Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1599: Rừng rậm tử vong trong thế giới hạch tâm

Chương 1599: Rừng rậm tử vong trong thế giới hạch tâm
“Ừm, đúng là nơi này. Lần trước phân thân của ta bị thua ở đây.”
Bạch tiền bối nhìn mảnh rừng rậm quỷ dị trước mặt, gật đầu nói.
Tống Thư Hàng còn nhớ lần trước Bạch tiền bối phân thân chật vật trở về đến quán ăn ở Lan Tây đảo, nửa người đã bị hóa gỗ, còn mọc ra cả cành nữa.
Bạch tiền bối phân thân là cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm hàng thật giá thật đấy.
Hơn nữa, dựa theo kết quả giám định của Tống Thư Hàng, cảnh giới của Bạch tiền bối là ‘chưa rõ’, lực chiến thật sự của phân thân có lẽ còn cao hơn.
Rùng rậm có thể hại được Bạch tiền bối phân thân rốt cuộc có chỗ quái dị nào?
“Rừng rậm này là một tổ đại trận. Dưới đất chôn các trận pháp hỗ trợ ‘cấm không, trọng lực’, còn có khung của một đại trận nữa.”
Bạch tiền bối chỉ vào đại trận kia, nói:
“Đồng thời, mỗi một cái cây bên trong đều được lựa chọn kỹ lưỡng, tất cả đều là linh thực. Sau khi tổ hợp lại với nhau có thể diễn hóa thành ba trăm ‘cạm bẫy tử vong’ khác nhau, thậm chí còn nhiều hơn. Phân thân lần trước của ta rất tò mò rốt cuộc có bao nhiêu ‘cạm bẫy tử vong’, vì thế kích hoạt từng cạm bẫy một… sau đó ghi lại. Kết quả là đến cuối cùng chơi hơi quá trớn, hơn ba trăm cạm bẫy bị hắn kích hoạt ghép lại thành chuỗi cạm bẫy tử vong, dung hợp với đại trận dưới đất, hóa thành tấn công nguyền rủa hóa gỗ cấp cửu phẩm. Mà phân thân còn rất vui vẻ sán đến lời nguyền hóa gỗ, muốn đích thân cảm nhận hiệu quả của lời nguyền. Kết quả là hắn chết luôn rồi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch tiền bối phân thân đùng là điên vượt biên, tính cách hoàn toàn trái ngược với Bạch tiền bối bản thể. Người nào người nấy cứ như là Tam Lãng và Vân Tước Tử tiền bối hợp thể. Chỉ cần không chết thì nhất định phải tìm chết bằng được. Cho dù biết rõ phải chết vẫn phải liều một phen.
“Vậy chúng ta phải đối phó với rừng rậm này thế nào đây?”
Tống Thư Hàng hỏi
Bạch tiền bối xoa cằm, đột nhiên hỏi:
“Thế giới hạch tâm của ngươi còn bao nhiêu chỗ trống nữa?”
“Sau lần tiến hóa trước, nó có thêm vài chỗ trống. Ta kết hợp một phần trong đó với suối nguồn sự sống và mãnh vở nước suối Thiên Đình, cải tạo thành dược viên trồng linh thực. Một phần khác kết hợp với mảnh vỡ sa mạc Lục Châu của Thiên Đình, cải tạo thành nông trường. Nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ trống.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hắn vẫn chưa nghĩ xong phải xây dựng thế giới hạch tâm như thế nào, có rất nhiều chỗ vẫn để không lãng phí.
“Vậy mang rừng rậm này chuyển vào thế giới hạch tâm, đợi khi ta đào rừng rậm này lên, ngươi dựa theo vị trí vốn có để trồng lại từng cây một vào thế giới hạch tâm, đừng để sai sót.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng:
“Được, vậy ta để riêng ra một mảnh đất trong thế giới hạch tâm.”

..
Bạch tiền bối sải bước đi tới mép rừng rậm, chọn được vị trí ‘phá trận’.
Sau đó, hắn vươn tay ra ấn lên một cái cây lớn cao mười mét, dùng sức nhấc lên.
Đại thụ bị nhấc cả gốc ra khỏi mặt đất.
Dường như Tống Thư Hàng nghe thấy tiếng rên rỉ bi thống đầy vô lực của cây đại thụ này.
“Ừm, đến cả năng lực phản kháng cũng chẳng còn bao nhiêu nữa… xem ra lần trước phân thân đi vào lấy thân phá trận đã hao tốn hết năng lượng trong trận pháp rừng rậm này rồi. Đến bây giờ năng lượng của bọn chúng vẫn chưa khôi phục lại được.”
Bạch tiền bối nói.
Bởi vì năng lượng bị ép cạn cả rồi nên bây giờ đến đại trận rừng rậm này cũng không mở được nữa, chỉ có thể duy trì một số tính năng trận pháp cơ bản, hình thành một số tấn công như ‘huyễn trận, cạm bẫy thắt cổ.”
Nhưng đối với Bạch tiền bối, mấy đòn tấn công cơ bản này quá yếu.
“Cho ngươi này.”
Bạch tiền bối xoay người lại, ném cái cây cao mười mét cho Tống Thư Hàng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, dường như Tống Thư Hàng nhìn thấy khi bị ném bay đi, cái cây kia kêu gào thảm thiết, dường như là đang khóc…
Giống như bản thân hắn khi chơi nhảy bungee lúc trước vậy.
Tống Thư Hàng vươn tay ấn hờ về phía cái cây mười mét, đồng thời mở ‘thế giới hạch tâm’ ra trước mặt nó.
Lần này thế giới hạch tâm không hèn nữa.
Nhưng vì thế giới hạch tâm vẫn đang trong trạng thái tiến hóa nến tốc độ mở chậm hơn một chút.
Tống Thư Hàng đưa đại thụ vào chỗ đất trống trong thế giới hạch tâm, so sánh đất trống và rừng rậm trước mặt rồi cưỡng chế cắm đại thụ vào trong thế giới hạch tâm.
Đất trong thế giới hạch tâm đều có thể tiến hành biến hóa trong một mức độ nhất định tùy vào ý nghĩ của Tống Thư Hàng.
Khi đại thụ cắm vào mặt đất, mặt đất liền trở nên vô cùng mềm dẻo, tiếp nạp phần rễ của đại thụ. Đợi khi đại thụ bị trồng xuống, mặt đất lại khôi phục như ban đầu.
“Tốc độ nhanh lên một chút, số lượng cổ thụ trong rừng rậm này không ít đâu, nhổ sạch chúng sớm rồi đến cảnh tiếp theo của ‘bí cảnh tứ hải’.”
Bạch tiền bối lên tiếng.
Trong khi nói chuyện, từng cây đại thụ nối tiếp nhau không ngừng bay về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng toàn lực vận chuyển thân pháp ‘Quân Tử Vạn Lý Hành’, di chuyển cơ thể, phối hợp với Bạch tiền bối, không ngừng cuốn đại thụ vào trong thế giới hạch tâm, trồng chúng xuống theo vị trí ban đầu.
Đồng thời, Tống Thư Hàng phân thân ở ngay bên cạnh hỗ trợ bản thể, nhận lấy mấy cây lớn này.
Bản thể + phân thân cùng hành động mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ nhổ cây của Bạch tiền bối.
“A Tống, có cần ta giúp không?”
Bạch tiền bối:
“Tiểu m Trúc, ngươi đi theo sau Tống Thư Hàng, dùng kiếm hoàn cắt phần đất mà chúng ta đã đi qua, dưới mặt đất này ẩn chứa một trận pháp, đợi lát nữa chúng ta chuyển luôn đất này vào trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng. Chỉ cần sửa lại một chút là có thể chuyển hóa trận pháp cho mình dùng rồi.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Lý m Trúc nhảy từ vai Tống Thư Hàng xuống, cô tế kiếm hoàn ra, thi triển ‘kiếm pháp ngự kiếm’.
Kiếm hoàn của cô bay lên trời, hàng loạt kiếm khí loại nhỏ rơi xuống. Các kiếm khí nhỏ cắm xuống đất, cắt từng khối đất ra.
Kiếm pháp ngự kiếm này là do ‘Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng’ truyền thụ lại, là một bộ kiếm thuật vô cùng tinh diệu.
Tuy rằng chỉ có ba người nhưng Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối và Lý m Trúc phối hợp rất ăn ý, nhổ cây, dời cây, cắt đất, hành động như nước chảy mây trôi, liền mạch tự nhiên. Vì thế cả rừng rậm biến mất với tốc độ rất nhanh.
Những chỗ mà ba người đi qua chỉ để lại từng cái hố ngay ngắn.
Bởi vì vô cùng ngay ngắn nên sau khi nhìn thấy sẽ có cảm giác rất hài hòa.


2 giờ chiều.
Ba người mất nửa ngày để chuyển rừng rậm khổng lồ này đi. Cả mặt đất lẫn trận pháp đều bị cắt ra, chuyển hết đến thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Lý m Trúc mệt mỏi gục xuống, suy yếu ngồi trên cổ Tống Thư Hàng, đặt cằm lên đầu hắn, không muốn động đậy gì nữa.
“Đúng là có hơi lâu.”
Bạch tiền bối nói.
Chủ yếu là vì lối vào thế giới hạch tâm quá nhỏ nên hạn chế tốc độ. Nếu như lối vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng đủ rộng, chỉ cần hai bước là chuyển được mảnh rừng rậm này vào.
Bước đầu tiên: Bạch tiền bối cắm một kiếm xuống dưới đất, nhổ tận gốc cả khu rừng rậm này.
Bước thứ hai: Tống Thư Hàng mở thế giới hạch tâm, đưa cả rừng rậm và mặt đất chuyển hết vào trong một lượt.
“Thế giới hạch tâm của ngươi không bài xích khu rừng rậm này đấy chứ?”
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu, đáp:
“Hoàn toàn không bài xích, ngược lại còn tiếp nạp rừng rậm, hình như nó là vật đại bổ với thế giới hạch tâm. Ta phát hiện tốc độ tiến hóa của nó được tăng lên. Cũng giống như khi đưa mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ vào trong thế giới hạch tâm vậy, chỉ có lợi mà thôi.”
Bạch tiền bối:
“Thế giới hạch tâm của ngươi đúng là chẳng từ chối cái gì hết… ta cũng bắt đầu muốn có một thế giới hạch tâm như thế rồi đấy. Ngươi mở thế giới hạch tâm ra, ta đi vào sửa lại trận pháp, để rừng rậm này có thể chuyển hóa thành ‘rừng rậm tử vong’ một lần nữa. Về sau nếu như gặp phải kẻ địch, ngươi có thể cân nhắc tới việc lôi bọn chúng vào trong rừng rậm tử vong.”
Có được ‘rừng rậm tử vong’, coi như Tống Thư Hàng được cập nhật thêm một hình thức mới vào kho thủ đoạn tấn công nghèo nàn của mình.


Bạch tiền bối đi vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, bắt đầu nghiên cứu trận pháp ‘rừng rậm tử vong’.
Xét về tổng thể, trận pháp trong rừng rậm tử vong rất tuyệt. Nhưng có một vài thủ đoạn không theo kịp thời đại nữa, có một số khu trận pháp đã được đổi mới, cần tiến hành thăng cấp cục bộ. Có một số khu có thể cường hóa, gia tăng một số tính năng thú vị.
Bạch tiền bối bắt tay vào bố trí lại trận pháp, cứ sửa cứ sửa, trong não hải của hắn hiện lên vô số linh cảm, trận pháp rừng rậm tử vong càng trở nên đáng sợ hơn.


Trong bí cảnh tứ hải.
Tống Thư Hàng cõng Lý m Trúc đi dạo trong cái hố rừng rậm bị nhổ ‘cả gốc lẫn đất’.
Trong cảnh tượng lần trước của bí cảnh tứ hải có tế đàn, có cự kiếm, còn ẩn giấu ‘đại lễ bao bản thảo Huyền Thánh giảng pháp’ cho người thừa kế.
Có khi nào trong cảnh rừng rậm này cũng ẩn giấu bảo vật không?
“A Tống, ngươi còn muốn tìm gì nữa.”
Lý m Trúc tựa cằm trên đầu Tống Thư Hàng, khi cô nói chuyện, Tống Thư Hàng cảm thấy đầu mình ngưa ngứa.
“Tìm bảo bối, trực giác nói cho ta biết, trong rừng rậm này chắc chắn có đồ tốt.’
Tống Thư Hàng cười đáp.
Sau khi đi dạo vài bước, cơ thể của Tống Thư Hàng khựng lại.
Lý m Trúc chớp mắt:
“Tìm được đồ rồi à?”
“Không, là đồng vàng hồi sinh của ta cuối cùng đã hết thời gian chờ.”
Tống Thư Hàng cười ha hả đáp.
Đợi lâu như thế, rốt cuộc cũng đến ngày này.
Mấy ngày nay hắn lo lắng hãi hùng, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận, hôm nay cuối cùng đồng vàng sống lại cũng hết thời gian chờ rồi.
Đúng lúc này, phân thân ở đằng xa lại ra sức vẫy tay.
Phân thân tìm được một chỗ khác thường ở đây.
Trong cái hố lớn của rừng rậm bị nhổ cả đất, có một phần đất hiện giờ đang từ từ nhô lên, cứ như có thứ gì đó chuẩn bị chui lên khỏi lòng đất.
“Làm một phát giám định thuật xem nào.”
Tống Thư Hàng ra lệnh cho phân thân.
Phân thân rút ‘găng tay tình yêu của Mộc Ngưu kiếm khách’ ra, vươn tay ấn xuống chỗ đất đang nhô lên.
Khởi động bí pháp giám định.
Cái giá phải trả khi giám định rất nhỏ, chỉ là vài vết thương cỏn con thôi.
[Một cổ trận xuyên không gian bị phong ấn, bên trên phát ra lực lượng không thuộc về thế giới này, không thể xác định được thông đạo cổ trận nối đến đâu.]
Tống Thư Hàng phân thân nhẹ nhàng nhảy lên, lùi về phía sau.
Mặt đất nhô lên, lớp bùn bên ngoài nứt ra ra, để lộ một tòa tháp hoang phế được đúc ra từ sắt thép. Thân tháp đã hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn sót lại nền tháp.
Cổ trận xuyên không gian kia được khắc trên nền tháp.
Ngoài ra bên cạnh còn khắc mấy câu.
Là ngôn ngữ viễn cổ.
Trùng hợp là Tống Thư Hàng biết mấy chữ này.
[Tương lai không thể biết trước chính là động lực cho chúng ta tiến về phía trước.]
Mấy chữ này dường như đang cổ vũ mọi người đi tới thế giới thần bí chưa biết kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận