Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1591: Thiếu sót lớn của ánh nhìn mang thai

Chương 1591: Thiếu sót lớn của ánh nhìn mang thai
Cửa ra vào của thế giới hạch tâm nằm ngay ở quán ăn Lan Tây đảo.
Phân thân của Tống Thư Hàng ở lại thế giới hạch tâm để trông nom Đao Cổ Vô Hình và quản lý thế giới hạch tâm.
Bản thể thì đi ra khỏi thế giới hạch tâm cùng Bạch tiền bối và Thông Nương.
Vừa ra đến nơi thì Tống Thư Hàng thấy Sở Sở đang treo vắt vẻo trên nóc quán ăn, hình như đang sửa chữa nóc nhà.
“Sở Sở, ngươi biết sửa nhà à?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Sở Sở cúi đầu xuống, nhoẻn miệng cười: “Sư phụ, ta chỉ cho cái nóc nhà này thêm trận pháp cố định và cường hóa thôi. Dự báo thời tiết nói ngày mốt Lan Tây đảo sẽ có bão nên ta chuẩn bị trước ấy mà.”
“Vất vả cho ngươi rồi.” Tống Thư Hàng nói: “À đúng rồi, có muốn ra ngoài dạo phố không?”
“Ta còn phải làm việc, không đi đâu. Sư phụ à, lúc đi dạo phố thì mua cho ta một ít vật liệu nhé, danh sách ta để ở quầy thu ngân kia kìa.” Sở Sở nói.
Cô đi dạo Lan Tây đảo suốt đã chán lắm rồi, với lại hôm nay Bạch tiền bối cứ tủm tỉm cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt… mị lực lớn quá đi. Trực giác của Sở Sở mách bảo hôm nay cô phải tránh xa Bạch tiền bối ra một chút.
Tống Thư Hàng: “Được, vậy ngươi ở lại trông nhà nhé.”

Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối và Thông Nương mở cửa quán ăn, đi tới phố mua sắm gần đó.
“Xem ra đúng là Sở Sở có thiên phú trong tiên trù chi đạo. Bạch tiền bối này, chỗ Biệt Tuyết Tiên Cơ có thiếu đệ tử không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ngươi muốn đưa Sở Sở qua đó à?” Bạch tiền bối hỏi lại.
Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Ta muốn cho Sở Sở đến chỗ Biệt Tuyết Tiên Cơ du học một thời gian.”
“Ừm… nhưng gần đây ta không nói chuyện với Biệt Tuyết, cũng không biết chỗ cô ấy có thiếu đệ tử tạm thời không.” Bạch tiền bối nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên hai mắt sáng ngời lên, nói: “Đúng rồi Thư Hàng, ngươi có thể mời Bạch two đạo hữu đi giao lưu với Biệt Tuyết Tiên Cơ một chút để tìm hiểu thông tin, tiện thể cho Biệt Tuyết Tiên Cơ cơ hội trổ tài nấu nướng với Bạch two đạo hữu luôn. Kĩ năng nấu ăn của Biệt Tuyết Tiên Cơ nhất định có thể khiến Bạch two đạo hữu vừa lòng.”
“Sao ta có cảm giác Bạch tiền bối ngài đang quăng cục nợ đi thế nhỉ?” Tống Thư Hàng nói.
Nhưng mà…
Tuyệt đấy ~
Lần sau nếu rảnh hắn có thể mời Bạch tiền bối two một bữa cơm, địa điểm mời khách chính là chỗ của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Biết đâu lại được ăn ké một bữa tiên trân yến ấy chứ.
Ý kiến hay ~
“Chúng ta có thể đừng nói về chủ đề Biệt Tuyết Tiên Cơ nữa có được không?” Thông Nương ở bên cạnh run rẩy nói. Nói thật là cô có ám ảnh tâm lý với cái vị Biệt Tuyết Tiên Cơ cao gầy kia, Biệt Tuyết Tiên Cơ chính là khắc tinh của cô đấy.
“Với lại… chúng ta có thể đi nhanh lên được không? Cái phố ăn uống này làm cho ta ngứa ngáy hết cả người.” Thông Nương lại nói tiếp.
Trong phố ăn uống tỏa ra mùi hương quyến rũ.
Trên con đường ăn uống của Lan Tây đảo có thể tìm được món ngon của rất nhiều quốc gia khác nhau.
Món ăn xa hoa, bình thường, thậm chí là quán ven đường cũng có. Ví dụ như bánh rán hành, hành phi thơm, bánh hành ngàn lớp, bánh quẩy hành, bánh sủi cảo nhân thịt với hành…
Phóng tầm mắt ra xa, đâu đâu cũng thấy các vị chủ quán tiện tay rút mấy cây hành lá, rồi múa dao phay như bay chặt chúng thành muôn mảnh.
Thông Nương khóc ròng.
Tàn nhẫn quá đi thôi.
Tống Thư Hàng: “…”
Sau khi thở dài một tiếng, Tống Thư Hàng nói với Thông Nương: “Thông Nương, cô không thể cứ sống như cá mặn mãi được. Ta nghĩ cô cần phải bắt đầu cố gắng tu luyện đi.”
Bạch tiền bối nhìn Thông Nương rồi nói: “Ừ, đúng đấy.”
Dù sao nó cũng là một cọng hành thành tinh có khả năng làm Thiên Đạo cơ mà, tiềm lực lớn lắm.
“Ngày nào mà ta chẳng tu luyện?” Thông Nương nói: “Ngày nào ta cũng dành một tiếng để luyện Thiên Khấp Bảo Điển và Cửu Tu Phượng Hoàng đao, thế là mỗi ngày tu luyện tận hai tiếng cơ đấy.”
“Ít quá, tu luyện có hai tiếng thì ít quá.” Tống Thư Hàng trầm giọng nói: “Cô phải nghiêm khắc với bản thân vào, tuyệt đối đừng lãng phí thiên phú. Thiên phú tu luyện của cô cao hơn ta tới 4,5 lần đấy.”
“Hả?” Thông Nương ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng: “Thiên phú tu luyện của ta cao hơn ngươi 4,5 lần á? Ngươi đừng có mà lừa ta.”
“Chính miệng Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói với ta như vậy mà.” Tống Thư Hàng nói.
Thông Nương xoa cằm suy tư: “Nói như ngươi, mỗi tháng ngươi lại tăng một cấp, thế chẳng phải ta có thể tăng mỗi tuần một cấp à? Một tháng sau ta sẽ vượt qua ngươi, hai tháng sau là ta có thể đè ngươi ra đất, hành ngươi tới tấp?”
Tống Thư Hàng: “Ta nghĩ… phép tính thăng cấp không tính như vậy được đâu.”
“Thế rốt cuộc là bao lâu thì ta có thể thăng một cấp chứ?” Thông Nương hỏi.
“Bây giờ cảnh giới của ngươi còn thấp, nếu tu luyện bình thường thì chỉ chừng mười năm nữa là có thể độ kiếp tấn thăng rồi.” Bạch tiền bối nói.
“Mười năm?” Thông Nương duỗi cánh tay nhỏ màu xanh nhạt của mình lên, nhìn mười ngón tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng: “Một tháng!”
Đồ lừa đảo, tưởng ta chưa học toán bao giờ chắc?
Mười năm thăng một cấp thì làm sao có thể mạnh gấp 4,5 lần một tháng thăng một cấp được? 4,5 lần này tính kiểu gì ra thế? Ngươi nói ta nghe thử xem!
“Tóm lại, thiên phú tu luyện của cô rất cao, không thể lãng phí được. Thời gian tới ta sẽ lập kế hoạch tu luyện riêng cho cô, không thể để cô cứ lơ mơ như vậy.” Tống Thư Hàng nói.
Thông Nương ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thư Hàng: “Ta có một câu hỏi.”
“Nói đi.” Tống Thư Hàng nói.
Thông Nương: “Mỗi ngày ta tu luyện ít nhất hai tiếng đồng hồ, thế ngươi thì sao?”
Tống Thư Hàng dừng bước, đờ ra.
Cọng hành ngốc này mỗi ngày tu luyện ít nhất hai tiếng, thế còn hắn thì sao?
Tống Thư Hàng bắt đầu nhớ lại thời gian tu luyện của mình gần đây.
Nói thật là hắn tu luyện rất chăm chỉ, chỉ cần có thời gian rảnh là hắn sẽ tu luyện ngay.
Vấn đề là… hắn không có nhiều thời gian rảnh cho lắm.
Tống Thư Hàng quay lại nhìn Thông Nương, nhếch miệng: “Mỗi ngày, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là ta lập tức tu luyện, không bỏ phí chút thời gian nào.”
Vì đây là lời nói thật nên Tống Thư Hàng tuyên bố rất hùng hồn.
Thông Nương: “!!”
Cứ có thời gian rảnh rỗi là tu luyện á?
Thế thì mắc bệnh cuồng tu luyện rồi chứ còn gì nữa?
Có lẽ mình thực sự phải cố gắng tu luyện thôi. Thông Nương nhủ thầm.
Tống Thư Hàng hài lòng quay đi, lừa được rồi, hay lắm!
Vào kì nghỉ đông, hắn phải thử bế quan một tháng mới được. Thân là Linh Hoàng ngũ phẩm mà chưa bế quan một tháng bao giờ, nói ra thật là xấu hổ.

Đưa Bạch tiền bối đi mua sắm cùng cứ như mang theo một cái thẻ ưu tiên giảm giá vạn năng.
Thế giới này chỉ biết xem khuôn mặt.
Khi đi mua điện thoại, Tống Thư Hàng chẳng cần mặc cả làm gì, chỉ cần để Bạch tiền bối và Thông Nương đứng ở đấy rồi chỉ chiếc điện thoại mình cần thôi. Hắn muốn loại nào, chủ cửa hàng sẽ bán cho hắn loại ấy với cái giá xấp xỉ giá nhập hàng.
Tống Thư Hàng mua một lúc 16 cái điện thoại.
Thông Nương, Quy tiền bối, Sở các chủ, con rối tiên tử và Tiểu m Trúc mỗi người một chiếc.
Một chiếc chuẩn bị cho Tô Thị A Thập Lục vì điện thoại của cô nổ mất rồi.
Mười chiếc còn lại mua cho Bạch tiền bối để làm thí nghiệm. Bạch tiền bối muốn thử xem có thể kết hợp máy nạp ma lực và điện thoại lại với nhau được hay không.
Tống Thư Hàng xách theo một đống điện thoại, thỏa mãn rời đi.
Sau đó còn phải qua tiệm bán quần áo và chợ đồ ăn để mua nguyên liệu nấu ăn cho Sở Sở.
Mua cái gì cũng được giá thấp nhất, quả là sướng không tưởng được.
“Tối nay lúc mang thiên nhân đi đổi linh thạch và điểm tích lũy, mình cũng phải đưa Bạch tiền bối theo tọa trấn mới được. Bạch tiền bối chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngồi cạnh uống trà là được. Đến lúc đó con thiên nhân lục phẩm kia nhất định sẽ được giá hời.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Giá của thiên nhân tứ phẩm và ngũ phẩm là cố định, nhưng giá thiên nhân lục phẩm thì chưa xác định, phải kiểm hàng xong mới chốt giá thích hợp sau.
….
Chờ khi nào về Hoa Hạ mới nạp tiền cho Thông Nương được, Tống Thư Hàng phải chuyển một ít tiền vào ngân hàng.
Dù nói phải sắp xếp kế hoạch tu luyện cho Thông Nương, nhưng hắn đã hứa sẽ nạp tiền cho tài khoản của cô trước rồi, phải thực hiện hứa hẹn cái đã.
Dù sao thì sau này Thông Nương cũng không còn nhiều thời gian để chơi đùa nữa.
Giải quyết xong chuyện ở Lan Tây đảo, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối cùng lên đường về địa khu Giang Nam. Địa điểm giao dịch đã hẹn trước với Tiểu Khả tiên tử là biệt thự của Dược Sư.
Tống Thư Hàng phân thân và Sở Sở ở lại trông coi quán ăn.
Khi trở về, Bạch tiền bối không dùng năng lực không gian.
Hắn lấy ra một chiếc tiên toa kiểu mới. Chiếc tiên toa này được phỏng chế lại sau khi nghiên cứu phi toa xuyên thấu chư thiên vạn giới của Bạch tiền bối two.
Bạch tiền bối muốn thử tính năng của chiếc tiên toa này.
Tiên toa phóng vụt lên trời.
Tốc độ này tuyệt đối là tốc độ chạy đua với Tử Thần.
Tống Thư Hàng ngồi trên phi toa mà cứ ngỡ mình đang ngồi trên lằn ranh sinh tử, bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra chết queo.
Tốc độ của phi toa càng lúc càng nhanh.
Bạch tiền bối rất phấn khởi, rất vui vẻ.
Nhưng không hiểu sao Tống Thư Hàng lại ngủ thiếp đi.
Là ngủ chứ không phải ngất đi vì sợ tốc độ nhanh, bởi vì tiên toa có vỏ bọc, rất an toàn, Tống Thư Hàng cũng thích cảm giác kích thích khi điều khiển tiên toa lao đi vùn vụt.
Trong giấc ngủ, Tống Thư Hàng nằm mơ.
Nhưng có kinh nghiệm sáng nay, nên Tống Thư Hàng không lập tức cho rằng mình đang nhập mộng.
Đầu tiên hắn xác định hướng triển khai kịch bản của giấc mộng này trước.
Trong mộng, có một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng.
Là Thánh Nhân Nho gia.
Thánh Nhân đang giẫm trên tường vân, bước giữa hư không.
Tay trái hắn cầm một cuốn sách, vừa dạo bước giữa trời, vừa đọc nội dung trên sách.
Mà thị giác của Tống Thư Hàng thì bám chặt sau lưng Thánh Nhân.
Đang đi, Thánh Nhân bỗng dừng lại.
“Ta phát hiện ra ánh nhìn mang thai có thiếu sót, một thiếu sót vô cùng lớn.” Thánh Nhân đột nhiên nói.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Ánh nhìn mang thai có thiếu sót?
Thiếu sót ở chỗ không sinh được con à?
Khỉ gió ấy! Nếu mà sinh được con ra thật thì cái bí pháp này quá biến thái rồi!
“Khi phụ nữ mang thai thì có thể sẽ mang thai đôi, nhưng ánh nhìn mang thai chỉ có thể khiến người ta trải nghiệm được nỗi khổ khi mang thai đơn, không thể cảm thụ được nỗi gian nan của thai đôi.”
Tống Thư Hàng: “!!!”
Thánh Nhân, ngài cần uống thuốc, thật chứ không đùa đâu. Bây giờ mau đi uống thuốc thì may ra còn cứu được một chút.
“Cho nên, ban nãy ta đã thử dùng cả hai mắt để thi triển ánh nhìn tình thương của mẹ, như thế này.” Thánh Nhân nói.
Sau đó, hai mắt của hắn đồng thời phát ra ánh sáng kì dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận