Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1596: Nỗi muộn phiền hạnh phúc nhất

Chương 1596: Nỗi muộn phiền hạnh phúc nhất
“Đây chính là cây của dị quả loạn niên ư?” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn về phía gốc cây kỳ quái này, trên cây thực vật khổng lồ chỉ kết lác đác vài quả.
Dị quả loạn niên, bảo vật có thể khiến người ăn nó thay đổi tuổi tác một cách ngẫu nhiên, từ trạng thái phôi thai lúc mới ra đời cho đến khi sắp chết, hoàn toàn ngẫu nhiên.
Có điều, nó cũng không ảnh hưởng cụ thể đến tuổi thọ mà chỉ thay đổi xác ngoài của nhục thân.
Nhân phẩm không tốt thì không nên tùy tiện nếm thử. Sơ ý một chút thì sẽ cố định ở trạng thái cụ ông, cụ bà, vậy thì mệt tim lắm.
Mặc dù đối với tu sĩ, bề ngoài cũng chỉ là một cái vỏ bọc, hầu như sẽ không tạo thành ảnh hưởng đến thực lực.
“Lần trước phân thân cũng tìm được một gốc, đem về hai dị quả loạn niên, mùi vị rất ngon.” Bạch tiền bối truyền âm trả lời.
Sau đó, hắn buông Tống Thư Hàng, Thông Nương cùng với Lý m Trúc xuống, nhẹ nhàng nhảy đến trên cây loạn niên, vươn tay hái hết toàn bộ mấy dị quả loạn niên lác đác kia.
Thiên tài địa bảo, bình thường đều có dị thú, linh thú, yêu thú canh giữ.
Dị quả loạn niên cũng không ngoại lệ.
Lúc Bạch tiền bối hái quả loạn niên thì có một con quái ngư hình rắn chợt chui từ trong bụi cây ra, mở miệng táp về phía Bạch tiền bối.
Thế nhưng lúc quái ngư mở miệng táp được một nửa lại đột nhiên phanh gấp lại.
Sau khi nó nhìn Bạch tiền bối chằm chằm một lát thì thận trọng lui về trong bụi cây. Trước khi trở về, nó còn dùng đầu vuốt cho đám lá cây lộn xộn lúc mình lao ra ban nãy phẳng phiu lại.
Tống Thư Hàng: “…”
Loại cảm giác này giống như là một newbie đáng yêu đạp cửa vào, hét lớn một tiếng: “Tất cả không được nhúc nhích.”
Ngay sau đó lại phát hiện bên trong cánh cửa ngồi một đám đại lão.
Newbie đáng yêu vội vàng rời đi, nhân tiện còn đóng cửa lại luôn.


Bạch tiền bối cũng không làm khó dễ con quái ngư kia.
Hắn hái mấy quả loạn niên đã chín muồi xuống rồi nhảy khỏi cây loạn niên.
Sau đó, Bạch tiền bối cho Tống Thư Hàng, Lý m Trúc, Thông Nương mỗi người hai dị quả, quy tắc cũ của Bạch tiền bối, người nhìn thấy đều có phần.
Thể tích của quả loạn niên không lớn, cũng chỉ chừng quả táo xanh.
Tiếp đó, Bạch tiền bối móc ra một viên tị thủy châu đeo trên cổ, chống mở ra một không gian.
“Trái cây này có mùi vị không tệ, các ngươi có thể nếm thử.” Bạch tiền bối lau quả loạn niên rồi cắn một cái.
Sau đó, tuổi của Bạch tiền bối đã xảy ra chút biến hóa.
Dường như bề ngoài của hắn lớn hơn một chút, trên tổng thể thì biến hóa không lớn.
Nhân phẩm hôm nay của Bạch tiền bối vẫn kiên cường đáng tin như trước.
Thông Nương sờ hai dị quả trong tay, hỏi: “Ăn vào sẽ khiến bề ngoài thay đổi ư?”
“Đúng vậy, sau khi ăn vào có thể khiến tuổi bên ngoài xảy ra biến hóa ngẫu nhiên.” Tống Thư Hàng.
Lý m Trúc nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Vậy nó vô dụng với ta rồi, tặng ngươi đấy, A Tống.”
Bản thân cô có thể biến hóa diện mạo tuổi tác của mình tùy ý, từ hình thái một tuổi đến hình thái thiếu nữ bình thường, chỉ cần khống chế hàn ý trong cơ thể mình là được.
Quả loạn niên không có sức hấp dẫn với cô.
“Vậy ta cất giúp cô nhé.” Tống Thư Hàng nhận lấy trái cây rồi bỏ vào trong vòng tay pháp khí.
“Ta sẽ ăn một quả thử xem.” Thông Nương cầm quả loạn niên rồi nói.
“Cô không hài lòng với trạng thái tuổi tác của mình à?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Hình thái nhân loại của Thông Nương chính là hình thái thiếu nữ, là dáng vẻ thích hợp nhất đúng không?
Thông Nương nhếch miệng lên: “Ta muốn khiến tuổi tác của mình trở nên trưởng thành hơn một chút, như thế thì ta sẽ càng có khí thế hơn.”
Nói xong, cô cầm quả dị niên lên cắn một cái.
“Cô không đổi sang hình thái nhân loại rồi mới ăn à?” Tống Thư Hàng nói.
Sau khi bị cuốn vào dưới đáy hải vực hỗn loạn, Thông Nương lại biến thành hình thái cọng hành, trở thành bộ dáng một cọng hành lá sinh trưởng trên ngộ đạo thạch.
Tống Thư Hàng nhìn dáng vẻ cọng hành duỗi một bàn tay nhỏ ra, cầm quả dị niên cỡ chừng trái táo xanh ra sức gặm thì cảm thấy thật quỷ dị.
“Hình thái nhân loại thì chỉ cắn mấy miếng đã ăn hết thiên tài địa bảo rồi. Mà trạng thái cọng hành có thể tích khá nhỏ nên có thể hưởng thụ trong thời gian dài hơn.” Thông Nương trả lời.
Có lý lắm.
Trong lúc nói chuyện, Thông Nương đã nhanh chóng gặm hết một dị quả loạn niên.
“Ta có thay đổi không?” Thông Nương vui vẻ hỏi.
Tống Thư Hàng: “Ta cũng không phải nhà thực vật học, bây giờ cô chính là một gốc hành, ta cũng không thể đoán được cụ thể cô biến hóa bao nhiêu. Cô đổi lại hình thái nhân loại để ta xem xem.”
Đang khi nói chuyện, Thông Nương trước mặt đột nhiên héo rũ.
Trong thời gian ngắn đã khô héo đến không còn hình dạng, phiến lá ố vàng.
Rõ ràng, Thông Nương thuộc loại có nhân phẩm không đủ kiên định.
“…” Tống Thư Hàng: “Không cần đổi nữa, ta thấy biến hóa của cô rồi. Cả thân hành của cô đều khô héo hết. Nếu như biến thành hình thái nhân loại thì e rằng sẽ là thái lão thái thái.”
“Già quá rồi ư? Vậy ta ăn thêm một quả thử xem.” Thông Nương ôm lấy một dị quả loạn niên khác.
“Đừng lãng phí, trước tiên cô cứ giữ lại một quả khác đi, để phòng bất trắc. Dù sao cũng là thiên tài địa bảo, lãng phí như vậy rất đáng tiếc.” Tống Thư Hàng nói.
Thông Nương nghi hoặc hỏi: “Vậy làm sao ta biến lại như cũ được chứ?”
“Để ta giúp cô.” Tống Thư Hàng vươn tay, ngắt lấy thân hành của cô.
Pặc ~ một tiếng, ngắt ngang tận gốc.
“A a a a, mầm hành của ta!” Thông Nương la lớn.
Tống Thư Hàng cất gốc hành già kia đi, lại bỏ Ngộ Đạo thạch và dị quả loạn niên vào trong túi áo khoác của mình: “Thân hành già rồi, vậy ngắt bỏ để mọc ra cái mới lần nữa là được. Tự cô cất một quả loạn niên khác đi, đừng lãng phí nữa.”
“Vậy lỡ như vẫn mọc ra thân hành già thì sao?” Thông Nương có hơi bất an hỏi.
Tống Thư Hàng: “Không phải còn một quả loạn niên à. Đến lúc đó thì ăn thêm một quả nữa thử xem. Nhưng cô phải nhớ rằng cô chỉ còn một dị quả loạn niên thôi đấy.”
Thông Nương: “…”
“Thư Hàng, ngươi không ăn thử một quả xem sao à?” Bạch tiền bối bóp quả loạn niên thứ hai, cắn một cái.
Tống Thư Hàng: “Ta thì quên đi, ngộ nhỡ biến thành trạng thái lão gia gia như Thông Nương thì ta cũng không thể ngắt bỏ rồi mọc ra lần nữa. Vẫn nên giữ dị quả loạn niên lại trước đã, để phòng bất trắc thì hơn.”
“Ừ, cũng đúng. Ngươi vừa nói như vậy, ta cảm thấy ngươi có thể lưu quả loạn niên này lại dùng lúc từ cảnh giới Tôn Giả thất phẩm trùng kích vào cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm.” Bạch tiền bối gật đầu nói.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
“Chư thiên vạn giới, mọi người đều biết đến đại danh của ngươi, nhớ được diện mạo của ngươi. Nếu như đến lúc đó, ngươi lại nhân tiền hiển thánh, bắt đầu livestream giảng pháp trước mặt chư thiên vạn giới lần nữa, mọi người vừa mở livestream ‘Huyền Thánh giảng pháp’ ra xem, thấy dáng vẻ của ngươi thì sẽ bị dọa sợ. Đến lúc đó, Huyền Thánh giảng pháp của ngươi không thu đủ công đức thì tâm ma kiếp bát phẩm sẽ rất phiền toái.” Bạch tiền bối giải thích: “Vì vậy, trước khi ngươi bắt đầu Huyền Thánh giảng pháp thì có thể ăn một quả loạn niên để thay đổi hình thái của bản thân, nếu như biến thành lão gia gia râu bạc thì càng tốt. Đến lúc đó ngươi mở Huyền Thánh giảng pháp, chỉ cần không nói ra thân phận của mình, sẽ không ai biết ngươi là Bá Tống Huyền Thánh, vậy thì có thể thuận lợi nhận lấy công đức sau khi Huyền Thánh giảng pháp rồi.”
Lúc Huyền Thánh giảng pháp sẽ phản hồi dáng dấp chân thực của tu luyện giả đến chư thiên vạn giới.
Có vài vị đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều đang mong đợi sẽ có một ngày, Đồng Quái Tiên Sư lên đến bát phẩm rồi nhân tiền hiển thánh giảng pháp.
Cũng chỉ khi Huyền Thánh giảng pháp, mọi người mới có cơ hội biết được Đồng Quái thật sự.
Tống Thư Hàng: “Bạch tiền bối nói rất có lý.”
Căn bản không thể phản bác được.
Dảng vẻ bây giờ của hắn đã là uy danh truyền xa trong giới tu sĩ. Nếu như một ngày kia, hắn chân chính ‘Huyền Thánh giảng pháp’ bằng bản lĩnh của mình, e rằng phần lớn mọi người trong giới tu luyện vừa nhìn thấy mặt hắn sẽ không chút do dự đánh giá kém bài giảng pháp của hắn.
Dù cho hắn nói ba hoa chích chè, thiên địa dị tượng mọc thành cụm thì cũng rất khó xoay chuyển lòng người.
Không có công đức từ Huyền Thánh giảng pháp để trung hòa tâm ma bát phẩm thì sẽ rất phiền phức.
Còn nữa, hắn đã Huyền Thánh giảng pháp hai lần rồi. Nếu như đến lúc đó lại livestream lần nữa, ba lần Huyền Thánh giảng pháp liên tục mà không thay đổi diện mạo, chính hắn cũng thấy xấu hổ.
Nhất định phải cất kỹ mấy quả loạn niên này, tương lai chắc chắn có tác dụng lớn.
Xem ngược một quẻ kia của Đồng Quái tiền bối là quá chuẩn!
Hiện tại hắn và Bạch tiền bối làm ngược lại, một đường đi về phía đông, quả nhiên một đường đại thuận, đại cát đại lợi.
Quả loạn niên, khởi đầu tốt đẹp.
***********
7 giờ sáng.
Bạch tiền bối đi trước dẫn đường, Tống Thư Hàng theo sát phía sau, Thông Nương ở trong túi, còn Lý m Trúc thì ngồi trên vai hắn.
Đoàn người di chuyển ba tiếng đồng hồ trong hải vực hỗn loạn, rốt cuộc cũng đi tới di tích động phủ mà Bạch tiền bối phân thân xông vào khi đó.
Đường xá cũng không tính là quá xa xôi, sở dĩ tốn ba tiếng là vì thuộc tính may mắn hôm nay của Bạch tiền bối bùng nổ.
Gần như là đi một đoạn sẽ tìm được một vài thiên tài địa bảo.
Kéo dài tuổi thọ này, cường hóa thể chất này, cường hóa tinh thần lực này, tinh luyện chất lượng linh lực trong cơ thể này… Nhiều vô số kể.
Đi một đường, ăn một đường.
Trải qua lộ trình ba giờ này, cường độ nhục thân của Tống Thư Hàng đã tăng lên một đoạn nhỏ, tổng số lượng thánh viên cũng tăng lên một con, đạt đến 25 con.
Cái này đã tương đương với mấy năm khổ tu Thánh Viên Long Lực Thần Công của tu sĩ thú giới bình thường.
Phần thuộc về Thông Nương, Tống Thư Hàng đều cất trong vòng tay pháp khí, đợi sau khi mầm hành của cô mọc ra lần nữa thì có thể để cô dùng.
Mà Lý m Trúc ngồi trên vai Tống Thư Hàng, lúc này trong tay còn đang cầm mấy dị quả, đang ra sức gặm cắn. Tốc độ ăn của cô thậm chí không đuổi kịp tốc độ tìm thấy thiên tài địa bảo của Bạch tiền bối.
“A Tống, ta ăn không vô nữa.” Lý m Trúc sờ bụng nhỏ của mình, no quá đi: “Ta cảm thấy vừa hạnh phúc, lại vừa đau khổ.”
Ăn thiên tài địa bảo tới no căng, ăn tới muốn nôn, đối với tu luyện giả mà nói, đây quả thật là phiền não vô cùng hạnh phúc.
“Không cần ăn hết một hơi, ăn không vô thì để ta bảo quản giúp cô.” Tống Thư Hàng cười nói.
“Ừa, mấy cái này giao cho A Tống bảo quản trước vậy.” Lý m Trúc giao thiên tài địa bảo và dị quả còn dư lại cho Tống Thư Hàng.
Hiện tại cô đang ở cảnh giới tứ phẩm, số lượng thiên tài địa bảo mà cô ăn đã đạt đến cực hạn, cần thời gian để tiêu hóa.
Tống Thư Hàng nhìn Bạch tiền bối phía trước, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng. Sau khi vận may của Bạch tiền bối bùng nổ, ‘tai họa’ kế tiếp nên làm sao đây?
Cầu phú quý trong nguy hiểm, phú quý đã bùng nổ rồi, vậy ‘nguy hiểm’ thì sao?
Bây giờ mình có nên quay đầu về nhà không nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận