Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1696: Nhân kiếm đao hợp nhất

Chương 1696: Nhân kiếm đao hợp nhất
Lúc suy nghĩ dở hơi này xuất hiện trong đầu của Tống Thư Hàng thì hắn lại cảm thấy rất tuyệt.
“Đáng tiếc, ta phải tấn thăng lên lục phẩm trong vòng 30 ngày. Nếu không cứ việc nằm để nó tự biến ra diễn đồ kim đan là được, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.”
Tống Thư Hàng nói bằng giọng đầy nuối tiếc.
“Đã không còn là 30 ngày từ lâu rồi, ngươi bế quan mất mấy ngày liền rồi đấy.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nhắc nhở.
Tống Thư Hàng:
“Nên mới đáng tiếc.”
Dứt lời, hắn lại lướt tay cho Xích Tiêu Kiếm một phát ‘Dưỡng Đao Thuật’:
“Ngày mai lại phải phiền Xích Tiêu Kiếm tiền bối đi thăm tên nhóc Xích Đồng kia cùng ta rồi.”
Nghe Tống Thư Hàng nói với giọng tôn trọng như thế, Xích Tiêu Kiếm vô cùng thỏa mãn:
“Không thành vấn đề!”
‘Sợi dây nhân quả’ giữa nó và Tống Thư Hàng lại đậm màu hơn một chút… Nếu như cứ tiếp tục thế này, chỉ cần cho Tống Thư Hàng đủ thời gian, nói không chừng có thể biến quan hệ giữa hắn và Xích Tiêu Kiếm tiền bối thành dây nhân quả ‘vàng lưu ly’ cũng nên.
Tuyệt cú mèo!
Thế nhưng… tuyệt thì tuyệt đấy, mà nghĩ lại thì vẫn nên bỏ suy nghĩ đó đi, chủ nhân đời thứ nhất của Xích Tiêu Kiếm tiền bối là Xích Tiêu Tử đạo trưởng vẫn còn sống.
Đậu xanh, mình bị @#%× Tiên Tử dạy hư rồi. Không phải chủ nhân đời thứ nhất, là chủ nhân hiện tại Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng!
Tống Thư Hàng trở lại chỗ bế quan của mình, ngồi xếp bằng xuống.
Tạo Hóa Tiên Tử ôm một bó sen lớn, ngoan ngoãn trở lại sau lưng Tống Thư Hàng… Chỉ cần đưa đủ hoa sen thì cô rất vui lòng làm một viên ‘Ngộ Đạo thạch hình người’, hỗ trợ cho Tống Thư Hàng lúc bế quan.
Tống Thư Hàng hơi híp mắt lại, vươn tay múa may trong không trung.
‘Sợi dây nhân quả’ trong mắt hắn đang từ từ nhạt dần, bắt đầu biến mất. Thứ biến mất đầu tiên là sợi dây nhân quả màu trắng của người qua đường, sau đó mới tới lượt những dây nhân quả màu khác.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng bắt đầu tìm kiếm trong một nùi dây nhân quả.
Ngoại trừ sợi dây nhân quả màu trắng, xanh lam, vàng, đen, đỏ và màu bảy màu ra thì trên lý thuyết, hắn phải có một loại dây nhân quả màu khác nữa.
Đúng thế, chính là dây nhân quả màu hồng.
Đó là màu đại diện cho tình cảm vượt trên mức tình bạn.
Tống Thư Hàng cho rằng chắc mình phải có một sợi dây nhân quả như thế mới đúng, vì dù sao hắn cũng là một người đàn ông bình thường mà.
Trong không trung, sau khi vô số dây nhân quả màu trắng làm rối loạn tầm mắt biến mất, chỉ còn lại các dây màu sắc sặc sỡ.
Tống Thư Hàng tìm hồi lâu nhưng lại không thấy dây nhân quả màu hồng mà mình muốn.
“Không… không phải chứ?”
Tống Thư Hàng bắt đầu thấy thót tim.
Ánh mắt của ngươi có thể lừa gạt ngươi, khiến người nhìn thấy ảo giác, tai của ngươi cũng có thể lừa ngươi, khiến cho ngươi ngươi nghe nhầm.
Nhưng dây nhân quả thì không lừa ngươi đâu. Nó là một tồn tại vô cùng chân thực, chỉ thẳng đến căn nguyên.
Sao một người đàn ông bình thường lại không có dây nhân quả màu hồng được?
Trừ phi ta không phải một người đàn ông bình thường?
Bậy bạ, sao có thể thế được.
Khi nhìn thấy các cô em xinh đẹp ta cũng sẽ tán thưởng, suy nghĩ trong đầu không khác gì những người đàn ông bình thường khác cả!
“Ngươi lại làm sao thế?”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nhìn Tống Thư Hàng:
“Chắc không phải ngươi lại cà khịa từ xa với vị tuyệt thế cao thủ nào đó đấy chứ?”
Đừng nói với ta là ngươi cà khịa đại lão đến nghiện rồi đấy nhé.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, ngươi có thấy ta hơi bất bình thường không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu Kiếm nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng:
“Đúng thế, ngươi vô cùng bất thường. Nói đi, lại gây sự với vị đại lão nào rồi đấy à? Nếu như đại lão chỉ phát động tấn công từ xa, có Bạch đạo hữu và ta ở đây thì có lẽ vẫn đỡ được.”
“Không, lần này ta không đánh nhau với ai cả. Nhưng ta phát hiện ra mình không có dây nhân quả màu hồng. Rõ ràng đến cả Thông Nương cũng có dây nhân quả hồng mà.’
Tống Thư Hàng đáp.
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Bạch tiền bối phân thân: “…”
“Ngươi nghĩ dây nhân quả hồng tượng trưng cho cái gì?”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng:
“Người yêu à?”
“Không, là đạo lữ song tu. Vừa hay trước đây ta cũng từng nghe được một số thông tin về dây nhân quả hồng từ Xích Tiêu Tử.”
Xích Tiêu Kiếm nói:
“Không phải đạo lữ trên danh nghĩa mà chính là đạo lữ đã từng song tu. Thế ngươi có đạo lữ kiểu này không?”
Tống Thư Hàng: “…”
“Không cần trả lời nữa, nhìn thấy vẻ mặt táo bón của ngươi là ta đã biết đáp án rồi.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối hả hê thấy rõ.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Nhưng đúng là Thư Hàng đã đến tuổi nghĩ tới chuyện sinh con rồi.”
Bạch tiền bối phân thân xoay người, lười biếng nói:
“Ngày trước đàn ông mười tám tuổi đã thành gia lập nghiệp, sinh vài đứa con rồi nhỉ? Thư Hàng định đẻ mấy đứa?”
“Bạch tiền bối, thời đại đã khác rồi. Bây giờ mười tám tuổi vẫn chưa đến độ tuổi hợp pháp để kết hôn đâu.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Yêu đương thì không vấn đề gì cả, nhưng sinh con đẻ cái thì lại quá sớm.
“Ừ, nhưng tu sĩ chúng ta khác với người thường. Mà nếu như sau này ngươi muốn sinh con thì phải chuẩn bị từ sớm.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nhắc nhở.
Tống Thư Hàng: “?”
Xích Tiêu Kiếm:
“Cùng với việc cảnh giới tu vi của ngươi ngày càng cao, xác suất sinh được con cái trong tương lai lại càng ngày càng thấp. Càng là tồn tại cường đại thì lại càng khó sinh được hậu duệ… Mà với tốc độ tăng cảnh giới của ngươi, nếu như không chuẩn bị sớm, nói không chừng tương lai sẽ chẳng có hy vọng sinh ra được một “tiểu Thư Hàng” đâu.”
“Chẳng phải Linh Điệp tiền bối có tu vi thất phẩm mà vẫn sinh được Vũ Nhu Tử như thường đấy thôi? Giao Bá tiền bối còn đang chuẩn bị sinh cả một đội bóng kia kìa. “
Tống Thư Hàng phản bác.
“Ha ha ha.”
Xích Tiếu Kiếm tiền bối cười nhưng không nói.
Sao ngươi không xem lại tốc độ thăng cấp của bản thân đi?
Trung bình một tháng tấn thăng một cấp.
Lần này, thời gian kẹt từ ngũ phẩm lên lục phẩm hơi lâu thật nhưng xét cho cùng thì cũng sẽ không kéo dài quá lâu.
Nếu cứ tiếp tục để ngươi tấn thăng như thế này, nửa năm sau ngươi sẽ đập cả Thiên Đạo luôn.
Sau khi ngươi tấn thăng lên đến Thiên Đạo thì đừng hòng có tiểu Thư Hàng.
Thiên Đạo bất hủ.
Tuy rằng trên lý thuyết, Thiên Đạo chắc hẳn vẫn có thể song tu, nhưng sinh tiểu Thiên Đạo là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
“Không nói chuyện này nữa, đừng lãng phí thời gian. Nắm chặt lấy ta, tiến vào chế độ bế quan. Sau đó phối hợp với ta, chúng ta bắt đầu trạng thái ‘nhân kiếm hợp nhất’.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối đột nhiên nói.
Tống Thư Hàng: “???”
“Thừa dịp ngươi vừa mới tiếp xúc với ‘sợi dây nhân quả’, vẫn còn đang nóng sốt, chúng ta tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, thử học đao pháp ‘Nhân Quả đao’ luôn.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Tống Thư Hàng:
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối chuyển hóa ra đao pháp Nhân Quả đao rồi à?”
“Ta đã tạo ra một cái khung ban đầu rồi, ngươi cứ thử xem. Về mặt chi tiết ta và Bạch đạo hữu sẽ cùng bàn luận sau.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, đặt Xích Tiêu Kiếm tiền bối lên trên đầu gối, tiện tay thêm một phát ‘Dưỡng Đao Thuật’ nữa để xây dựng liên hệ.
“Rất tốt, chính là cảm giác này. Đến đây nào, ta phối hợp với ngươi, nhân kiếm hợp nhất!”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
“Đến đây đi, nhân đao hợp nhất!”
Tống Thư Hàng cũng đồng thời quát lên.
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Đao cái tiên sư nhà ngươi!
Tuy nói như thế nhưng nó và Tống Thư Hàng vẫn tiến vào ‘chế độ nhân kiếm đao hợp nhất’ một cách thuận lợi.
Ý thức của Tống Thư Hàng và Xích Tiêu Kiếm liên kết với nhau, hình thành một không gian ý thức cộng hưởng.
Xích Tiêu Kiếm:
“Rất tốt, nắm lấy ta, sau đó thuận theo người đao… không, thuận theo cảm giác của nhân kiếm hợp nhất, lĩnh ngộ đao pháp ‘Nhân Quả đao’. Ơ? Trên lưng ngươi là thứ gì thế?”
Xích Tiêu Kiếm đột nhiên phát hiện ra Tống Thư Hàng đang vác nửa thanh trường thương trên lưng.
Nhìn trời, đây không phải là ‘Nhân Quả thương’ à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận