Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1592: Thư Hàng cũng đến tuổi có con rồi

Chương 1592: Thư Hàng cũng đến tuổi có con rồi
Đừng! Thánh Nhân ngài đừng có mà nhìn về phía ta!
Áp lực như núi.
Dù là trong giấc mơ, dù là đang nhập mộng, Tống Thư Hàng cũng hoàn toàn không muốn bị hai mắt của Thánh Nhân nhìn vào chút nào.
Nếu đây là nhập mộng thì rất có thể là trải nghiệm của Tạo Hóa Tiên Tử. Bây giờ trên người hắn chỉ có mỗi Tạo Hóa Tiên Tử là có liên quan với Thánh Nhân Nho gia thôi.
Một phát ánh nhìn mang thai đã đáng sợ lắm rồi, bây giờ hai con mắt của Thánh Nhân còn đồng thời tỏa ra ánh sáng kì dị, khiến cho Tống Thư Hàng bủn rủn hết hai chân.
Thánh Nhân hết thuốc chữa thật rồi.
Ta không muốn dính ánh nhìn mang thai đôi đâu! Tống Thư Hàng phản kháng theo bản năng, hai chân ra sức đạp một cái.
Sau đó, hắn bừng tỉnh.
Ơ? Tỉnh à?
“Không phải nhập mộng?” Tống Thư Hàng cảm thấy mình vừa sống sót sau đại nạn.
Nhập mộng không phải cứ muốn tỉnh là tỉnh được đâu.
May mà chỉ là một giấc mộng bình thường.
“Nhưng hôm nay sao mình cứ nằm mơ liên tục thế nhỉ?” Tống Thư Hàng nghi ngờ tự nói.
Với tu vi của hắn bây giờ thì lẽ ra không nằm mơ mới đúng. Thế mà hôm nay hắn đã gặp hai giấc mơ kì lạ liên tục rồi.
Trong giấc mơ thứ nhất, hắn bị xe nghiền nát, sau khi tỉnh lại thì Hồi sinh đan đi tong.
Thế giấc mộng lần này thì sao?
Tống Thư Hàng cấp tốc tiến vào trạng thái nội thị, sau đó lập tức đưa thần thức vào kình đan.
Ánh nhìn mang thai đôi của Thánh Nhân trong mộng khiến cho Tống Thư Hàng lập tức nghĩ đến kình đan của mình, vì trước đây đã có vết xe đổ.
Nhưng kình đan vẫn yên ổn trong đan điền, không có gì kì lạ, Tống Thư Hàng cố ý nhìn bụng nó… cũng không có dấu hiệu mang thai.
Nhưng hắn vẫn không yên lòng.
Bây giờ hóa thân bọc thép và lò phản ứng hạch tâm đều biến mất, khả năng lớn nhất là chúng đã chui vào kình đan rồi.
Thế là Tống Thư Hàng định bụng quan sát kình đan của mình cho cẩn thận.
“Đến rồi.” Đúng lúc này, Bạch tiền bối đạp phanh.
Phi toa đột nhiên dừng lại, Tống Thư Hàng lao vè phía trước, tí nữa thì văng ra khỏi phi toa.
“Lên xe nhớ phải thắt dây an toàn.” Bạch tiền bối quay đầu lại nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch tiền bối, ta cũng muốn thắt lắm, nhưng trên cái phi toa này của ngài làm quái gì có dây an toàn!
“Vừa rồi ngươi mơ thấy ác mộng à?” Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng thở dài: “À, coi như là ác mộng. Ta mơ thấy Thánh Nhân Nho gia bay lên không trung cùng ta, sau đó hắn đột nhiên nói về ánh nhìn mang thai và mang thai đôi gì đó, còn muốn cho ta ăn một phát ánh nhìn mang thai đôi.”
“Ngày nghĩ đêm mơ.” Bạch tiền bối nói: “Thư Hàng, ngươi muốn có con à? Tính tuổi ra thì đúng là đến tuổi rồi đấy.”
“Sao ngài lại nghĩ thế chứ?” Tống Thư Hàng khóc ròng.
Với lại năm nay ta mới mười tám tuổi, căn bản không muốn con cái gì hết mà!
Lúc nghĩ đến đây, đầu óc hắn lại liên tưởng tới Lý m Trúc.
Tống Thư Hàng: “…”

Màn đêm buông xuống.
Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng giữa hai người đặt một bình tiên trà.
Hai người đang chờ Tiểu Khả tiên tử và đạo hữu mà cô sắp xếp đến lấy thiên nhân đi.
Nhân lúc Bạch tiền bối có thời gian, Tống Thư Hàng nói ra tất cả những điểm còn hoài nghi khi mình tu luyện hồi sáng cho hắn biết.
Gần đây hắn càng ngày càng hiểu rõ về đao ý, có cảm giác đao ý của mình sắp lột xác đến nơi. Cho nên hắn phải thỉnh giáo Bạch tiền bối những vẫn đề liên quan đến đao ý.
Dù Bạch tiền bối tu luyện kiếm ý, nhưng trên một số phương diện thì đao ý và kiếm ý có điểm tương đồng.
“Ta cảm thấy đao ý của mình sẽ lột xác thành một loại đao ý có sức sát thương rất lớn.” Tống Thư Hàng nói.
Hình thái đầu tiên của đao ý là đao ý khôi giáp.
Vậy chắc chắn hình thái thứ hai sẽ là loại hình có sức sát thương cao.
“Sát thương cường lực chẳng có gì hay ho, không bằng đổi thành loại hình sát thương kiểu nghiền nát ấy.” Bạch tiền bối vừa trả lời Tống Thư Hàng, vừa loay hoay cải tạo mấy chiếc điện thoại trong tay.
“Sát thương nghiền nát?” Tống Thư Hàng tưởng tượng một chút, sau đó lập tức nhớ tới chiến xa của Đông Phương Lục Tiên Tử.
Đao ý sát thương nghiền nát? Đao ý dạng bánh xe à?
“Ta vẫn muốn có một đao ý bình thường thôi.” Tống Thư Hàng thở dài.
Đúng lúc này thì điện thoại của hắn đổ chuông.
Tiểu Khả tiên tử gọi đến.
“Bá Đao tiền bối, ngài có nhà không? Nhân viên của bọn ta sắp đến nơi rồi.” Tiểu Khả tiên tử nói.
Tống Thư Hàng: “Có nhà đấy, hai người đến thì gõ cửa là được.”
“Được rồi Bá Đao tiền bối, để ta chuyển lời với nhân viên.” Tiểu Khả tiên tử nói.
Tống Thư Hàng: “Ơ? Tiểu Khả Tiên Tử không đến à?”
“Bá Đao tiền bối, ta chỉ phụ trách nghe điện thoại chăm sóc khách hàng, không chịu trách nhiệm giao nhận hàng tại nhà, cũng không có trách nhiệm dạy ngôn ngữ viễn cổ.” Tiểu Khả Tiên Tử trả lời thấm thía.
Tống Thư Hàng: “…”
Kính coong!
Tiếng chuông cửa vang lên dưới lầu.
“Đến rồi.” Tống Thư Hàng mở cửa sổ ra, nhảy từ tầng bốn xuống.
Xung quanh biệt thự của Dược Sư bày rất nhiều trận pháp phòng ngự và huyễn thuật, cho nên bình thường Tống Thư Hàng nhảy lầu cũng không sợ bị người thường phát hiện ra.
Tống Thư Hàng tiếp đất, đi mở cổng chính.
Ngoài cửa có một chiếc xe container đang đỗ.
Sáu tu sĩ cao lớn cường tráng nhảy xuống khỏi xe.
“Chào ngài, Bá Đao tiền… á, Bá… Bá Tống!” Tu sĩ phụ trách việc giao dịch hét lên sợ hãi.
Đám thiên nhân mắc chứng mù mặt người nhưng hắn thì không.
Hắn nhớ như in dáng vẻ của Bá Tống Huyền Thánh, đồng thời đã hạ quyết định rằng hễ gặp Bá Tống Huyền Thánh là phải tránh cho thật xa.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, hắn đến nhà nhận hàng lại đến ngay hang ổ của Bá Tống Huyền Thánh.
Lẽ ra ta phải nghĩ tới việc khu vực xung quanh đại học Giang Nam là địa bàn lịch luyện hồng trần của Bá Tống Huyền Thánh chứ! Người có thể bắt giữ thiên nhân lục phẩm trong địa bàn ấy, ngoài Bá Tống Huyền Thánh thì còn ai trồng khoai đất này?
“Đừng nhìn ta, Bá Tống tiền bối đừng nhìn ta!” Tu sĩ phụ trách giao dịch – Hằng Giang Đạo Trưởng một tay che mắt, một tay che bụng, cứ như làm thế thì có thể miễn dịch với ánh nhìn mang thai của Bá Tống Huyền Thánh.
Tống Thư Hàng: “…”
Mỗi lúc thế này là hắn lại nhớ nhung công pháp tàng hình của Thần Bí Kiếm Hoàng.
“Yên tâm đi đạo hữu, ta không dùng ánh nhìn mang thai đâu, á á á!” Nói được một nửa, Tống Thư Hàng bỗng ôm bụng hét ầm lên.
Bá Tống Huyền Thánh vừa ôm bụng vừa kêu làm cho Hằng Giang Đạo Trưởng và đồng bạn cũng ôm bụng run lẩy bẩy. Bá Tống Huyền Thánh sắp thi triển thần công đấy à?
“Chết mất thôi.” Tống Thư Hàng ôm chặt bụng mình, đồng thời vội vàng tiến vào trạng thái nội thị, nhìn vào trong đan điền.
Trong đan điền của hắn, kình đan đang lăn lông lốc.
Bụng của nó mỗi lúc một to ra, còn to hơn cả trước kia, cứ như là mang thai đôi vậy.
Tống Thư Hàng: “…”
Mang thai đôi, ta không muốn sống nữa!
Bạch tiền bối hạ xuống từ không trung, đến bên Tống Thư Hàng: “Sao thế?”
Nghe thấy Tống Thư Hàng hét ầm lên, hắn còn tưởng có kẻ địch tìm tới cửa.
“Không sao đâu Bạch tiền bối, kim đan của ta lại mang thai thôi ấy mà.” Tống Thư Hàng than thở.
Mà lần này hình như còn mang thai đôi.
Cổ Vu thần huyết + lò phản ứng hạch tâm?
Hay là lò phản ứng hạch tâm + hóa thân bọc thép?
Bạch tiền bối: “…”
“Để ta nghỉ một tí, hoàn thành giao dịch trước đi.” Tống Thư Hàng quay đầu nhìn Hằng Giang Đạo Trưởng đến nhận hàng: “Đạo hữu, số lượng thiên nhân ngũ phẩm ở chỗ ta hơi nhiều, tăng lên một trăm hai mươi tên rồi. Các ngươi có thể mang đi hết được không?”
“Mang thì mang được, nhưng e là bọn ta không mang đủ linh thạch.” Hằng Giang Đạo Trưởng dè dặt nói.
Bá Tống Huyền Thánh là người tàn nhẫn, không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính bản thân mình. Ban nãy có nghe thấy không? Hắn vừa mới thi triển ánh nhìn mang thai với chính mình, đang mang thai kia kìa! Bá Tống Huyền Thánh đang nghiên cứu xem làm thế nào để ánh nhìn mang thai khiến người ta sinh được con luôn sao?
“Các ngươi cứ mang thiên nhân đi trước, linh thạch và điểm tích lũy thì từ từ trả ta sau cũng được.” Tống Thư Hàng nói.
“Không thành vấn đề, đêm nay chúng ta sẽ dùng phi kiếm truyền tin để gửi linh thạch cho Bá Tống tiền bối.” Hằng Giang Đạo Trưởng đảm bảo: “Vậy, Bá Tống tiền bối, đám thiên nhân kia đang ở đâu?”
“Các ngươi đợi một chút.” Tống Thư Hàng vung tay lên, thả tất cả thiên nhân trong thế giới hạch tâm ra.
Tất cả thiên nhân đều được thả ra sân, vì cái sân không rộng lắm nên chúng chỉ có thể nằm chồng chất lên nhau.
Bây giờ đám thiên nhân vẫn đang ở trong trạng thái tê liệt. Khi giam giữ chúng trong thế giới hạch tâm, thi thoảng Tống Thư Hàng lại dùng Vô Hình Kiếm cổ xiên bù cho mỗi tên một cái để duy trì trạng thái trúng độc tê liệt này.
“Chỉnh tề quá.” Một đạo trưởng phụ trách nhận hàng thốt lên.
“Các ngươi có cách nào để trói bọn chúng lại không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Chiếc xe tải này của bọn ta đã được cải tiến, bên trong là nhà giam di động, có hiệu quả ức chế linh lực, tăng thêm đại trận do đại năng bố trí, thoải mái vận chuyển thiên nhân.” Hằng Giang Đạo Trưởng nói: “Thiên nhân trong tay Bá Tống tiền bối đều hôn mê rồi, bọn ta vận chuyển cũng nhẹ gánh hơn nhiều.”
“Thì ra là thế. Vậy để ta cho các ngươi thêm một tầng bảo đảm.” Tống Thư Hàng lấy Kiếm Cổ Vô Hình ra, xiên thêm cho mỗi thiên nhân một nhát.
Đám Hằng Giang Đạo Trưởng không nhìn thấy Kiếm Cổ Vô Hình, nhưng lại thấy phần eo của thiên nhân tuôn ra máu tươi.
Bá Tống tiền bối dùng thủ đoạn vô hình để xiên thận của thiên nhân kìa!
Sau khi thiên nhân bị đâm thì miệng sùi bọt mép, hôn mê càng sâu.
Giá trị khủng bố của Bá Tống tiền bối trong lòng Hằng Giang Đạo Trưởng tăng thêm 100 điểm!
Kiểm kê xong số lượng thiên nhân ngũ phẩm, Hằng Giang Đạo Trưởng tính ra số điểm tích lũy và linh thạch của Tống Thư Hàng.
“Bá Tống tiền bối, bây giờ trong tay bọn ta ta không có đủ linh thạch, đành thanh toán cho ngài trước 10 thiên nhân ngũ phẩm còn sống, 2 tên ngũ phẩm đã chết và ba con thiên nhân tứ phẩm còn sống. Linh thạch của một trăm hai mươi thiên nhân ngũ phẩm sống, bọn ta sẽ trả cho ngài sau.” Hằng Giang Đạo Trưởng nói.
Tống Thư Hàng: “Được.”
“Bá Tống tiền bối, ngài hiểu cho thật là tốt quá.” Hằng Giang Đạo Trưởng nói xong, bèn mở cửa thùng xe, lấy ra một cái rương lớn.
Cái rương này là pháp khí chứa đồ, trong đó có một lượng lớn linh thạch và ghi chép điểm tích lũy. Sau khi giao linh thạch cho Tống Thư Hàng, bọn họ sẽ lấy cái rương về.
Sau đó các tu sĩ bắt đầu chuyển thiên nhân ngũ phẩm lên xe.
Tống Thư Hàng liếc vào trong xe.
Ở đó đã có hai thiên nhân tứ phẩm bị giam giữ.
Đồng thời, góc xe còn có một con rối mặt mũi xấu xí.
Tống Thư Hàng: “???”
Con rối tiên tử?
Trời đất, mấy hôm nay hắn không liên lạc được với con rối tiên tử, sao bây giờ cô ấy lại xuất hiện ở đây?
Tống Thư Hàng ôm bụng, xông lên xe tải, đến bên cạnh con rối tiên tử.
“Bá Tống tiền bối, ngài sao thế?” Hằng Giang Đạo Trưởng thấy sắc mặt Tống Thư Hàng tái đi thì lên tiếng hỏi.
“Sao con rối này lại ở trên xe của các ngươi?” Tống Thư Hàng cau mày hỏi.
Đồng thời, hắn áp tay lên người con rối tiên tử, kiểm tra thân thể cô.
Hạch tâm của cô đã biến mất!
“Đây là con rối của Bá Tống tiền bối sao?” Hằng Giang Đạo Trưởng trả lời: “Bọn ta phát hiện ra con rối này trên đường đến chỗ Bá Tống tiền bối. Nó rơi xuống bên cạnh xe của bọn ta, vì thấy phẩm chất của nó rất cao nên bọn ta mới đưa nó lên xe.”
“Bạch tiền bối, có cách nào để khởi động lại con rối tiên tử không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Con rối tiên tử và Lý m Trúc đã đi chơi với nhau mấy hôm.
Mà bây giờ con rối tiên tử bị người ta móc mất hạch tâm, còn Lý m Trúc thì mất tích.
“Dùng linh thạch đi, con rối nào cũng có thể khởi động bằng linh thạch.” Bạch tiền bối đáp.
Tống Thư Hàng mở rương linh thạch ra xem.
3 thiên nhân tứ phẩm sống, giá 1500 viên linh thạch tứ phẩm.
10 thiên nhân ngũ phẩm sống và hai tên đã chết, tổng cộng 9200 viên linh thạch lục phẩm.
Linh thạch dùng làm phần thưởng trong hoạt động lần này là do các thế gia tu luyện và các môn phái lớn cung cấp. Bọn họ không quy đổi linh thạch thành linh thạch có phẩm chất cao hơn.
Cho nên số lượng linh thạch phần thưởng rất là nhiều.
Tống Thư Hàng cầm một viên linh thạch lục phẩm, nhìn con rối tiên tử.
“Lắp vào đâu?” Tống Thư Hàng khổ não nói.
Trên người con rối tiên tử chẳng có chỗ nào để cho linh thạch vào cả.
Đúng rồi… lúc đầu hắn không cẩn thận để con rối tiên tử và linh thạch cùng nhau, linh thạch đã bị con rối tiên tử ăn trộm không ít.
Có lẽ chỉ cần để cô ở gần linh thạch là được.
Thế là Tống Thư Hàng đặt cái rương chứa linh thạch ra trước mặt con rối tiên tử.
Hắn đoán đúng!
Sau khi đến gần con rối tiên tử, linh thạch không ngừng bị hấp thu, làn da của con rối tiên tử có khả năng hấp thu linh thạch.
Chỉ trong thời gian mười hơi thở, cả rương linh thạch đã bị con rối tiên tử hấp thu sạch bách.
Tống *lại nghèo rớt mồng tơi, lòng đau như cắt* Thư Hàng.
Linh thạch vừa mới vào tay, đừng nói cầm cho ấm, sờ còn chưa kịp sờ, đã sạch bách.
Lại nghèo.
Sau khi hấp thu nguyên một rương linh thạch, hai mắt của con rối tiên tử phát ra ánh sáng màu cam, cô được kích hoạt trở lại.
“Con rối tiên tử, cô tỉnh rồi à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? m Trúc đâu, con bé đâu?” Tống Thư Hàng vội hỏi.
“Năng lượng không đủ, xin hãy cung cấp cho ta thêm linh thạch.” con rối tiên tử chậm rãi nói.
Tống Thư Hàng: “Nghèo rồi, hết linh thạch rồi.”
“Hạch tâm... bị một quái nhân... móc mất. Hắn nói vốn dĩ... hạch tâm là của... hắn. m Trúc an toàn… Ta dùng phi kiếm... đưa nó đi. Bây giờ chắc là sắp về đến nơi rồi.” giọng nói của con rối tiên tử hơi đứt quãng.
“Đưa đi? Thế thì làm sao về được?” Tống Thư Hàng hỏi.
Khi hắn đang nói chuyện, bỗng có một luồng sáng từ xa lấp lóe phóng tới, đâm thẳng vào thận của Tống Thư Hàng.
Keng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận