Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1684: Ý tưởng mà không đi với thực tiễn thì đều là nói suông

Chương 1684: Ý tưởng mà không đi với thực tiễn thì đều là nói suông
“Vậy ngày mai gặp.” Tống Thư Hàng xoa đầu Xích Đồng, nguyên thần tiến vào trạng thái tàng hình, cùng Xích Tiêu Kiếm trở về Xích Long động.
Xích Đồng ngơ ngác nhìn chỗ mà Tống Thư Hàng biến mất.
“Là ảo giác ư?” Nó thì thào.
Có một thoáng, nó cảm thấy như đang được ca ca Hắc Đồng Thập Tam Thế xoa đầu vậy.
Nghĩ kỹ lại, kỳ thực từ lúc vị ‘tiên sinh’ này bắt đầu dạy nó quyền pháp, thỉnh thoảng nó lại có cảm giác như ca ca đang dạy mình tu luyện vậy.
Có đôi khi… trực giác của kẻ ngốc còn nhạy bén hơn cả người thường.
******
Xích Long động.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng và kiếm linh của Xích Tiêu Kiếm tiền bối cùng trở về.
Phân thân vẫn ngồi xếp bằng, duy trì trạng thái tu luyện, Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công từ từ vận chuyển.
Kiếm linh của Xích Tiêu Kiếm trở về thân kiếm.
Tống Thư Hàng lại không về ngay mà bay tới bên cạnh Bạch tiền bối phân thân. Dù sao phân thân vẫn duy trì trạng thái tự động tu luyện, giống như đang treo máy vậy, nguyên thần của hắn có thể thương lượng chút chuyện với Bạch tiền bối.
“Bạch tiền bối, tỉnh lại đi.” Nguyên thần của Tống Thư Hàng gọi.
Bạch tiền bối phân thân mơ màng mở mắt ra: “A, là nguyên thần của Thư Hàng, về rồi đấy à?”
“Đúng vậy, Bạch tiền bối.” Nguyên thần của Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng lơ lửng bên cạnh Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối phân thân uể oải nói: “Có thu hoạch gì không?”
“Hẳn là ta đã tìm được cơ hội vẽ mắt cho rồng cho diễn đồ kim đan trên kim cương công đức rồi. Có điều ta cần Bạch tiền bối giúp đỡ.” Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối phân thân nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Buồn ngủ, siêu buồn ngủ, không nhịn được.”
Tống Thư Hàng gãi đầu.
Lần trước Bạch tiền bối phân thân thiếu mất cái chăn, chỉ cần đưa cái chăn cho hắn là đủ, vậy lần này hắn thiếu cái gì đây?
Có phải thiếu cái giường không nhỉ?
Không đúng, Bạch tiền bối có thể trực tiếp ngủ lơ lửng giữa không trung, căn bản không cần giường.
Đúng rồi, có khi do tóc Bạch tiền bối quá dài, lúc ngủ lơ lửng giữa không trung thì tóc rủ xuống dưới nên cảm thấy nặng đầu chăng?
Có nên cột kiểu tóc đơn giản cho Bạch tiền bối không nhỉ?
Không đúng không đúng, cũng vì cột tóc cho Bạch tiền bối rồi có gói meme Bạch tiền bối mà Vũ Nhu Tử làm lần trước nên kéo theo biết bao chuyện. Chuyện liên quan tới tóc của Bạch tiền bối thì đừng làm bậy thì hơn.
Bạch tiền bối phân thân ngáp một cái, đôi mắt xinh đẹp không mở nổi nữa, từ từ nhắm lại.
Tiêu rồi… Bạch tiền bối lại sắp ngủ rồi.
Trong lúc đang suy tư, Xích Tiêu Kiếm tiền bối bên dưới kêu lên: “Thư Hàng, còn bay ở đó làm gì thế? Trở về cho ta hai phát Dưỡng Đao thuật đi.”
Đã nói trở về sẽ cho nó Dưỡng Đao thuật rồi mà.
“Lập tức tới ngay.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn vừa suy tư, nguyên thần vừa trở về vị trí cũ.
Sau đó vươn tay đặt lên người Xích Tiêu Kiếm tiền bối, làm hai phát Dưỡng Đao thuật liên tiếp.
“Đã quá, toàn thân thật dễ chịu, cảm giác uể oải bị quét sạch ngay trong nháy mắt, phấn khởi hẳn ra.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối thỏa mãn nói, nó thích Dưỡng Đao thuật nhất đấy.
[Cảm giác uể oải bị quét sạch trong nháy mắt, phấn khởi hẳn ra?]
Mấy lời Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói ra khiến mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch tiền bối phân thân.
Trạng thái bây giờ của Bạch tiền bối phân thân là buồn ngủ, mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thôi.
Cho nên…
Trong đầu Tống Thư Hàng xuất hiển một ý tưởng bạo gan.
Hắn vẫn luôn nghĩ, nói không chừng Dưỡng Đao thuật có hiệu quả với tất cả các loại pháp khí, không chỉ có đao, mà biết đâu kiếm, thuẫn, thương, khải giáp đều có thể tiếp nhận Dưỡng Đao thuật.
Thậm chí… ngay cả Đao Cổ Vô Hình cũng có thể thừa nhận Dưỡng Đao thuật!
Đao Cổ Vô Hình được xếp vào loại sinh linh.
Biết đâu Dưỡng Đao thuật cũng có hiệu quả đối với con người thì sao?
Tống Thư Hàng không chỉ có ý tưởng to gan, hắn còn có một trái tim dũng cảm muốn biến ý tưởng thành thực tiễn.
Ý tưởng mà không đi với thực tiễn thì đều là nói suông.
Trong kích thích đến từ trái tim to bự đang rục rịch kia, Tống Thư Hàng đứng dậy, chân đạp hoa sen đen đi tới bên cạnh Bạch tiền bối phân phân.
Tiếp đó, hắn dè dặt vươn tay đặt lên người Bạch tiền bối phân thân.
Bạch tiền bối phân thân hé mắt ra, lười biếng liếc nhìn hắn, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
“Chính là lúc này.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tiếp đó, hắn vung tay cho ngay một phát Dưỡng Đao thuật.
Dưỡng Đao thuật rơi vào trên người Bạch tiền bối phân thân.
Tống Thư Hàng cảm thấy khá giống với khi dùng trên Đao Cổ Vô Hình.
Bạch tiền bối phân thân…. Đã thật sự tiếp nhận Dưỡng Đao thuật rồi.
Có điều, tiếp nhận rồi không có nghĩ là Dưỡng Đao thuật nhất định sẽ có hiệu quả.
Tống Thư Hàng nao nao lo lắng, lại có chút chờ mong nhìn về phía Bạch tiền bối phân thân.
Lần này Bạch tiền bối phân thân lại mở mắt ra.
Hình như không có hiệu quả?
Nhưng cũng có thể là vì số lượng không đủ.
Hơn nữa, nếu Bạch tiền bối phân không có bất kỳ phản ứng xấu nào thì cũng chứng minh Dưỡng Đao thuật này vô hại đối với hắn.
Nghĩ tới đây, tay của Tống Thư Hàng mất khống chế, lại lướt một cái tung ra hai phát Dưỡng Đao thuật nữa.
Một lát sau, thấy Bạch tiền bối phân thân vẫn không có phản ứng… Tống Thư Hàng lại lướt tay ra thêm vài phát Dưỡng Đao thuật nữa.
Mãi đến khi hắn lướt tay cho gần mười hai phát Dưỡng Đao thuật, Bạch tiền bối phân thân rốt cuộc cũng nhịn không được mà mở mắt ra.
Hai mắt của Bạch tiền bối phân thân nhìn Tống Thư Hàng lom lom, không nháy lấy một cái, áp lực cực lớn.
Tống Thư Hàng cười khan một tiếng, rút đôi tay đang lướt liên tục của mình lại.
“Ngươi thắng rồi.” Bạch tiền bối phân thân kéo chăn, ngồi thẳng dậy: “Nhờ phúc cái pháp thuật chẳng hiểu ra làm sao này của ngươi mà giờ ta cảm thấy tinh thần cực kỳ sung mãn, hoàn toàn không ngủ được nữa. Đúng là gặp quỷ mà, ngươi có thời gian đi học loại pháp thuật kỳ quái này mà không thể ngoan ngoãn học Thiên Sư Lôi Pháp à? Tốt xấu gì thì ngươi cũng có thể chất song thuộc tính lôi, hỏa đấy nhé.”
Sự thật chứng minh, tên gốc của Dưỡng Đao thuật tuyệt đối không phải Dưỡng Đao thuật, nó có hiệu quả với cả phân thân. Có điều có hiệu quả với bản thể hay không thì còn cần thí nghiệm thêm một bước nữa. Bởi vì tồn tại và cấu tạo của phân thân vẫn khác với bản thể.
“Cần ta giúp cái gì, nhân lúc tinh thần ta đang sung mãn thì nói nhanh đi.” Bạch tiền bối phân thân nói.
Tống Thư Hàng vội đáp: “Bạch tiền bối, ta cần một hệ thống học bá có cài đặt phương pháp tu luyện Cương Thủ cùng với khẩu quyết, chiêu thức tu luyện của quyền pháp căn bản làm nền tảng cho Cương Thủ. Nếu được thì cài một mục học tiếng Trung lại càng tốt.”
“Giao công pháp Cương Thủ cho ta.” Bạch tiền bối phân thân bất đắc dĩ nói.
Tống Thư Hàng nhanh chóng đọc cả bộ công pháp Cương Thủ ra.
“Chỉ cần cài Cương Thủ vào thôi à? Không cần cái gì khác nữa ư?” Bạch tiền bối lại hỏi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ chốc lát: “Nếu có thể thì cài thêm một bộ Chưởng Tâm Lôi nhé?”
Chưởng Tâm Lôi bản cải tiến của Bạch tiền bối, cảnh giới nhất phẩm là dùng được rồi!
Hơn nữa uy lực còn rất đỉnh.
“Vậy cài thêm Chương Tâm Lôi nhé, thiết lập là cần điểm tích lũy để mua, hình tượng lão sư giảng bài thì đặt diện mạo của ngươi. Mặt trừng phạt thì sao?” Bạch tiền bối lại hỏi.
Bên trong hệ thống học bá có ban thưởng, cũng có trừng phạt.
“Sét đánh đi, ta cảm thấy sét đánh không tệ, có thể tăng khả năng chịu đau đớn của mọi người.” Tống Thư Hàng nói.
Chịu đau cũng là một phần của tu luyện, vừa có thể tăng ý chí, lại có thể nâng cao sức chiến đấu của tu sĩ.
Không phải có câu nói “Trước khi học được cách đánh người, phải học được cách bị đánh” à?
“Ô biểu tượng cho hệ thống học bá là gì?” Bạch tiền bối phân thân lại hỏi.
“Vậy lấy thương đi, tốt nhất là khí phách một chút.” Tống Thư Hàng nói. Bản thân hắn đã thua thiệt nhiều rồi, hình anh em hồ lô biến 3D đại diện cho hệ thống học bá kia của hắn trông mới đau gan làm sao. Vậy nên, ít nhất cũng phải tranh thủ cho Xích Đồng, để cho ô biểu tượng hệ thống học bá đó đúng với sở thích của nó.
Cậu bé kia thích trường mâu, mong được trở thành pháp sư chiến đấu, vậy cứ thiết lập ô biểu tượng hình cây ‘thương’ đi, chắc là nó sẽ thích lắm nhỉ?
“Được rồi, xong rồi đấy nhé.” Bạch tiền bối nói.
Hắn đưa một tấm phù văn, phía trên có kèm theo ‘hệ thống học bá’.
“Cảm ơn Bạch tiền bối.” Tống Thư Hàng nhận lấy phù văn: “Khụ khụ!”
Một phù văn hệ thống học bá mang ấn ký hình súng Gatling (*) tỏa sáng lấp lánh.
(*) Súng do nhà khoa học, quân sự người Mỹ Richard Jordan Gatling phát minh ra. Ông buộc sáu thúng thuốc súng quanh một cái trục xoay rồi chế tạo ra phương tiện để bắn và nạp đạn tự động. Súng máy của ông có thể bắn ra 350 viện đạn một phút, gấp 100 lần súng trường. Cuối năm 1862, vũ khí này đã sẵn sàng đi vào sản xuất. Nhưng lửa đã thiêu rụi nhà máy và mọi kế hoạch của ông tiêu tan. Cuối cùng loại súng của ông đã thể hiện được sức mạnh hoả lực khủng khiếp khi được quân miền Bắc đem ra chiến trường. Sau chiến tranh, quân đội Mỹ đặt mua 1000 khẩu súng mới của ông và chẳng mấy chốc mọi lực lượng quân đội trên thế giới đều mua nó. Súng máy trở thành một phương tiện chiến tranh hiệu quả. Súng của Gatling là công ghệ tiến tiến nhất cho tới ngày nay. Thế hệ mới của nó đang được dùng trong các lực lượng không quân. Vũ khí này có thể bắn hơn 4000 phát đạn/phút.
Không vấn đề, là thương(*) không sai, hơn nữa cũng đủ khí phách.
(*) trong tiếng Trung, từ ‘thương’ 枪 vừa có nghĩa là cây thương, cây giáo, vừa có nghĩa là súng.
“Không thích à?” Bạch tiền bối nhíu mày.
“Làm gì có chuyện ấy chứ, ba mươi hai cái like.” Tống Thư Hàng dựng ngón cái khen ngợi.
“Ổn rồi thì đừng quấy rầy ta nữa… Còn nữa, khi nãy ngươi nhìn một hồi cũng không nhìn ra ta thiếu cái gì ư?” Bạch tiền bối phân thân bắt đầu khẩu nghiệp: “Ta thiếu cái gối đấy!!”
Tống Thư Hàng: “Nhưng không phải Bạch tiền bối ngươi đang lơ lửng giữa không trung à?”
“Cho nên ta thiếu một cái gối biết lơ lửng.” Bạch tiền bối phân thân nói, hắn kéo chăn đắp lại lên người, ngáp một cái: “Tiếp theo hãy lo bế quan tu luyện đàng hoàng đi, không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta nữa.”
Chế tạo hệ thống học bá đã tốn hết tinh lực dư thừa ban nãy của hắn, cơn buồn ngủ ập tới, có thể thỏa thích đánh một giấc ngon lành rồi.
Tống Thư Hàng cầm tấm ‘hệ thống học bá’, trở về nơi mình đả tọa bế quan.
Xích Tiêu Kiếm nằm ngang trên đầu gối hắn lần nữa.
Tạo Hóa Tiên Tử sau lưng cũng điều chỉnh vị trí lần nữa, hai người lưng tựa lưng duy trì tư thế tu luyện.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, ngày mai lại làm phiền ngươi hộ tống nguyên thần của ta rồi.” Tống Thư Hàng nói, dứt lời hắn lại tiện tay tặng một phát Dưỡng Đao thuật.
“Không thành vấn đề, cứ để đó cho ta.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Bên ngoài, sắc trời đã tối đen hoàn toàn.
Một ngày kết thúc.


Ngày hôm sau.
Đầu tiên, Tống Thư Hàng cho Xích Tiêu Kiếm tiền bối một phát Dưỡng Đao thuật, triệu hoán nó rời giường.
Tiếp đó, nguyên thần của hắn nhẹ nhàng nhảy lên một cái, thoát ra khỏi nhục thể của phân thân.
Đả tọa tu luyện cả đêm, Tống Thư Hàng cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều.
Cùng với việc ‘bản thế, hóa thân bọc thép’ không ngừng truyền tới những lĩnh ngộ và linh cảm vụn vặt, Tống Thư Hàng cảm giác được diễn đồ kim đan trên tiểu kim đan đầu tiên và lò phản ứng hạch tâm đã tiến sát tới bước vẽ mắt cho rồng.
Muộn nhất thì đêm nay là có thể thuận lợi hoàn thành bước vẽ mắt cho rồng trên hai viên tiểu kim đan.
Bế tử quan quả nhiên là một trong những con đường đề cao thực lực hiệu quả nhất.
Kiếm linh Xích Tiêu Kiếm che chở nguyên thần của Tống Thư Hàng, quen đường đi đến chỗ của cậu bé Xích Đồng.
Vẫn là tòa thành và bãi cỏ kia.
Xích Đồng cắm trường mâu trên mặt đất, lúc này nó đang khắc khổ luyện tập tư thế quyền pháp căn bản của Cương Thủ.
Cảm giác… hình như khá hơn hôm qua một tí tẹo.
Có lẽ nó có chút thiên phú trên mặt quyền pháp hơn là trường mâu.
Sau đó nguyên thần Tống Thư Hàng đáp xuống bên cạnh nó, sau đó hiện nguyên hình.
“Tiên sinh, ngài đến rồi.” Sau khi thấy Tống Thư Hàng thì Xích Đồng reo lên.
Ông chú này không lừa nó, hắn thật sự đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận