Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1644: Tìm được ngươi rồi, Bạch tiền bối.

Chương 1644: Tìm được ngươi rồi, Bạch tiền bối.
Bởi vì có chuyện không gặp được Tô thị A Thập Lục ngày hôm qua làm nền, nên hôm nay Tống Thư Hàng cũng đã chuẩn bị tâm lý trước.
Không gặp được Vũ Nhu Tử cũng là chuyện nằm trong dự liệu của hắn.
Nếu như có thể gặp được Vũ Nhu Tử… thì đúng là niềm vui bất ngờ!
“Cậu trai à, đi đâu thế?”
Sau khi lên xe, tài xế hỏi Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“Đi ga tàu siêu tốc.”
“Được thôi.”
Tài xế taxi cười đáp:
“Khoảng cách này vừa đẹp, đúng lúc tôi kịp giao ca luôn.
Tống Thư Hàng lịch sự mỉm cười đáp lại rồi bắt đầu rơi vào trầm tư.
Nói đi cũng phải nói lại….
Không ngờ hắn lại nhận nhầm Vũ Nhu Tử.
[Nhận nhầm bà chủ hiệu sách thành Vũ Nhu Tử là chuyện quái quỷ gì thế này?]
Tống Thư Hàng xoa cằm trầm tư.
Hắn cẩn thận nhớ lại cảnh tượng nhận nhầm bà chủ hôm nay.
Khi nhìn thấy bóng lưng đó… Không nhầm được, đó chính là bóng lưng của ‘Vũ Nhu Tử’.
Chút tự tin ấy Tống Thư Hàng vẫn có.
Dáng người, kiểu tóc cùng với dáng đi của Vũ Nhu Tử cô nương đều rất đặc biệt. Vì luyện công pháp của Linh Điệp Đảo nên cô bước đi rất nhẹ nhàng, một bước của cô bằng mấy bước của người bình thường… Có thể làm được như thế không chỉ vì chân cô dài thôi đâu!
Thế nhưng khi bóng lưng quay người lại thì lại biến thành dáng vẻ dịu dàng của bà chủ hiệu sách.
Chuyện này quả thật vượt khỏi dự liệu của Tống Thư Hàng.
[Cũng có khi ngay từ đầu nhân vật Vũ Nhu Tử này đã không tồn tại rồi, đó chỉ là nhân vật do mình tưởng tượng ra thôi. Trong thời kỳ trưởng thành thế này, mỗi lần đến thuê sách, nhìn thấy bà chủ đậm chất con gái Giang Nam thì trong đầu mình sẽ tự tưởng tượng ra một nhân vật như thế.]
Ý nghĩ này truyền tới não hải của Tống Thư Hàng.
Sau đó, cũng giống như ‘nhồi sọ’, lặp đi lặp lại liên tục.
Tuần hoàn kiểu tẩy não!
Khóe miệng Tống Thư Hàng nhếch lên, bỗng chốc vui vẻ trở lại.
Hiển nhiên đó không phải là suy nghĩ của bản thân hắn mà là ý nghĩ thế giới giả tưởng cưỡng chế gửi tới.
“Chậc, nói cách khác, ngoài dây dưa không nghỉ ra thì nó không còn thủ đoạn gì khác nữa à?”
Tống Thư Hàng nhếch môi.
Suy nghĩ này điên cuồng phát đi phát lại trong não hải của hắn, nhưng như thế hắn lại càng thấy vui vẻ.
Nên miêu tả cảm giác này thế nào nhỉ?
Ừm, cũng giống như lúc nhìn thấy Thông Nương trong ‘hình thái cây hành’ xông tới huơ quả đấm nhỏ, dốc sức đánh vào bắp chân của hắn vậy.
Thông Nương ra sức tấn công, ra tay nhanh đến mức chỉ nhìn thấy hư ảnh của nắm đấm, thỉnh thoảng còn nhảy lên đá vào đầu gối của hắn nữa.
Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật đòn tấn công của cô vô cùng yếu ớt, chẳng có chút hiệu quả nào.
‘Thế giới giả tưởng’ bây giờ cũng giống như Thông Nương, đòn tấn công dây dưa của nó cũng tương tự nắm đấm của cô, nhìn có vẻ vừa nhanh vừa hiểm nhưng trên thực tế hiệu quả rất nhỏ, chẳng có tác dùng gì.
Thậm chí, nó càng nhảy nhót như thế thì Tống Thư Hàng lại càng thấy vui.
Cảm giác khi thấy đối thủ cắn răng dốc toàn lực mà cũng chẳng làm gì được mình này cũng là một trải nghiệm trong ‘nhân sinh’.
Khi tài xế taxi nhìn vào gương bên phải của chiếc xe thì thấy được nụ cười ‘vui vẻ’ quỷ dị của Tống Thư Hàng thì bỗng thấy da đầu tê dại.
Vốn anh ta còn đang nghĩ còn một lúc nữa mới tới giờ giao ca, có nên nhân cơ hội đưa cậu trai này đi vòng một vòng hay không? Thế nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười ‘vui vẻ’ của Tống Thư Hàng, anh ta lập tức bóp chết suy nghĩ này từ trong trứng nước.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất để đưa Tống Thư Hàng đến ga tàu, sau khi lấy được tiền thì lại vội vàng chạy đi.
Tống Thư Hàng ngu người.
“Mình đắc tội với tài xế này từ lúc nào thế nhỉ? Sao nhìn dáng vẻ của anh ta cứ như đi chạy nạn thế này?”
Hắn thầm thấy nghi hoặc.
Tuy rằng bây giờ hắn chỉ có nhục thân bình thường nhưng kinh nghiệm sống vẫn còn đây. Thông qua vẻ mặt của tài xế thì có thể dễ dàng đoán ra tâm tư của anh ta.
Từ đầu tới cuối, mình có làm gì đâu? Thậm chí mình và anh ta cũng chẳng nói với nhau được mấy câu ấy chứ.
Tống Thư Hàng gãi đầu, xoay người đi tới ga tàu.
Vì không vội nên Tống Thư Hàng đi lấy vé trước rồi lại đi ăn chút gì đó lót dạ.
“Cơ thể của người bình thường đúng là phiền phức.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Sau khi tu sĩ lên đến tứ phẩm, chuyện ăn uống không còn quan trọng nữa… Ăn uống chỉ là để hưởng thụ, món ngon vừa có thể hưởng thụ vừa có thể tăng công lực như Thực Tiên Yến mới là thứ mà tu sĩ theo đuổi.
Nếu vì đói bụng mà không thể không đi thì khá là phiền phức.
[Huấn luyện viên… quả nhiên ta vẫn muốn tu chân.]
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trời.
Đúng rồi, kể ra thì cuộc sống tu chân của hắn không có huấn luyện viên nào cả.
Nhưng hắn lại nhận tới mấy đồ đệ.
Ừm, lùi một bước mà nói, tất cả các tiền bối trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ đều vừa là thầy vừa là bạn của hắn.


Tàu siêu tốc đi thẳng đến trạm dừng ở một thị trấn nhỏ thuộc thành phố Nam Hoa Hồ.
Xuống thị trấn xong còn phải đi một đoạn nữa mới tới thôn Lâm Dao.
Tống Thư Hàng sờ ví tiền của mình, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.
“Trước tiên cứ đi tới miếu tiên quân ở thôn Lâm Dao xem sao đã, sau đó… nếu như không có kết quả thì tối nay phải ngủ lại gần thôn Lâm Dao rồi.”
Tống Thư Hàng ngáp một cái, hắn cũng thấy hơi mệt rồi.
“Như thế mà đã không chịu được rồi ư? Đúng là thiếu rèn luyện.”
Tống Thư Hàng xuống trạm xe, sau đó gọi xe đi thẳng đến miếu tiên quân.
“Ố? Anh bạn, cậu cũng đến miếu tiên quân để cúng bái à?”
Sau khi biết được nơi Tống Thư Hàng muốn đến, tài xế lập tức tỏ ra rất nhiệt tình.
“Ừm, vì gần đây tôi gặp rất nhiều rắc rối, nghe nói miếu tiên quân rất linh nên tôi muốn đến đây cầu tấm bùa gì đó.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
“Thế thì cậu tìm đúng chỗ rồi đấy, tuy rằng miếu tiên quân của thôn Lâm Dao chúng tôi nhỏ thật nhưng rất linh nghiệm. Bất luận là cầu con trai hay con gái, cầu học hành thuận lợi hay tìm được đối tượng đều có thể thành công đấy.”
Bác tài xế cười khà khà nói.
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu lịch sự.
“Nói ra thì mọi người bây giờ cũng lạ thật đấy. Khi tôi còn trẻ, mọi người đều đến miếu tiên quân cầu con trai. Người nào người nấy chỉ hận không thể để bà vợ nhà mình đẻ ra một thằng cu. Nhưng mấy năm nay những người đến miếu tiên quân cầu tự phần lớn đều xin có con gái, chỉ hận không thể sinh ra được một cô con gái xinh đẹp. Tôi thật chẳng thể hiểu nổi lối tư duy của lớp trẻ bây giờ.”
Bác tài xế lải nhải.
Tống Thư Hàng cười khà khà đáp:
“Có thể là do con gái đáng yêu chăng? Hoặc cũng có thể là vì trước đây quá nhiều người đến cầu con trai nên bây giờ phải cầu con gái để bình đằng dân số cũng nên?”
“Cậu trai trẻ tổng kết súc tích lắm.”
Bác tài xế bật ngón cái lên khen.
Tống Thư Hàng tựa vào cửa sổ xe, không nhịn được mà nhớ tới Lý m Trúc…
Sau đó hắn đột nhiên nhận ra tâm hồn mình già thật rồi.
Sau khi nhắc tới đề tài con gái, hắn lại thật sự nhớ tới con gái.
“Cậu trai trẻ muốn tới miếu tiên quân để cầu gì thế?”
Chú tài xế hỏi.
“Ừm, thực ra cũng không có gì để cầu, chẳng qua là gần đây mọi chuyện không được thuận lợi, vì thế tôi định đi cầu bình an cho mình an tâm ấy mà.”
Tống Thư Hàng đáp.
Chú tài xế gật đầu:
“Cậu trai trẻ tâm thái tốt lắm, gần đây tôi cũng đón vài học sinh cũng trẻ như cậu đến miếu tiên quân, bọn họ đều cầu học hành tấn tới. Tôi đây xin nói thẳng… chuyện học tập này quá nửa phải dựa vào chính mình. Cho dù miếu tiên quân phù hộ cho anh thì cũng chỉ có hiệu quả khoảng mười phần trăm thôi. Tự bản thân anh không cố gắng , chỉ dựa vào chúc phúc của tiên quân thì có tác dụng gì?”
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu, nụ cười của hắn chân thành hơn nhiều.
Câu [trẻ như cậu] hắn thích, hắn rất hưởng thụ.
Hình như đã rất lâu rất lâu rồi không có ai khen hắn trẻ.
“Đúng rồi bác tài, tiên quân trong miếu tiên quân trông thế nào nhỉ?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Phải miêu tả thế nào nhỉ? Một lời khó nói hết. Nhưng mà bức tượng của tiên quân cứ như là thần tiên thật sự vậy!”
Tài xế tán thưởng.
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu.
Pho tượng giống như thần tiên… Lần này có lẽ hắn sẽ không quay về tay trắng nữa.
Quả nhiên Bạch tiền bối mãi mãi là người đặc biệt nhất.
Xem ra chuyển cơ để phá cục lần này chính là Bạch tiền bối.


Thôn Lâm Dao, gần miếu tiên quân.
Tài xế dừng xe, nói:
“Xe đến miếu tiên quân chỉ có thể dừng lại ở đây thôi, giờ cậu phải tự đi vào. Nhìn thấy chỗ đèn đuốc sáng trưng kia không? Chỗ đó chính là miếu tiên quân đấy.”
Tống Thư Hàng nhìn về đằng xa, đúng là vị trí ngôi miếu mà Bạch tiền bối bế quan trong trí nhớ của hắn.
“Cảm ơn bác tài.”
Tống Thư Hàng gửi tiền rồi xuống xe.
Hắn bước nhanh về phía miếu tiên quân.
Càng đến gần ngôi miếu, trong lòng hắn càng vui sướng mừng rỡ.
Đúng vậy, là ngôi miếu này.
Đến cả dáng vẻ cũng giống y như trong trí nhớ của hắn, bất luận là bố trí hay quy cách đều không có thay đổi gì.
Chỉ là náo nhiệt hơn so với trong trí nhớ một chút.
Ở khoảng sân trước miếu đèn đuốc sáng trưng.
Có rất nhiều người đến cầu nguyện ra ra vào vào.
“Cứ vào xem đã rồi tính sau.”
Tống Thư Hàng cố gắng giữ bình tĩnh, đè nén sự vui mừng trong lòng lại.
Vì dù sao thì… hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn mà.
Thế nên trước khi tận mắt nhìn thấy tượng tiên quân, hắn cần phải bình tĩnh.
Tống Thư Hàng đi từng bước lại gần cửa miếu.
Đoàn người đến cầu nguyện xếp thành hàng dài.
Tống Thư Hàng tuân thủ kỷ luật, theo trình tự mà vào hòa vào trong hàng người.
Trước khi vào cửa hắn lại tiện tay mua hai cây hương.
Trong miếu tiên quân, hương khói vấn vít.
Phía trước vẫn có một hàng dài người đến cầu nguyện, nam có nữ có, người nào cũng lẩm bẩm cầu khấn.
Tống Thư Hàng yên lặng ngẩng đầu nhìn lên tượng tiên quân.
Ngay sau đó, rốt cuộc hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không sai.
Là pho tượng tiên quân này.
Chính là pho tượng thần trước khi Bạch tiền bối xuất quan.
Tượng tiên quân có mái tóc dài, tay xếp thành đạo ấn, sống động như thật.
Đúng là một tác phẩm sánh ngang với tạo hóa.
Nhịp tim của Tống Thư Hàng cũng không khỏi đập nhanh lên vài nhịp… Lần này là vì kích động.
Rốt cuộc cũng tìm được rồi!
Lúc này chắc Bạch tiền bối vẫn còn đang bế quan trong pho tượng này nhỉ?
Nếu như không có ngoại vật quấy nhiễu, có lẽ Bạch tiền bối sẽ xuất quan vào cuối tháng này, ngày 30 tháng 6.
Đoàn người cầu nguyện từ từ di chuyển về phía trước.
Đến lượt Tống Thư Hàng.
Hắn chắp hai tay lại,, nhẹ giọng nói:
“Bạch tiền bối, tìm thấy ngươi rồi.”
Bây giờ hắn phải làm gì đây?
Bạch tiền bối đang bế quan hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Cho dù có chuyển pho tượng của hắn đi cũng không thể làm gián đoạn công cuộc bế quan của hắn được.
Làm thế nào để triệu hóan Bạch tiền bối ra là một vấn đề lớn.
Chẳng lẽ phải đợi đến cuối tháng, để Bạch tiền bối tự xuất quan ra à?
Tống Thư Hàng lại ngẩng đầu lên nhìn pho tượng.
Một lát sau, hắn nhíu mày lại.
Lúc trước, khi nhìn thấy pho tượng Bạch tiền bối lần đầu tiên, trước mắt hắn sẽ tự động hiện lên thân ảnh thực sự của Bạch tiền bối, mắt như sao sáng, áo trắng như tuyết, đẹp tựa trích tiên.
Nhưng lần này hắn lại không có cảm giác đó.
Chắc không phải pho tượng này… chỉ là một pho tượng thôi đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận