Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1701: Khác biệt tới vài chục triệu năm, hết cứu rồi

Chương 1701: Khác biệt tới vài chục triệu năm, hết cứu rồi
“A ~ Ta đã chết rồi.” Hôm nay Xích Đồng đã tận mắt chứng kiến cái chết của mình.
Có lẽ là để nó chết nhanh hơn, khi Tạo Hóa Tiên Tử đâm kiếm ra còn kèm theo lực hút cực mạnh.
Lượng máu chảy ra rất nhiều, đầy cả đất!
Lúc này hồn phách của Xích Đồng lơ lửng trên cơ thể của mình, tận mắt chứng kiến bản thân chết đi.
“Đây là cảm giác tử vong ư?” Hồn phách của Xích Đồng thì thào, cơn đau khi mũi kiếm đâm vào lồng ngực vẫn còn vang vọng trong đầu của nó.
Lần này hoàn toàn khác với trải nghiệm chết trong huyễn cảnh của tiên sinh.
Quả nhiên phải tự mình nếm trải cái chết mới hiểu được điểm đáng sợ và kinh khủng thật sự của nó... cùng với niềm vui khiến người ta không cách nào kiềm chế nổi ẩn dưới sự đáng sợ đó.
“Tạo Hóa Tiên Tử, sao cô lại đâm Xích Đồng thế này.” Tống Thư Hàng vội hô. Bây giờ hắn đang trong trạng thái nguyên thần, trên người không có ‘đồng vàng hồi sinh’. Thế giới Hắc Long lại chặn thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, hắn cũng không thể thông qua thế giới hạch tâm để chuyển đồ được.
Không có pháp khí hồi sinh, Xích Đồng mà chết thật thì xem như toi.
Tạo Hóa Tiên Tử nghiêng đầu: “Nhưng chẳng phải chính nó muốn được chết à?”
“Nhưng trên người ta không có pháp khí hồi sinh, Xích Đồng mà chết là sẽ chết thật đấy.” Tống Thư Hàng cười khổ đáp, tư duy của Tạo Hóa Tiên Tử nhân cách B khác biệt với hắn tới chục triệu năm, lớn đến mức... khiến hắn cảm thấy không cách nào giao tiếp.
“Đúng vậy, ta chết là chết thật đấy, ta không có cách sống lại như tiên sinh đâu.” Xích Đồng nói nhỏ.
Một lát sau...
“Tiên sinh, ngài có thể viết một tờ di chúc giúp ta không?” Xích Đồng lên tiếng, giọng cũng run rẩy.
Hình như đến lúc này nó mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Bây giờ cảm giác ‘tuyệt vọng khi chết’ mà tiên sinh từng nói mới dâng lên trong lòng nó.
[Chẳng lẽ vì ta ngốc quá nên thần kinh phản xạ cũng chậm ư?] Xích Đồng nghĩ thầm trong lòng.
“Giờ thì biết điểm đáng sợ của cái chết rồi chứ?” Tạo Hóa Tiên Tử nói.
“Ừm, chỉ cần nghĩ tới chuyện sau khi chết ta không thể gặp lại cha mẹ và Hắc Đồng ca ca, không thể ăn trọn cả hộp cánh gà nữa thì trong lòng ta lại thấy sợ hãi và tuyệt vọng. Có điều cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi này thật sự rất tuyệt vời.” Xích Đồng trả lời.
Tạo Hóa Tiên Tử nghiêng đầu theo hướng khác: “Ta không thể hiểu nổi suy nghĩ của ngươi, quả nhiên giữa ta và ngươi có rào cản rất lớn.”
“Đúng vậy, rào cản cực kỳ khổng lồ, ít nhất cũng xa tới mấy chục triệu năm.” Tống Thư Hàng thở dài, hắn đã cảm ứng được cha mẹ Xích Đồng cùng với pháp sư bộ lạc Long Huyết đang chạy vội tới ở phía xa.
Gây họa thật rồi.
“Thư Hàng tiểu hữu, tuổi tác của phụ nữ là cấm khu tuyệt đối không thể nhắc tới.” Tạo Hóa Tiên Tử quay đầu lại nói với Tống Thư Hàng: “Còn nhắc tới tuổi tác nữa là ta sẽ nhịn không được mà đâm ngươi một kiếm đấy.”
Tống Thư Hàng: “Ta có nhắc đến đâu!”
Sao chủ đề đổi xoành xoạch thê snayf?
“Ngươi thầm nghĩ tới từ có liên quan tới tuổi tác của ta, phụ nữ rất nhạy cảm với chuyện này đấy.” Tạo Hóa Tiên Tử đáp rất nghiêm túc: “Đặc biệt là phụ nữ hơi lớn tuổi nhưng vẫn chưa lấy chồng như ta sẽ sẽ càng nhạy cảm với chuyện tuổi tác hơn đấy.”
Tống Thư Hàng: ". . ."
Quả nhiên khác biệt quá lớn, hắn không biết nên đáp lời Tạo Hóa Tiên Tử thế nào nữa.
Tạo Hóa Tiên Tử quay đầu lại nhìn hồn phách Xích Đồng: “Được rồi, ngươi đã trải nghiệm cảm giác tử vong, thế đã... thỏa mãn chưa?”
“Thỏa mãn rồi.” Hồn phách Xích Đồng gật đầu nói: “Chẳng qua cuộc đời còn nhiều tiếc nuối chưa thể hoàn thành nên cảm thấy không cam lòng.”
“Giữ những tiếc nuối này lại, đợi sau này từ từ hoàn thành cũng được.” Tạo Hóa Tiên Tử vỗ nhẹ một cái, làn váy trên người cô tỏa ra ánh sáng màu trắng, vươn ra hóa thành một bộ lễ hoa lệ phục trắng tinh.
Là kiểu lễ phục trang trọng như lúc tế trời vậy.
“Thư Hàng tiểu hữu, đứng trong mắt trận của Thiên Cương trận. Xích Tiêu Kiếm đạo hữu, mời đi quanh Thiên Cương trận, tiếp theo ta sẽ thi triển một trận pháp lớn.” Tạo Hóa Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng: "?"
“Cậu bé này chỉ là người bình thường... còn chưa hoàn thành giai đoạn Trúc Cơ của nhất phẩm. Cho dù đã ‘chết’, nhưng chỉ cần chưa lâu thì chúng ta vẫn có rất nhiều cách cứu nó sống lại.” Tạo Hóa Tiên Tử nói khẽ.
Khiến một người thường đã chết sống lại khác hẳn với hồi sinh một ‘tu luyện giả’.
Cái giá phải trả để một người bình thường sống lại cũng không lớn lắm.
Thậm chí, một số kim đan đặc chế của các môn phái cổ đại đều có công hiệu khởi tử hồi sinh.
Trong thời viễn cổ còn có vô số tiên đan được xưng là ‘chỉ cần còn một hơi thở là có thể cứu sống’.
Xích Đồng nghe đến đây thì trợn tròn hai mắt, hóa ra nó cũng có thể sống lại như sư phụ ư?
Nếu có thể sống lại được thì tốt quá!
Dù sao thì nó vẫn còn rất nhiều tiếc nuối chưa hoàn thành. Vả lại... sau khi sống lại, sau này sẽ có cơ hội đi thử ‘cái chết’ khác tuyệt vời hơn.
“Hóa ra tiên tử có thủ đoạn hồi sinh à.” Tống Thư Hàng thở phào một hơi.
Sau đó hắn lại phát hiện một vấn đề: “Tiên tử, mắt trận của Thiên Cương trận ở đâu?”
Tạo Hóa Tiên Tử: "? ? ?"
“À ờm, ta chưa học Thiên Cương trận.” Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.
Tạo Hóa Tiên Tử: “Nếu ta không nhìn nhầm thì cảnh giới của ngươi là...”
“Cảnh giới ngũ phẩm tám hạt nhân, không lệch đi đâu được.” Tống Thư Hàng trả lời.
Tạo Hóa Tiên Tử nổi giận: “Ngươi đã tới cảnh giới ngũ phẩm rồi mà còn chưa học cả Thiên Cương trận? Ngươi tu luyện kiểu gì thế, sư phụ ngươi không dạy mấy kiến thức cơ bản này à?”
Trên đời này sao lại có sư phụ thất trách như vậy, nghe mà tức luôn á!
“Thật ra ta là tán tu, nên không có sư phụ.” Tống Thư Hàng nói.
[Vả lại ta mới tu luyện có sáu tháng thôi] Câu này Tống Thư Hàng không thể nói ra được.
Tạo Hóa Tiên Tử: ". . ."
Sao cứ thấy có chỗ nào đó sai sai thế nhỉ, ngay Thiên Cương trận còn không biết, thế rốt cuộc tên này vượt qua mấy lần thiên kiếp để tăng cảnh giới chứ?
“Được rồi, để ta chỉ chỗ đứng cho ngươi, ta vẽ vòng tròn vào chỗ nào thì ngươi cứ đứng đó là được.” Tạo Hóa Tiên Tử đành chào thua.
Tống Thư Hàng: “Làm thế sớm hơn có phải dễ rồi không.”
“Dẫu sao ngươi cũng là Linh Hoàng ngũ phẩm, phiền ngươi dành chút thời gian ra học mấy kiến thức cơ bản đó đi.” Tạo Hóa Tiên Tử thở dài.
Tống Thư Hàng ngượng ngùng đáp: “Ta sẽ cố gắng... Thật ra là do gần đây có khá nhiều thứ phải học, ngôn ngữ viễn cổ này, Dẫn Lôi pháp trong Thiên Sư Lôi Pháp, huyễn thuật với kiến thức trận pháp cơ bản nữa.”
Tạo Hóa Tiên Tử: ". . ."
Lỗ tai ta có vấn đề gì à, sao ngoại trừ ngôn ngữ viễn cổ ra thì tất cả những gì tên này phải học đều có chữ ‘cơ bản’ thế?
Xích Tiêu Kiếm tiền bối ở bên cạnh im lặng lơ lửng giữa không trung.
Tạo Hóa Tiên Tử, mau kết thúc cái chủ để đâm tim nhau này đi, còn hỏi nữa thì tim cô cũng bị đâm đấy!
Tạo Hóa Tiên Tử không hỏi tiếp nữa, do thời gian không có nhiều.
Cô giơ tay vẽ vòng sáng vào một điểm trong Thiên Cương trận: “Ngươi đứng im trong cái vòng sáng này, đừng có di chuyển nhé.”
“Ta đi mua mấy quả quýt nhé?” Tống Thư Hàng buột miệng đáp. Vì ngày nào cũng bị @#%× Tiên Tử và Tạo Hóa Tiên Tử cướp lời thoại, nên hôm nay hắn muốn bùng nổ cướp lời thoạt một lần.
(“Ta đi mua mấy quả quýt” là câu nói trong chuyện ‘Bóng lưng’ của Chu Tự Thanh. Trong truyện cha của Chu Tự Thanh nói với Chu Tự Thanh: "Ta đi mua mấy quả quyết. Con ở đây nhé, đừng có đi đâu." Vốn đây là câu nói tình cảm nhưng dân mạng Trung Quốc lại dùng từ 'mua quả quýt' để ám chỉ 'ta là cha của ngươi.)
Tạo Hóa Tiên Tử: ". . ."
Nói linh tinh cái quái gì thế này?
Ngăn cách giữa ta và thanh niên hiện đại lớn đến vậy sao?
“Thời gian có hạn, nói chung là đừng có nhúc nhích. Xích Tiêu Kiếm đạo hữu, tiếp theo tới phiên ngươi. Pháp thuật hồi sinh người bình thường này làm càng nhanh thì hiệu quả càng cao.” Tạo Hóa Tiên Tử nói.
Xích Tiêu Kiếm: “Không vấn đề.”
Nó bắt đầu di chuyển dọc theo quỹ tích của Thiên Cương trận.
Tạo Hóa Tiên Tử bắt đầu đọc chú văn bằng ngôn ngữ viễn cổ. Theo chú văn được đọc ra, từng văn tự Nho gia xuất hiện trên không trung, xoay tròn quanh người cô.
Váy trắng hoa lệ + phù văn Nho gia phát sáng càng tôn lên vẻ xinh đẹp của Tạo Hóa Tiên Tử.
“Ui ui ui, đau quá, đau quá.” Lúc này thi thể Xích Đồng trong Thiên Cương trận kêu lên một tràng dài đau đớn. Sau đó nó từ từ mở mắt ra, giơ tay ôm ngực mình: “Loại đau đớn này tới từ cả thân thể lẫn hồn phách, đúng là đau gấp đôi mà.”
Tống Thư Hàng giật mình nói: “Tạo Hóa Tiên Tử, pháp thuật của cô lợi hại thật đấy.”
Vừa mới thi triển pháp thuật thì Xích Đồng đã sống lại!
Không hổ là pháp thuật Nho gia, không chỉ đẹp mà hiệu quả cũng vô cùng nghịch thiên.
Tiếc là ta với Nho gia hữu duyên mà vô phận.
Tạo Hóa Tiên Tử: ". . ."
Ngón tay đang đặt lên một phù văn Nho gia của cô cứng đờ giữa không trung, - Pháp thuật của cô chỉ mới bắt đầu, căn bản không có hiệu quả gì.
Nói cách khác, Xích Đồng sống lại không liên quan gì tới cô hết.
Cô dõi mắt quan sát cơ thể Xích Đồng thật kỹ, trong mắt có ánh sáng màu vàng lóe lên, thần thức tập trung vào Xích Đồng, nhìn kỹ những thay đổi nhỏ nhất trên thân thể của nó.
Cậu bé ôm ngực, máu đã chảy hết từ lâu, nhưng lúc này lại có một luồng sinh cơ mới hiện ra, rót đầy vào thân xác của nó.
Vết thương bắt đầu khôi phục.
Có sinh cơ hóa thành sợi tơ khâu vết thương do kiếm đâm lại.
Đồng thời trái tim bị kiếm xuyên thủng cũng bắt đầu khôi phục.
Thế này chẳng khác nào ‘thân thể bất tử’.
Sau khi trái tim khôi phục thì nó bắt đầu đập trở lại.
Nhịp đập rất mạnh mẽ, mỗi lần tim đập đều có dòng máu hoàn toàn mới đột nhiên xuất hiện, được trái tim đưa tới mọi ngóc ngách trong thân thể Xích Đồng.
Sắc mặt trắng bệch của nó từ từ hồng hào trở lại. Làn da cũng thay đổi, từ màu đen biến thành màu trắng.
Nên sắc mặt của nó mới từ trắng bệch biến thành hồng hào.
Sau khi máu tươi không ngừng sinh ra, thân thể lạnh buốt của hắn cũng dần dần có hơi ấm.
Mái tóc của nó liên tục dài ra. Chỉ trong chớp mắt đã từ tóc ngắn dài ra tới đầu gối.
Mái tóc màu đen vừa dài vừa dày, phủ sau lưng nó như áo choàng.
Ngoại trừ khuôn mặt vẫn là Xích Đồng lúc trước thì nó lúc này giống như đã thay da đổi thịt.
Tống Thư Hàng: “Vân Tước Tử tiền bối?”
Có một thoáng, Xích Đồng khiến hắn có cảm giác giống hệt như Vân Tước Tử. Nói đúng hơn là Vân Tước Tử tiền bối tóc đen vừa bắt đầu sống lại sau khi “chết”.
Khi đó mái tóc xanh của Vân Tước Tử cũng hóa thành màu đen như thế này.
Rốt cuộc Hắc Đồng và Vân Tước Tử có quan hệ gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận