Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 200: Cùng gặp phải tai nạn bi thảm trên không!

Chương 200: Cùng gặp phải tai nạn bi thảm trên không!
Là mình uống say quá? Hay là đang nằm mơ thế nhỉ? Hay là... thằng nào đang giỡn mặt mình chăng?
Trong lúc gã đàn ông kia hãy còn đang suy nghĩ thì chỉ thấy con chó bắc kinh nhỏ kia móc ra một cái…điện thoại! Sau đó, cái móng nho nhỏ của nó bấm ba số trên màn hình.
110!
Tiếp theo, con chó kinh ba nho nhỏ kia nói với cái giọng điệu vô cùng bình tĩnh:
“Alo, cho hỏi đây có phải là cảnh sát của khu Giang Nam không? Tôi là một nhân dân tốt bụng bình thường, tôi phát hiện tung tích của bọn trộm chó đang hoành hành trong thời gian gần đây ở khu nhà xưởng bỏ hoang trên đường Phượng Hoàng ở ngoại thành. Ở đây có rất nhiều chó bị bắt, xin các vị mau tới đây giải cứu các chú chó đáng thương này đi!”
Gã to con đần mặt ra cả buổi trời, mình đang nằm mơ, mình nhất định là đang nằm mơ chứ nhỉ? Nhất định là thế rồi… không thì sao mình lại có thể thấy một con chó gọi điện thoại báo cảnh sát thế này?
Đây là ngoài đời chứ có phải trên phim đâu!
“Đại Tráng, con chó này đang báo cảnh sát đấy, mày mau cản nó lại!”
Gã béo đứng bên cạnh giật mình kêu to, mặc kệ con chó này là cái gì, nhưng nó đang báo cảnh sát đấy!
“Để ta đính chính một chút, tuy rằng người sinh ra ta đúng là một kinh ba vô cùng xinh đẹp, nhưng ta là do Hoàng Sơn ngu ngốc nuôi lớn.”
Đậu Đậu cúp điện thoại, hếch mặt lên nói.
Gã béo bất chấp, nhào về phía Đậu Đậu.
Gã to con đứng bên cạnh lúc này cũng làm theo bản năng, rút một cái dây bắt chó ở sau lưng ra, muốn túm lấy Đậu Đậu.
Đậu Đậu cười lạnh khinh khỉnh, móng vuốt vỗ về phía gã béo, đánh hắn bay ra. Gã béo bay ngược ra rồi ngã xuống đấy, kêu la thảm thiết, cả buổi cũng không bò dậy nổi. Đừng nói là nửa ngày, phỏng chừng nửa tháng sau hắn cũng không đứng dậy nổi.
Sau khi đánh bay gã béo xong thì Đậu Đậu xoay người nhảy lên thật cao, giống hệt như cao thủ võ lâm trong phim chưởng, nhảy đến trước mặt gã to con kia, hai bàn chân trước co lại tát khí thế lên mặt hắn.
Bốp bốp bốp bốp bốp.....
Gã to con bị tát liên hồi xong gục luôn tại chỗ.
Sau khi xử lý hai thành viên trong nhóm trộm chó một cách chớp nhoáng xong, Đậu Đậu lại càng khí phách hiên ngang, ngửa mặt lên trời tru lên:
“Gâu gâu!”
“Yêu quái!”
Đám thành viên còn lại của nhóm trộm chó sợ đến muốn mót ra quần, vội vàng chạy trối chết.
Một phút sau, toàn bộ thành viên của nhóm trộm chó này đều bị đánh lăn quay ra ngất xỉu, Đậu Đậu vứt chúng vào trong nhà xưởng thành một đống. Con người có chạy nhanh đến mấy cũng không thể nào bằng đại yêu khuyển bốn chân được.
Mười lăm phút sau, mấy chiếc xe cảnh sát hụ còi chạy đến nhà xưởng bỏ hoang.
Sau khi mấy chú cảnh sát chạy vào trong nhà xưởng thì phát hiện đám thành viên trộm chó nằm một đống, bên cạnh còn cả trăm lồng đựng chó đủ loại, thì ai nấy đều nghi hoặc đưa mặt nhìn nhau.
“Đây là do người báo cảnh sát làm à? Một người đánh mười người, chắc phải thuộc hàng cao thủ như quyền vương mới làm nổi ấy nhỉ?”
Một vị cảnh sát trẻ tuổi nói.
Có hai vị cảnh sát lớn tuổi hơn thì ngồi xổm xuống bên cạnh đám trộm chó, nhìn thấy vết móng chó trên người bọn chúng xong thì ai cũng ngây ra.
Nhưng dù sao thì lần này bắt được đám trộm chó gian manh này, lại cứu được hơn trăm chú chó cưng quay về, đúng là nên chúc mừng chứ nhỉ?
Nhưng vì cái quần gì mà mấy vị cảnh sát lớn tuổi cứ cảm thấy tim đập thình thịch thế này?
Trên mái nhà, Đậu Đậu nhìn thấy đám trộm chó kia đều bị bắt đi hết, bầy chó cũng được giải thoát thì mới nhẹ nhàng nhảy lên, lặng lẽ rời đi.
Việc thành phất áo rời đi, tuổi tên chẳng để lại gì! Đậu Đậu cảm giác lúc này mình nhất định ngầu muốn chết luôn.
Phía Đông Nam của Hoa Hạ, có một khu vực thần bí mà người thường không thể nào bước chân vào. Nơi đó quanh năm bị mây mù giăng kín, hấp dẫn vô số người vào đó mạo hiểm, nhưng mặc kệ là người có kinh nghiệm mạo hiểm phong phú ra sao đi nữa, lúc quay ra luôn cùng một chỗ lúc họ đi vào, chẳng ai hiểu ra làm sao.
Nhung thực tế.... Nơi này là một vùng đất phong ấn.
Vị trí trung tâm của khu vực thần bí này là thiên ngoại vẫn thạch do một vị Chân Quân lục phẩm kéo xuống biến thành 'ngũ chỉ sơn phong ấn pháp', để phong ấn một vị tu sĩ cường đại ở trong đó!
Kẻ bị phong ấn tên là Vân Vụ Đạo Trưởng, hắn ta cũng có thân phận và lai lịch khá lớn.
Hai trăm năm trước, hắn chính là một vị trưởng lão nổi tiếng của Không Không Đạo Môn, đã từng xông vào rất nhiều động phủ của cường giả kim đan ngũ phẩm, chiến tích phi phàm.
Đúng vậy... Vân Vụ Đạo Trưởng này chính là cái vị giỏi tìm đường chết đã khiêu khích Hoàng Sơn Chân Quân, về sau bị Hoàng Sơn Chân Quân phong ấn lại.
Lúc bị trấn áp còn bị Hoàng Sơn Chân Quân đùa bỡn đủ kiểu.
Hoàng Sơn Chân Quân còn cố ý thành lập một server riêng, viết ra một phần mềm chat, cũng tạo hơn ba trăm acc nhỏ vào một nhóm chat để cho Vân Vụ Đạo Trưởng buôn dưa, tán phét mỗi ngày.
Để khoảng thời gian bị trấn áp của hắn sẽ không nhàm chán quá mức.
Bây giờ, vị Vân Vụ Đạo Trưởng này tràn ngập tự tin, chuẩn bị phá vỡ ngũ chỉ sơn phong ấn pháp này, để tái xuất giang hồ.
Hoàng Sơn Chân Quân có vẻ khá ngạc nhiên, hai hôm nay hắn còn cố ý bớt thời gian ra, chạy đến nấp ở hiện trưởng, chờ xem Vân Vụ Đạo Trưởng định phá phong kiểu gì.
Vốn cái màn thưởng thức Vân Vụ Đạo Trưởng thoát khốn này là tiết mục giải trí mà Hoàng Sơn Chân Quân đã tạo ra cho một mình mình thưởng thức.
Nhưng lúc này, ở bên cạnh Hoàng Sơn Chân Quân còn có một cô nàng xinh đẹp nom phúng phính như trẻ con, lúc này cô nàng có vẻ khá hồi hộp, hai tay xoắn xít lại, vẻ mặt cũng rối rắm lắm lắm.
Mà bên cạnh cô ta là một vị tu sĩ tuấn mỹ, à không! Thậm chí có thể nói là hoàn mỹ vô cùng, im lặng đứng sau lưng cô. Tu sĩ nọ mỉm cười nhẹ nhàng, như gió xuân ập vào mặt.
Hoàng Sơn Chân Quân lặng lẽ ngắm nhìn vị tu sĩ tuấn mỹ bên cạnh với vẻ đau khổ… không ngờ hắn trốn đủ kiểu, cuối cùng cũng không thể trốn thoát Bạch tiền bối được.
“Bạch Tôn Giả, sao hôm nay ngươi đột nhiên rảnh rỗi mà chạy đến đây thế này?”
Hoàng Sơn Chân Quân dè dặt hỏi thử, đồng thời cố gắng giữ vững tâm thần, thậm chí không dám nhìn Bạch Tôn Giả lâu.
“À, nói tới cũng trùng hợp. Ta cũng không ngờ lại gặp Hoàng Sơn đạo hữu ở đây... thật ra là ta tới đây để tìm Lưu Tinh kiếm của mình về.”
Bạch Tôn Giả sờ cái cằm trơn bóng của mình, gật đầu giải thích:
“Lần trước ta bế quan, Lưu Tinh kiếm của ta bị một đệ tử của Không Không Đạo Môn cuỗm đi. Vị đệ tử Không Không Đạo Môn kia tên là Lưu Thiên Túng, bây giờ là Lãnh Diễm Kiếm khá có tiếng tăm. Theo như ta được biết thì gần đây Lãnh Diễm Kiếm Lưu Thiên Túng kia đang chuẩn bị tới nơi này, giúp đỡ Vân Vụ đạo trưởng phá giải phong ấn. Ta đành phải tới nơi này đợi hắn để lấy Lưu Tinh kiếm của mình về.”
Lúc này Hoàng Sơn Chân Quân thật sự hối hận muốn chết.
Chỉ vì muốn trêu đùa Vân Vụ Đạo Trưởng một chút, không thả hắn ra kịp thời, kết quả đưa Bạch Tôn Giả tới.
Biết sớm như thế thì hắn tuyệt đối sẽ thả Vân Vụ Đạo Trưởng ra ngoài sớm, thậm chí còn mở tiệc chiêu đãi hắn cút sớm một chút.
Đáng tiếc, bây giờ có hối hận cũng đã không kịp nữa rồi.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại... lần này hình như Bạch Tôn Giả hơi khác thì phải? Mị lực quỷ dị trên người hắn hình như đã thu liễm lại rồi? Chẳng lẽ... lần này hắn tấn cấp xong thì đã có thể khống chế được mị lực của mình rồi sao?
“Ừ, ngươi đoán đúng rồi, lần này ta rốt cuộc cũng có thể khống chế được khí tức của mình rồi.”
Bạch Tôn Giả đột nhiên quay đầu lại, cười nói với Hoàng Sơn Chân Quân.
Uả ủa? Khi nãy ta mới nghĩ thầm trong lòng thôi chứ đã nói ra đâu? Hoàng Sơn Chân Quân ngu người.
“Ừm, nói thế nào nhỉ, Hoàng Sơn đạo hữu ngươi vẫn giống hệt năm đó, trong lòng nghĩ gì cũng hiện hết ra trên mặt, ta xem bộ dạng của ngươi là có thể đoán ra được ngươi đang nghĩ gì ngay.”
Bạch Tôn Giả cười nói.
Chết mợ rồi! Đây không phải là thuật đọc tâm à! Hoàng Sơn Chân Quân vội vàng nghiêm mặt lại, không để lộ ra chút nào trên mặt nữa.
“Ha ha.”
Bạch Tôn Giả cười khẽ một tiếng.
Sau đó hắn giơ tay hất mái tóc dài của mình, suối tóc đen óng ả tung bay theo động tác của hắn ~
Tiếp theo, Bạch Tôn Giả mỉm cười, mị lực vốn được thu liễm nay được phóng ra một chút.
Trong nháy mắt, đất trời đột nhiên ảm đạm thất sắc.
Cũng giống hệt như hình ảnh mà Tống Thư Hàng nhìn thấy trong lúc tự tìm đường chết lần trước vậy, lúc này ở trong mắt Hoàng Sơn Chân Quân thì Bạch Tôn Giả đã trở thành trung tâm của toàn bộ thế giới.
Cả thế giới đều biến thành đen trắng, còn Bạch Tôn Giả thì lại trở thành sắc màu rực rỡ duy nhất trong khung cảnh đen trắng ấy... Chói mắt, vô cùng chói mắt!
Trái tim của Hoàng Sơn Chân Quân bất giác đập nhanh hơn.
Một lát sau, Bạch Tôn Giả chủ động thu liễm mị lực của mình. Cái cảm giác trung tâm thế giới kia mới biến mất.
Hoàng Sơn Chân Quân im lặng một hồi mới méo miệng cười khổ.
|Sao hả, có lợi hại không, bây giờ ta có thể tự do thu phóng gì cũng được rồi!”
Bạch Tôn Giả nói với vẻ tự hào:
“Cho nên sau này các ngươi không cần phải trốn tránh ta đâu! Thật ra ta biết thừa là có rất nhiều người trong nhóm đều âm thầm trốn tránh ta, chỉ là ta không vạch trần các ngươi mà thôi.”
Hoàng Sơn Chân Quân yên lặng gật đầu.
Sau đó, đợi khi Bạch Tôn Giả quay đầu sang nơi khác... Hoàng Sơn Chân Quân vội vàng móc điện thoại, mở nhóm Cửu Châu Số 1 ra, nhấn vào avatar của Lệ Chi tiên Tử, tiến vào tường nhà của cô ấy.
Sau khi nhìn qua rất nhiều bức ảnh tự sướng xinh đẹp của Lệ Chi Tiên Tử xong, Hoàng Sơn Chân Quân mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn dè dặt liếc nhìn Bạch Tôn Giả, so với Bạch Tôn Giả không thể tự do khống chế mị lực bản thân trước kia thì hắn cứ cảm thấy Bạch Tôn Giả bây giờ còn nguy hiểm hơn nhiều!
...
“A, vẫn chưa tới à?”
Lúc này, Tống Thư Hàng còn đang bay trên không. Bởi vì thời gian bay lâu quá nên Tống Thư Hàng đã cảm giác như mắc chứng say 'độn' mất rồi?
Quan trọng hơn chính là đằng sau hãy còn một tên Cảnh Mạch đà chủ mặt mày hung tợn đuổi theo không buông nữa!
Rốt cuộc Bạch tiền bối đang ở đâu thế này? Không phải tiền bối đang ngự kiếm phi hành, nên mình mới theo độn thuật đuổi theo hắn mãi đấy chứ?
Đang lúc miên man suy nghĩ thì trước mặt Tống Thư Hàng xuất hiện một thân ảnh đang đạp không mà tới.
Đó là một người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm nghị, lạnh lùng, hắn một tay cầm theo một thanh trường kiếm, chân đạp trên hư không như giẫm trên đất bằng, chậm rãi đi về phía trước.
Không ngự kiếm phi hành, cũng không thi triển bất kỳ thân pháp nào. Hình như người nọ đang suy ngẫm về một vấn đề thâm ảo nào đo, nên vừa đạp không mà đi, lại vừa thất thần ngây người.
Đây không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là đối phương lại đang ở trong quỹ tích phi hành của Tống Thư Hàng!
“Đừng mà, sắp đụng trúng rồi!”
Tống Thư Hàng giật mình kêu to... Hắn rất muốn điều khiển bản thân né người trước mặt. Nhưng đáng tiếc, hắn căn bản không thể khống chế vạn lý phi độn thuật được.
Hơn nữa, có vẻ như đã ở khá gần Bạch tiền bối rồi, nên tốc độ của vạn lý phi độn thuật cũng càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có cảm giác như sắp đâm sầm tới.
Có vẻ như người kia trầm tư sâu quá, nên Tống Thư Hàng thét to như thế vẫn không thể gọi được hắn tỉnh lại.
Sau đó, Tống Thư Hàng đâm sầm vào lưng của người nọ, đấy hắn ta bay thẳng về phía trước như một quả đạn pháo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận