tống Thư Hàng mới khôi phục nguyên trạng.
“Suýt nữa thì toi mạng.”
Tống Thư Hàng nghĩ mà sợ.
Xích Tiêu Kiếm:
“Sao tự dưng lại nổ tung thế?”
“Không biết, rõ ràng bí pháp giám định vẫn chưa đến điểm giới hạn, không biết tại sao lại đột nhiên nổ tung.”
Tống Thư Hàng cười khổ đáp.
Nếu không có trạng thái sương mù, bây giờ hắn đã lãng phí một cơ hội hồi sinh rồi.
“Giám định ra được thông tin gì?”
Bạch tiền bối two hỏi.
“Chỉ giám định ra được thân phận của Bạch tiền bối ngài là chúa tể Cửu U, sau đó ta nổ tung.”
Tống Thư Hàng thành thật trả lời:
“Chỉ có thể nói... không hổ là chúa tể Cửu U!”
Trong khi nói chuyện, thân thể Tống Thư Hàng đã khôi phục thành thân thể máu thịt.
Chế độ sương mù có thời gian hạn chế.
Lần này nổ quá nát nên khi hội tụ lại đã tiêu hao rất nhiều linh lực.
“Bạch tiền bối, các ngài tiếp tục trò chuyện đi.”
Tống Thư Hàng lên tiếng.
Bạch tiền bối two:
“?”
“Tự dưng ta cảm thấy hơi mệt, muốn trở về thế giới hạch tâm nghỉ ngơi một chút.”
Tống Thư Hàng nói:
“Có chuyện cứ gọi ta, dù sao cũng chỉ cách một đường hầm.”
Nói xong, hắn vẫy tay chào rồi bước một bước ra khỏi thế giới tà liên, trở lại thế giới hạch tâm.
Ý niệm vừa động, thân hình hắn đã xuất hiện cạnh suối nguồn sự sống, chỗ trồng thụ yêu Mễ Lộ Lộ.
“Ngươi có sao không?”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi thăm.
Tống Thư Hàng cuộn tròn trên mặt đất, cười khổ nói:
“Đau muốn chết.”
Nỗi thống khổ khi thân thể như bị nổ tan xác lại kéo tới.
Cái giá phải trả khi giám định Bạch tiền bối two quá đắt.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, ta nghỉ ngơi một lúc, có chuyện gì gọi ta nhé.”
Tống Thư Hàng nói.
Ngay sau đó, cơn đau dữ dội đã đẩy hắn vào trạng thái hôn mê.
Xích Tiêu Kiếm bay nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Tống Thư Hàng.
Cứ tưởng hôm nay Tống Thư Hàng thần kinh giẫm đinh hết lần này đến lần khác, sợ rằng sẽ toi mạng, không ngờ hắn vẫn còn sống trở về thế giới hạch tâm.
Tống *hôm nay vẫn sống sót* Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận