Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1597: Hắc Đồng Thập Tam Thế

Chương 1597: Hắc Đồng Thập Tam Thế
Không đúng, không được!
Nếu như hiện tại hắn quay đầu về nhà, vậy là đi về phía Tây rồi, đây chẳng phải ứng với quẻ tượng ‘đại lợi ở hướng Tây’ của Đồng Quái tiền bối ư?
Đến lúc đó hắn tuyệt đối sẽ chết đến cặn bã cũng không còn.
Thế nhưng, tiếp tục đi thám hiểm bí cảnh với Bạch tiền bối, trong thuộc tính ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’ của Bạch tiền bối, phú quý đã bùng nổ rồi, có thể tưởng tượng được kế tiếp khả năng ‘nguy hiểm’ giáng xuống cũng sẽ bùng nổ y vậy.
Đi theo Bạch tiền bối, phú quý và nguy hiểm vẫn luôn nằm trong trạng thái ‘cân bằng’.
Tuy rằng ‘nguy hiểm’ này có thể sẽ đến trễ, nhưng tuyệt đối không có chuyện không đến.
“Có phải ta hiểu sai quẻ tượng của Đồng Quái tiền bối rồi không? Có lẽ đại lợi ở hướng Tây có thể chỉ có ý là ‘đại hung ở hướng Tây’, cũng không có ý là đại lợi ở hướng Đông. Có lẽ hôm nay ta hẳn nên ở nhà, không nhúc nhích tí ti nào.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Thậm chí nếu như ‘đại lợi hướng Tây’ chia ra làm hai từ ‘đại lợi, hướng Tây’, ngược lại chính là ‘đại tai, hướng Đông’.
Nói không chừng hôm nay hướng Tây và hướng Đông đều là đại tai.
Tống *nẫu hết cả ruột* Thư Hàng.
Thứ như quẻ tượng ấy, có đôi khi thật sự rất phiền nếu muốn hiểu được. Đặc biệt là ‘quẻ ngược’ của Đồng Quái tiền bối, có rất nhiều ý nghĩa, không ai biết cụ thể là ý nào.


Lúc này, Bạch tiền bối đang đứng trước di tích động phủ, sờ cằm trầm tư.
Hắn cũng không lập tức bước vào động phủ.
Một lát sau, Bạch tiền bối móc ra một tấm phù văn từ trong ngực, xoay người ném cho Tống Thư Hàng: “Thư Hàng, cầm lấy thứ này đi.”
“Đây là cái gì?” Tống Thư Hàng nhận lấy phù văn, hỏi.
“Một tấm phù hộ thân, có thể kích hoạt một pháp thuật phòng ngự bát phẩm trong lúc nguy hiểm. Vận khí của ta hôm nay có gì đó bất thường, tự ngươi cẩn thận một chút.” Bạch tiền bối nói.
Không ổn, bản thân Bạch tiền bối cũng cảm thấy khí vận hôm nay không được bình thường.
Cho dù là Bạch tiền bối có khí vận tận trời thì tốc độ nhặt thiên tài địa bảo trong quá khứ cũng không khoa trương như hôm nay.
“Đừng quá khẩn trương, chuyện gì đạt đến mức tận cùng thì ắt sẽ lật ngược lại, nói không chừng hôm nay chúng ta còn có thể gặp chuyện may mắn hơn, mà không phải các loại phiền toái như tai nạn.” Bạch tiền bối lên tiếng: “Đi, theo sát ta, đừng để rớt lại phía sau.”
Bạch tiền bối vươn tay mở cấm chế trên di tích động phủ ra. Cấm chế này đã bị Bạch tiền bối phân thân mở ra một lần trước đó, vẫn giữ lại cửa sau.
Bạch tiền bối bước một bước vào trong động phủ, Tống Thư Hàng theo sát phía sau.
Sau khi tiến vào di tích, đầu tiên là một đường hầm rất dài, có hơi giống đường trong hầm mỏ.
Cách một khoảng nhất định, trên vách tường trong đường hầm đều treo một viên dạ minh châu, chiếu sáng cho cả con đường.
Không biết đám dạ minh châu này đã bị treo ở đây bao lâu, chúng vẫn tỏa ra ánh sáng nhu hòa như trước.
Tống Thư Hàng có loại xung động muốn móc chúng xuống, nói không chừng có thể đổi được chút linh thạch đấy chứ?
Sau khi một người nghèo đến trình độ nhất định thì sẽ sinh ra xúc động như vậy.
Ngoài ra, không biết nhóm linh thạch thứ hai của ‘liên minh tu sĩ’ có được đưa tới hay không?
Giờ con rối tiên tử đang ở nhà đợi nhận nhóm linh thạch thứ hai.
Chờ sau khi đi thám hiểm di tích cùng Bạch tiền bối về, còn phải liên lạc với Tiểu Khả Tiên Tử, để cô thu xếp người tới nhà nhận tên Thiên Nhân lục phẩm kia.
Vị Hằng Giang đạo trưởng lần trước rất hợp ý mình, may mà có bọn họ mang con rối tiên tử về. Đến lúc đó, lại nhờ Tiểu Khả Tiên Tử an bài cho Hằng Giang đạo trưởng tới của lấy hàng vậy.
Khó có được đạo hữu hợp ý, vậy nên cũng không cần an bài người mới khác nữa.
Mặc khác… Tống Thư Hàng còn đang nghĩ có nên triệu hoán phân thân qua đây hay không.
Phân thân giờ còn đang ở lại quán ăn, đóng giữ Lan Tây Đảo với Sở Sở.
Hiện tại khí vận của Bạch tiền bối càng ngày càng bùng nổ, triệu hoán phân thân tới, chí ít có thể ngăn được mấy đợt ‘tai họa’ cũng nên?
Ngay lúc Tống Thư Hàng suy tư, Bạch tiền bối phía trước ngừng lại.
“Có biến à?” Tống Thư Hàng tiến vào trạng thái chiến đấu trong nháy mắt, song đao Ô Tặc Bạo Quân xuất hiện trong tay hắn, có thể tiến hành công kích bất cứ lúc nào.
Đồng thời, phân thân ở Lan Tây Đảo xa xôi bị giải trừ, sau đó triệu hoán đến bên cạnh bản thể.
Phân thân triệu hồi ra cờ xí Hắc Báo Thống Soái, lấy cờ làm thương, vung thương cực ngầu.
“Phía trước có thi thể, lần trước lúc phân thân của ta thăm dò di tích thì không nhìn thấy thi thể này.” Bạch tiền bối nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi lên xem sao.”
Bạch tiền bối đi vài bước về phía thi thể.
Đó là một sinh vật hình người toàn thân mọc vảy màu đen, ngã sấp trên mặt đất, thoạt nhìn dáng vẻ trông rất đau đớn.
Nhìn từ bên ngoài, trên người nó không có bất kỳ vết thương nào.
Ánh mắt nó trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Mà trước khi chết, dường như tay phải của nó đang mò tìm thứ gì đó.
“Chết rồi, không có các loại tổn thương như độc tố, nguyền rủa. Thư Hàng, các ngươi có thể tới đây.” Bạch tiền bối nói, đồng thời hắn vươn tay làm động tác ấn xuống khoảng không trên người sinh vật vảy đen kia, thần thức đảo qua thân thể nó, kiểm tra nguyên nhân cái chết của nó.
Chẳng mấy chốc, Bạch tiền bối đã tìm ra nguyên nhân cái chết.
“Chết vì nội thương do bị lực lượng không gian loạn lưu xé rách lúc xuyên qua không gian. Nhìn từ bên ngoài thì không có vết thương, nhưng bên trong đã bị lực lượng không gian xé tan tành.” Bạch tiền bối nói.
Thế nhưng không biết loại sinh vật vảy đen này có lai lịch ra sao, từ trước đến nay chưa từng gặp qua.
Hiện tại thiên đạo đại biến sắp đến, thông đạo chư thiên vạn giới càng ngày càng nhiều, không biết là có thứ gì từ giới nào xuyên đến nữa.
“Nếu không thì để ta giám định thử xem?” Tống Thư Hàng mở miệng.
Bạch tiền bối gật đầu: “Cũng được.”
Ý niệm của Tống Thư Hàng khẽ động, tiến vào hình thức sương mù. Hắn đi tới bên cạnh sinh vật vảy đen kia, ngón tay đặt lên thi thể nó.
Bí pháp giám định khởi động.
Thanh toán chi phí.
Cái giá để giám định cũng không cao, chỉ là trên cánh tay có thêm hơn mười vết thương nhẹ hều, đối với Tống Thư Hàng thì căn bản là không đau cũng chả ngứa.
Chút đau đớn ấy, cù lét hắn cũng chưa đủ nữa là.
Ngay sau đó, bí pháp giám định phản hồi lại tin tức.
[Họ tên: Hắc Đồng Thập Tam Thế, chiến sĩ mạnh nhất thế hệ trẻ của Long Huyết tộc thuộc thế giới Hắc Long, ma võ giả cấp năm. Vì đột phá cảnh giới cấp năm, hắn thông qua trận pháp truyền tống thần bí thời viễn cổ, cưỡng ép đột phá ràng buộc của thế giới Hắc Long, xông đến hiện thế. Nhưng lúc xông vào hiện thế thì làm mất máy bổ sung ma lực của bản thân nên không cách nào dùng máy bổ sung ma lực để chữa trị thương thế của mình. Đi đời nhà ma.]
Tống Thư Hàng: “…”
Đâm tim rồi, anh bạn à.
“Được tin tức gì hữu dụng không?” Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu, nói với ý tứ sâu xa: “Thật trùng hợp, vị này chính là chủ nhân cũ của máy bổ sung ma lực trong tay chúng ta, tên là Hắc Đồng Thập Tam Thế. Hắn thông qua ‘truyền tống trận cổ xưa’, cưỡng ép truyền tống đến hiện thế, nhưng bởi vì trên đường truyền tống thì làm mất máy bổ sung ma lực, không có cách nào chữa trị thương thế của mình, nên chết rồi. Chỉ là không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.”
Cho nên nói, đừng có nhìn thấy truyền tống trận là muốn đi lên thử, rất nguy hiểm đấy.
Lần này Bạch tiền bối tiến vào di tích động phủ là muốn tìm kiếm manh mối có liên quan đến máy bổ sung ma lực, không ngờ nhanh vậy đã tìm được.
Thông Nương: “…”
Bạch tiền bối: “Thì ra là thế, thảo nào ta cảm thấy khí tức trên người hắn hơi quen… thì ra là chủ nhân cũ của máy bổ sung ma lực. Vậy có tin tức về linh thạch Hắc Long không?”
Tống Thư Hàng lắc đầu.
Bạch tiền bối tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, trên người hắn không mang theo linh thạch Hắc Long, cũng có thể là lúc vượt qua không gian thì bị cuốn vào không gian loạn lưu. Nếu có hàng mẫu ‘linh thạch Hắc Long’, chí ít ta có thể biết đây là thứ gì, nói không chừng còn có thể tìm được vật khác thay thế.”
Nói rồi, Bạch tiền bối lại vươn tay ấn một cái trong hư không.
Một lát sau, Bạch tiền bối trưng ra vẻ thất vọng: “Ngay cả thông đạo không gian cũng không có manh mối, vị Hắc Đồng Thập Tam Thế này hẳn đã chết được mấy ngày, không cách nào đi ngược thông đạo không gian đến thế giới Hắc Long.”
“Vậy chúng ta còn tiếp tục đi tới, thăm dò di tích không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối: “Đến cũng đến rồi, đương nhiên phải tiện thể thám hiểm một chút chứ.”
Hắn duỗi tay lấy ra một túi càn khôn, đổ đồ vật trong túi ra bỏ vào vòng tay không gian. Tiếp đó, lại đặt Hắc Đồng Thập Tam Thếvào trong túi càn khôn.
Quay về sẽ nghiên cứu vị khách đến từ thế giới Hắc Long này, nói không chừng có thể phát hiện nhiều manh mối hơn.
Nếu như không cách nào nghiên cứu ra manh mối gì, vậy tìm một nơi an táng vị khách đến từ thế giới Hắc Long này đàng hoàng.
************
Sau khi thu Hắc Đồng Thập Tam Thế xong, Bạch tiền bối dẫn theo Tống Thư Hàng tiếp tục đi vào sâu trong con đường di tích.
Dọc theo đường đi, có thể nhìn thấy rất nhiều cơ quan bị kích phát.
Có điều đám cơ quan này đều đã bị hủy.
Là cơ quan bị Bạch tiền bối phân thân dỡ bỏ lúc xông vào bí cảnh lần trước.
Bởi vì cơ quan đã bị dọn dẹp một lần, mấy người Tống Thư Hàng rất thoải mái, không gặp chút tai nạn nào cả.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc đám người Tống Thư Hàng cũng đi tới phần cuối di tích.
Xuất hiện trước mắt bọn họ là một mảnh đất vàng hoang vu, bên trên dựng thẳng từng cây cột đá tạo hình đỏm dáng.
Mỗi cây cột đá đều có phong cách riêng biệt.
“Ể? Lần trước lúc phân thân của ta tiến vào… thì nhìn thấy một khu rừng cổ quái.” Bạch tiền bối nói.
Lần này lại là đất vàng hoang vu + cột đá.
“Có phải là cánh cửa không gian không, mỗi lần đi qua ‘con đường hầm mỏ’ thì đều tiến vào một nơi bất đồng?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối lắc đầu nói: “Không cảm ứng được chấn động không gian, có điều chúng ta có thể thử xem.”
Hắn vươn tay ra, nói với Tống Thư Hàng: “Nắm chặt tay ta, chúng ta tiến vào một lần nữa thử xem.”
Một tay Tống Thư Hàng ôm chặt Lý m Trúc, tay kia nắm lấy tay Bạch tiền bối.
Hai người lui về sau mấy bước, trở lại con đường di tích kia.
Sau đó lại đi về trước, bước khỏi cửa ra.
Ầm ầm ~~
Cảnh tượng đất vàng + cột đá trước mặt thật sự bắt đầu biến đổi.
Tựa như thang máy lên xuống vậy.
Cảnh tượng đất vàng + cột đá hạ xuống, biến mất. Xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối là một hồ nước.
Giữa hồ có một tế đàn.
Trên đó có một thanh kiếm khổng lồ chừng hai mét, cắm trên tế đàn.
Bên cạnh tế đàn dựng thẳng một tấm bia đá, trên đó khắc văn tự thuộc ngôn ngữ viễn cổ.
Bạch tiền bối phiên dịch: [Phàm là người có thể rút kiếm ra khỏi tế đàn, tức thành thiên mệnh chi vương của tứ hải, kế thừa di sản khổng lồ từ chủ nhân tứ tải là ta.]
“Tại sao không phải là đao chứ?” Trong đầu Tống Thư Hàng vô thức hiện lên một ý niệm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận