Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1702: Tống tiền bối ngươi nói đúng lắm

Chương 1702: Tống tiền bối ngươi nói đúng lắm
Không đúng, là Xích Đồng... Hắc Đồng đã chết từ lâu rồi.
Rốt cuộc Xích Đồng có quan hệ gì với Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiền bối đây?
Cách sống lại của hai người bọn họ quá giống nhau.
Nếu nói hai bên không liên quan gì thì ngón chân của Tống Thư Hàng cũng không tin.
Tạo Hóa Tiên Tử: “Nhắc nhở ngươi một chút, ta chưa bắt đầu thi triển pháp thuật... Việc sống lại của nó không liên quan gì tới ta.”
“Chẳng lẽ trên người Xích Đồng cũng có khúc xương bất hủ à?” Tống Thư Hàng hỏi.
Nhưng trên người Xích Đồng không hề có khí tức ‘bất hủ’ mà.
Dù sao Tống Thư Hàng đã tiếp xúc với những thứ liên quan tới ‘bất hủ’ vài lần, khúc xương bất hủ của Vân Tước Tử tiền bối bị quả cầu béo kia cưỡng ép cướp mất, ‘trạng thái ngụy bất hủ’ mà Bạch tiền bối kích hoạt lần đó, ngay cả hình thái sương mù của hắn cũng có liên quan tới ‘bất hủ’.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng bước tới bên cạnh Xích Đồng, đặt tay lên người nó thi triển ‘bí pháp giám định’.
[ Xích Đồng (mới): Chín tuổi, con lai giữa tộc Long Huyết và nhân loại, tạo lại tài khoản thành công. Thiên phú ẩn được khởi động, thời gian chờ của thiên phú: mười năm. ]
Tống Thư Hàng: ". . ."
Xóa tài khoản lập lại, đúng là hồi sinh sau khi chết ư?
Ngoài ra trường hợp của Xích Đồng là thiên phú ẩn được kích hoạt chứ không liên quan gì tới khúc xương bất hủ.
“Tiên sinh, cảm giác còn sống thật tuyệt vời.” Xích Đồng vừa hết kiếp châu Phi chuyển sang châu Âu, cọ đầu lên tay Tống Thư Hàng cười hì hì nói: “Tử vong khiến người ta sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng khoảnh khắc sống lại khiến ta thấy được hy vọng và tuyệt vời. Ta thích cảm giác hồi sinh này hơn.”
Lúc này Xích Đồng không còn là cậu bé đen đúa gầy gò lúc trước nữa. Giờ da dẻ nó trắng như tuyết, chẳng khác nào trứng gà luộc vừa bóc.
Mãi tóc dài màu đen rủ xuống tận đầu gối... tóc dài như thế chắc chắn sẽ khiến người ta đau đầu trong sinh hoạt hằng ngày. Trong giới tu sĩ có lời đồn rằng đại lão nghiên cứu ra tích cốc thuật là một vị nữ tiền bối tóc dài tới eo.
Vả lại, Xích Đồng sau khi hóa trắng trông không đến nỗi gầy gò như lúc trước nữa, quả nhiên trắng thì béo, đen trông gầy à?
Trong lúc đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân vọng tới từ phía xa.
Cha mẹ Xích Đồng và cao thủ của bộ lạc Long Huyết đã tới gần.
Tống Thư Hàng mỉm cười vỗ vai Xích Đồng: “Từ nay trở đi, ngươi đã là Xích Đồng hoàn toàn mới rồi.”
Xích Đồng đần mặt ra.
Tống Thư Hàng nhìn quanh một lượt, sau đó bẻ một thanh đồng trên cái bàn bên cạnh ra, nguyên thần nắm lấy thanh đồng, vận linh lực vào hai tay vặn một cái.
Chỉ chớp mắt, thanh đồng đó đã bị Tống Thư Hàng bẻ thành hình tròn.
Tống Thư Hàng động ý nhiệm, [Thánh ấn Bá Tống] xuất hiện trong tay hắn.
Thánh ấn thu nhỏ lại theo suy nghĩ của Tống Thư Hàng, hắn nắm lấy thánh ấn đóng dấu lên cái vòng đồng này.
Sau đó hắn đưa cái vòng đồng cho Xích Đồng: “Đeo nó vào... mấy hôm nữa ta trở lại thăm ngươi.”
“Vâng thưa tiên sinh.” Xích Đồng nghiêm túc nhận lấy cái vòng rồi đeo nó vào tay: “Tiên sinh, bao giờ ngài mới nói cho ta biết, phải làm sao mới tới được hiện thế mà Hắc Đồng ca ca đi?”
“Chờ lúc nào ngươi trúc cơ xong đã.” Tống Thư Hàng mỉm cười.
Phía xa, cha của Xích Đồng là Hắc Đồng Thập Nhị Thế đã xuất hiện, chạy nhanh về phía Xích Đồng.
Thân ảnh của Tống Thư Hàng, Xích Tiêu Kiếm và Tạo Hóa Tiên Tử cùng biến mất.
Bọn họ đang trong trạng thái nguyên thần, chỉ cần không muốn bị ai nhìn thấy thì người bình thường không thể thấy được bọn họ.
“Xích Đồng?” Khi Hắc Đồng Thập Nhị Thế thấy con của mình thì thiếu chút nữa đã rớt cằm xuống đất.
Đứacon trai ngốc đen đúa gầy gò của mình sao biến thành trắng trẻo thế này?
Tóc của nó là sao nữa đây?
Còn đống máu trên đất là gì thế này?
Nếu không phải cảm ứng ‘huyết mạch tương liên’ bẩm sinh của tộc Long Huyết vẫn còn, không có thay đổi gì thì có khi hắn đã nghi ngờ đứa con trai ngốc của mình bị người ta đánh tráo.
“Cha, từ nay trở đi con là Xích Đồng hoàn toàn mới!” Xích Đồng giơ ngón tay cái với cha mình. Tiên sinh đã nói như thế với nó, mặc dù nó không hiểu ý nghĩa của câu này nhưng nghe có vẻ rất oai.
“Chẳng lẽ huyết mạch thức tỉnh rồi ư?” Hắc Đồng Thập Nhị Thế hỏi.
Thằng con trai ngốc của hắn vốn là con lai rất hiếm thấy, nhưng trước nay luôn ngốc ngếch đến độ nhìn mà đai lòng. Có khi nào bây giờ con của mình đã thức tỉnh rồi không? Cho nên thân thể mới thay đổi rõ rệt như thế?
. . .
. . .
Tống Thư Hàng, Tạo Hóa Tiên Tử và Xích Tiêu Kiếm tiền bối vẫn lơ lửng giữa không trung chứ chưa đi ngay.
Lúc này trong tiểu đan điền của Tống Thư Hàng, diễn đồ kim đan ‘thanh âm Thánh Nhân đã tắt từ thời viễn cổ’ trên kim cương công đức bắt đầu nóng lên.
Từng đợt linh cảm và cảm ngộ vẽ diễn đồ không ngừng tuôn trào trong đầu.
Đây là linh cảm của nét bút ‘vẽ mắt cho rồng’ cuối cùng.
Trên kim đan, ‘mắt phải’ trống rỗng của Thánh Nhân lấp lóe, mời gọi Tống Thư Hàng tới vẽ mắt cho nó.
[Hừ, lúc trước ta muốn vẽ mắt phải cho nhà ngươi thì dám tránh né ta, giờ lại định mời gọi ta vẽ mắt cho ngươi, ngươi muốn vẽ thì vẽ, không muốn vẽ thì không được vẽ, thế thì mặt mũi ta vứt ở đâu?] Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đưa ý thức vào ‘không gian diễn đồ kim đan’, tiến tới trước mặt kim cương công đức.
Có khi cả đời chỉ có một lần linh cảm để vẽ mắt cho rồng, nếu bỏ lỡ thì có khi phải chờ thêm rất lâu, thậm chí phải tìm kiếm thời cơ suốt mấy trăm năm.
Đây không phải lúc giận dỗi với diễn đồ kim đan của mình.
Kết cấu của ‘thanh âm Thánh Nhân đã tắt từ thời viễn cổ’ vẫn tường hòa như lúc trước.
Thánh Nhân ngồi trên cao giảng pháp, tất cả các sinh vật có trí tuệ trong chư thiên vạn giới đều tới nghe pháp, không ai không dạy.
Đứng trước tri thức, tất cả đều bình đẳng.
Tống Thư Hàng giơ tay điểm nhẹ lên mắt phải của Thánh Nhân.
“À mà không biết mắt phải của Thánh Nhân có năng lực gì nhỉ?” Trong lúc vẽ mắt, Tống Thư Hàng chợt sinh lòng tò mò.
Mắt trái Thánh Nhân là ánh nhìn mang thai, có khi nào mắt phải cũng chứa đồng thuật cùng loại không nhỉ?
Lần này ‘Thánh Nhân” trong tranh không né tránh nữa.
Mắt phải được vẽ thành công.
Kim cương công đức cũng hóa thành lưu ly kim đan.
Thực lực của Tống Thư Hàng bản thể lại được tăng lên một bậc.
Trong mắt phải của Thánh Nhân cũng không hề có pháp thuật, chỉ có một thân ảnh mơ hồ, như ẩn như hiện trong đó mà thôi.
Bóng người kia có mái tóc màu xanh lam vừa dài vừa dày.
Cô đội một cái mũ nhỏ màu trắng, chỉ để lộ mặt bên, như một đóa hoa xanh lam giữa thế giới băng giá.
“Thế mới nói, đôi khi đàn ông phải mặt dày vào mới cưới được vợ.” Tống Thư Hàng đột nhiên nói.
Ngươi nhìn Thánh Nhân đi, lúc đó tu vi cái thế, đứng đầu dưới Thiên Đạo.
Đánh khắp chư thiên vạn giới, không ai không phục.
Tất cả mọi người đều phải tâm phục khẩu phục, thừa nhận hắn là người có tư cách kế thừa Thiên Đạo đời tiếp theo nhất.
Với địa vị và thực lực của Thánh Nhân năm đó, nếu hắn thật sự muốn tìm Vân Tước Tử trong chư thiên vạn giới thì chắc chắn không phải việc khó khăn gì.
Nhưng khổ nỗi da mặt hắn quá mỏng, không thể bỏ sĩ diện để đi tìm Vân Tước Tử, tự nhận vì mình không phải người Vân Tước Tử muốn tìm nên bỏ cuộc.
[Ting ~~]
[Thiên Đế thêm ngươi vào mục bạn xấu, kèm theo tin nhắn: Tống tiền bối nói đúng lắm, da mặt không dày lời thì làm sao mà cưới được vợ?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận