Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1687: Không hổ là người đàn ông có đạo tâm và ý chí sắt đá

Chương 1687: Không hổ là người đàn ông có đạo tâm và ý chí sắt đá
“Mạng sống rất quý giá, đừng có nghĩ đến cái chết bừa bãi như thế. Tin ta đi… Ta chết nhiều lần như thế, dày dặn kinh nghiệm hơn ngươi nhiều.” Tống Thư Hàng vỗ nhẹ vai Xích Đồng: “Mấy ngày nay tu luyện cho đàng hoàng đi, vài hôm nữa ta lại đến thăm ngươi.”
Nhìn trời!
Quả nhiên hắn không thể trở thành người thầy cuộc sống được, dù sao cũng còn trẻ quá. Chuyện quan tâm chăm sóc sức khỏe tâm lý thiếu niên này cứ giao cho dân chuyên nghiệp xử lý thì hơn.
Mặt khác… đêm nay nhờ có linh cảm từ bản thể và hóa thân bọc thép truyền đến mà lĩnh ngộ đã tích lũy đầy đủ rồi. Đến lúc đó hắn có thể thắp sáng từ hai đến ba viên tiểu kim đan.
Sau đó hắn sẽ bế quan khoảng ba ngày, trong thời gian đó hắn không thể để nguyên thần xuất khiếu đi loăng quăng được nữa.
“Vâng, tiên sinh.” Xích Đồng gật đầu như giã tỏi: “Mấy ngày tới ta sẽ tu luyện thật chăm chỉ, lần sau tiên sinh gặp ta, nhất định ta sẽ thuần thục quyền pháp căn bản.”
“Ừm, bao giờ ngươi nắm giữ thuần thục quyền pháp căn bản và luyện tập kết hợp với khẩu quyết thì sẽ tiêu hao một lượng khi huyết chi lực rất lớn. Đến lúc đó phải ăn nhiều đồ bổ vào… mấy ngày nữa ta lại mang cho ngươi một ít Thối Thể dịch và Khí Huyết đan phụ trợ tu luyện.” Dứt lời, thân hình Tống Thư Hàng từ từ biến mất, rời đi cùng Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
Xích Đồng đứng im nhìn nơi Tống Thư Hàng biến mất hồi lâu.
Mãi một lúc sau, nó mới đặt tay lên lồng ngực. Chỉ cần nhớ lại những lần tử vong của tiên sinh thì nhịp tim của nó sẽ tăng lên rất nhanh.
“Có lẽ mình đổ bệnh thật rồi.” Sau khi suy nghĩ nửa ngày, Xích Đồng lẩm bẩm.
Sau đó… động vật đơn bào Xích Đồng không nghĩ cái vấn đề phức tạp này nữa.
Chuyện gì nghĩ không ra thì khỏi nghĩ luôn.
Ý thức của nó lại tiến vào hệ thống học bá, chìm đắm trong biến học vô biên không sao kìm chế được.

Tống Thư Hàng và kiếm linh của Xích Tiêu Kiếm tiền bối trở về Xích Long động.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối trở lại kiếm thể.
Nguyên thân của Tống Thư Hàng thì bay đến bên cạnh Bạch tiền bối phân thân, thấy Bạch tiền bối phân thân đang ngủ say, hắn không nhịn được lại táy máy tay chân. Hắn muốn thí nghiệm một chút xem nguyên thần có thể thi triển Dưỡng Đao thuật hay không.
Nguyên thần có thể thi triển cả bí pháp giám định thì chắc là Dưỡng Đao thuật cũng được thôi nhỉ?
Hắn hoàn toàn không có mưu đồ gì khác, hôm nay cũng không có chuyện gì muốn nhờ Bạch tiền bối phân thân hỗ trợ… chỉ đơn thuần là tò mò quá nên muốn làm thí nghiệm mà thôi.
Khi Tống Thư Hàng đang len lén thò tay ra thì Bạch tiền bối phân thân đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm hắn mà nói: “Ngươi muốn thử cảm giác bị phong ấn linh lực toàn thân rồi thả rơi tự do từ độ cao 10kilomet xuống? Hay muốn nếm thử mùi vị bị quăng vào nồi lẩu siêu cay Địa Ngục?”
Tống Thư Hàng vội vàng lắc đầu như cái trống bỏi. Hắn vừa sợ độ cao, vừa sợ tốc độ nhanh, vừa không ăn được cay… Nồi lẩu Thái Cực bưng ra thì hắn chỉ ăn mỗi nửa không cay thôi đấy.
“Nói đi, lần này lại có chuyện gì thế hả?” Bạch tiền bối phân thân thở dài, hỏi.
Tống Thư Hàng nghĩ mãi không tìm ra lý do, đành phải trả lời thật thà: “Thực ra… ta chỉ tò mò nên muốn làm thí nghiệm… thử xem nguyên thần có thể thi pháp được hay không thôi ấy mà… hì hì hì.”
Bạch tiền bối phân thân: “…”
Vì sao chỉ trong vỏn vẹn mấy tháng ngắn ngủi mà cậu sinh viên chất phát Tống Thư Hàng lại biến thành thế này chứ? Rốt cuộc trong mấy tháng này dòng đời đã làm gì hắn?
Bạch tiền bối phân thân cảm thấy có lẽ Tống Thư Hàng cần chữa ngay và luôn.
Một khắc sau, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy nguyên thần của mình không nghe mình khống chế nữa. Dường như nó bị nhét vào một cái máy giặt quần áo đang điên cuồng xoay tròn.
Vất vả lắm cảm giác quay tròn mới dừng lại, Tống Thư Hàng nhận ra mình đang bị một bàn tay khổng lồ túm đầu. Nguyên thần vốn ở trạng thái hình người bị nặn thành một quả bóng tròn vo.
“Hả? Nguyên thần còn có hình thái này nữa ư?” Tống Thư Hàng kinh ngạc nói.
Hắn không ngạc nhiên vì nguyên thần của mình bị nặn thành hình cầu, chỉ ngạc nhiên vì nguyên thần cũng có thể đem nặn thành hình cầu thôi.
Trong lúc đang suy tư, Tống Thư Hàng cảm thấy mình bị ném vào một pháp khí giống như cái chuông.
“Đây là chuông Vô Thanh, một pháp khí Đạo Gia rất thú vị.” Bạch tiền bối phân thân truyền âm nói: “Khi nó rung lên sẽ không phát ra bất cứ âm thanh nào, bởi vì tất cả âm thanh đều bị phong bế trong chuông. Đây là một pháp khí dùng để rèn luyện tâm cảnh của tu sĩ, có thể tôi luyện tâm cảnh của các vị đạo hữu thích diễn kịch nội tâm, tư duy bay bổng đến cảnh giới tĩnh lặng như giếng cổ, giúp bọn họ nhanh chóng tiến vào trạng thái bế quan tu luyện. Rất thích hợp với ngươi đấy.”
“Lắc đi, lắc mạnh vào cho ta. Ta không bảo dừng lại thì không được dừng!” Bạch tiền bối phân thân ra lệnh cho chiếc chuông nọ.
Chuông Vô Thanh chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức lắc điên cuồng.
Khi chuông rung không hề phát ra một chút âm thanh nào cả. Thế nhưng nguyên thần của Tống Thư Hàng bị vò thành hình cầu nhét trong chuông lại nghe thấy tiếng chuông chói tai vang lên không ngừng.
Tiếng chuông đầy ma tính sẽ tự động tổng hợp ra âm thanh khiến cho Tống Thư Hàng khó chịu nhất.
Giống như tiếng chuông báo thức cưỡng chế rời giường hồi Tống Thư Hàng mới tốt nghiệp trung học…
Giống như tiếng tít tít của chiếc đồng hồ báo thức điện tử gọi hắn dậy hồi tiểu học…
Lại giống như tiếng sấm sét thiên kiếp mà hễ Tống Thư Hàng nghe thấy là tim lại đập rộn ràng…
Những âm thanh này vừa ma mị, vừa nâng cao tinh thần, đã thế còn tác dụng trực tiếp vào ý thức, không có gì ngăn chặn nổi.
Nếu không phải Tống Thư Hàng đang bị nặn thành hình cầu thì hắn đã quỳ gối ở thành chuông rồi cào tường khí thế rồi.
Mà trong những âm thanh ma mị và có tác dụng nâng cao tinh thần này, lại hòa lẫn bốn giọng điệu bình thản đọc vang bảo điển Đạo Gia.
Một giọng thiếu nữ, một giọng thiếu niên, một giọng đàn ông trưởng thành trầm thấp và một giọng đọc của người già…
Bốn giọng đọc này đọc vang bảo điển Đạo Gia, khiến cho tâm cảnh của Tống Thư Hàng từ từ bình tĩnh lại.
Tống Thư Hàng vội vàng phối hợp, tập trung ý chí, nhân cơ hội tiến vào trạng thái.
Sau khi hắn tiến vào trạng thái, những âm thanh chói tai vẫn vang ong ong trong đầu, nhưng ảnh hưởng mà chúng mang lại thì càng ngày càng nhỏ.
“Mình không hổ là người đàn ông có ý chí và đạo tâm sắt đá.”
Nguyên thần của Tống Thư Hàng biến từ hình cầu về hình dáng ban đầu, ngồi xếp bằng lên, tiến vào trạng thái nhập định.
Một lát sau.
Tiếng chuông vang ngừng lại.
“Ủa? Bạch tiền bối tha cho mình nhanh thế à?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn, bèn nhận ra không gian trong Xích Long động tối hẳn đi.
Ta nhớ hôm nay ta về khá sớm, lúc về vẫn còn là ban ngày mà.
“Qua nửa ngày rồi, bây giờ là đêm khuya, chắc ngươi đã điều chỉnh tâm cảnh khá ổn rồi chứ?” Giọng nói của Xích Tiêu Kiếm tiền bối vang lên.
Tống Thư Hàng: “!”
Nửa ngày rồi? Hắn cảm thấy mình mới ở trong cái chuông kia có một lúc thôi mà.
Dây chính là cảm giác “Một ngày trong động bằng ngàn năm ở ngoài” sao?
Nguyên thần của Tống Thư Hàng gãi gãi đầu rồi trở về thể nội của phân thân.
Một khắc sau, hắn cảm thấy linh cảm “vẽ mắt” đến từ bản thể và hóa thân bọc thép đồng loạt bùng nổ.
Ý thức của hắn tiến vào không gian bên trong tiểu kim đan.
Tiểu kim đan thứ nhất Thánh thành không bao giờ thất thủ và tiểu kim đan thứ sáu Lò phản ứng hạch tâm đang tỏa sáng lung linh, chờ đợi nét bút vẽ mắt cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận