Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1704: Vật đổi sao dời có mãi đâu, lời chưa kịp nói lệ tuôn dài

Chương 1704: Vật đổi sao dời có mãi đâu, lời chưa kịp nói lệ tuôn dài
(Trích trong bài thơ Vũ Lăng Xuân của Lý Thanh Triểu)
Tiếp đó Tống Thư Hàng lại nhận được một thông báo: [Sở các chủ two thêm ngươi làm minh hữu, kèm theo ghi chú: (Nợ ta một cái đầu).]
Tại sao cả chức năng bên Sở các chủ two cũng nhiều hơn ta thế này?
Ngay cả chức năng ghi chú khi kết bạn cũng có, thân là chủ nhân của ‘diễn đồ kim đan QR code’ như ta thì lại chẳng có quyền hạn gì hết.
Ta thật sự là chủ nhân của cái ‘diễn đồ kim đan QR code’ này ư? Trong lòng Tống Thư Hàng bắt đầu hoài nghi sâu sắc.
Mặt khác, nội dung ghi chú của Sở các chủ khiến Tống Thư Hàng giật thót tim... Chẳng phải ta đã đưa một cái đầu cho Sở các chủ two rồi à, sao lại còn nợ cô ấy một cái đầu chứ? Chẳng lẽ cô ấy vẫn ngấp nghé đầu của ta ư?
Còn một điểm nữa... Sở các chủ two được chia vào cùng nhóm với vị ‘ý chí lưới rồng’ của thế giới Hắc Long đã đổi tên thành quả cầu béo nọ, đều được xếp vào nhóm ‘minh hữu’.
Rốt cuộc cách phân nhóm này dựa theo quy luật gì đây?
[Ting, Sở các chủ two truyền cho ngươi 0,0001 giây công lực, xin chú ý kiểm tra và thu nhận.]
Sau khi tiếng thông báo vang lên, Tống Thư Hàng cảm thấy trong cơ thể có thêm một cỗ linh lực tinh khiết, có thể trực tiếp hấp thu. Sở các chủ two là hình thái cảnh giới Trường Sinh Giả hoàn chỉnh, cho nên mỗi lần cô không dám truyền quá nhiều công lực sang, sợ làm Tống Thư Hàng căng nổ.
Thấy Sở các chủ two bắt đầu truyền năng lượng, Tống Thư Hàng lập tức đoán được cô định làm gì. Quả nhiên Sở các chủ two cũng như Thiên Đế, có chức năng ‘truyền công + tin nhắn kèm theo’.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của hắn, một lúc sau, Sở các chủ two lại truyền công lực sang cho hắn, kèm theo tin nhắn: [Chàng vẫn mạnh khỏe chứ?]
Tống Thư Hàng: ". . ."
Phong cách của tin nhắn này quá quỷ dị.
Sở các chủ two bị gì thế này, đầu óc bị tà năng Cửu U xâm nhập rồi à?
Ting ~~ Sở các chủ two lại truyền một chút công lực cho Tống Thư Hàng, cũng kèm theo tin nhắn: [Ngươi xem như không thấy tin nhắn bên trên cho ta.]
Tống Thư Hàng: ". . ."
Ting ~ Sở các chủ two lại nhắn: [Ta nhận được tin ở chỗ cô ấy, ngươi sắp tiến hành bước vẽ mắt cho rồng lên bức diễn đồ kim đan cuối cùng đúng không. Thế thì ta hỏi ngươi một câu.]
Ting ~ Sở các chủ two: [Câu hỏi rất đơn giản. . . Nếu năm xưa, ngươi có mặt tại đó lúc Bích Thủy các bị hủy diệt thì ngươi có ra tay cứu Bích Thủy các hay không?]
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Sở tiền bối, ta và các cô khác nhau, ta không có chức năng truyền công từ xa, không thể gửi tin nhắn như các cô được.
Mấy người các cô ai cũng có nhiều chức năng hơn ta, ta cũng tuyệt vọng lắm đây này.
Trong lúc đang suy nghĩ.
Ting ~~
[Sở các chủ two gửi ‘yêu cầu truyền công’ cho ngươi, đề nghị ngươi truyền công lực từ xa giúp đỡ cô ấy. Có/Không?]
Còn có thể làm thế này cơ à!
Tống Thư Hàng lại ngẩng đầu nhìn lên trời, động tác này có thể giúp phần cổ hoạt động, đề nghị các đạo hữu ngồi trước máy tính thời gian dài làm động tác này nhiều lần mỗi ngày.
Suy nghĩ của hắn xoay chuyển, đưa tay chọn ‘có’.
Sau đó, hắn truyền 1 giây công lực trở lại, kèm theo một tin nhắn: [Có.]
Không nói thêm những lời linh tinh vô nghĩa làm gì, hắn cảm thấy Sở các chủ two cũng chỉ cần câu trả lời khẳng định thế này thôi.
Đây đã đủ thể hiện thái độ chân thành nhất của hắn rồi.
Ting ~ Sở các chủ truyền công lực, kèm theo tin nhắn: [Ta cứ thấy ngươi chẳng có thành ý gì cả, trả lời ngắn như vậy khiến ta thấy ngươi đang lừa ta ấy.]
Tống Thư Hàng: ". . ."
Chị hai, chị hai của em ơi!
Ta phát hiện mình quả thật không cách nào đoán được suy nghĩ trong lòng các ngài.
“Xem ra đã đến lúc thể hiện khả năng viết văn cực đỉnh của ta rồi, dù sao thì ta cũng là thí sinh được trọn điểm trong bài kiểm tra viết văn cơ mà.” Tống Thư Hàng cắn răng nói.
Đợi ta viết một bài văn dài tám trăm chữ than thở khóc lóc, thấm đẫm tâm can người khác để thể hiện thành ý của mình nhé.
Ting ~ Đúng lúc này, Sở các chủ lại truyền công lực tới, kèm tin nhắn: [Có điều như thế này là đủ rồi. Ngươi đừng quên câu trả lời của mình đấy.]
Nói xong, Tống Thư Hàng cảm thấy bên cạnh mình có chấn động không gian.
Một đường hầm không gian lớn chừng lòng bàn tay xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng.
Là Sở các chủ two trực tiếp mở cổng không gian.
Cô ấy định qua đây giúp ta vẽ mắt á?
Trong lúc Tống Thư Hàng suy nghĩ, đường hầm không gian đột nhiên phát ra một loạt tiếng ‘răng rắc ~’.
Một lúc sau, dưới pháp tắc đặc thù của thế giới Hắc Long, đường hầm không gian mà Sở các chủ mở bị cướp ép đóng lại, sau đó vỡ nát.
Thế giới Hắc Long bị ngăn cách với ‘hiện thế’.
Cho dù là ‘đường hầm không gian’ mà Trường Sinh Giả đưa tới cũng bị thế giới Hắc Long coi là hành động đột nhập, trực tiếp phá hủy.
Đường hầm không gian sụp đổ, Sở các chủ two không tới được, chỉ có một viên ‘bảo thạch’ hình giọt nước rơi ra từ đường hầm không gian, rơi xuống bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Chẳng lẽ đây là bảo vật Sở các chủ two đưa tới để giúp ta vẽ mắt?” Tống Thư Hàng nhặt viên bảo thạch này lên.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nằm ngang trên đầu gối Tống Thư Hàng, lười biếng nói: “Ngươi lại kiếm chuyện với vị đại lão nào đấy à?”
Vừa rồi khi Tống Thư Hàng bế quan, Xích Tiêu Kiếm cảm nhận được có khí tức của ‘Trường Sinh Giả’ thi thoảng lóe lên.
“Lần này là Sở các chủ two.” Tống Thư Hàng nhặt viên bảo thạch lên, nói: “Ta cảm thấy cô ấy vẫn đang nhòm ngó đầu của ta, sau này gặp cô ấy phải cẩn thận một chút mới được.”
Xích Tiêu Kiếm: ". . ."
Ngươi không thể đàng hoàng bế quan một thời gian được à, bế quan đúng nghĩa ấy!
Tống Thư Hàng nhặt viên bảo thạch lên, nhìn trái nhìn phải, không thấy nó có điểm nào đặc biệt cả.
“Sở các chủ two tặng bảo thạch cho ngươi à?” Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng: “Ừm, chắc là có liên quan tới việc tìm chuyển cơ vẽ mắt cho viên tiểu kim đan cuối cùng của ta. Nhưng viên bảo thạch này có gì đặc biệt à?”
Xích Tiêu Kiếm: “Ta không nhìn ra gì cả, Tạo Hóa Tiên Tử, cô thấy sao?”
Tạo Hóa Tiên Tử chớp chớp mắt: “Tống ~ ~ a ngốc ~ ~”
Được rồi, Tạo Hóa Tiên Tử lại khôi phục nhân cách bình thường, đừng mong cô ấy có thể giúp được cái gì.
“Quả nhiên vẫn cần ‘bí pháp giám định’ ra tay mới được.” Tống Thư Hàng tháo găng tay ra, tiến vào ‘hình thái sương mù’, đặt tay lên viên bảo thạch.
[Đây là một viên bảo thạch do tình cảm sâu đậm hội tụ thành, đại biểu cho đau thương cực độ. Vật đổi sao dời có mãi đâu, lời chưa kịp nói lệ tuôn dài.]
Tống Thư Hàng: "? ? ?"
Hôm nay cả bí pháp giám định cũng bị lỗi chương trình à?
[Một giọt nước mắt tới từ Tống Đầu Gỗ, nằm trong trăm giọt nước mắt của cuộc đời hắn, một trong tám giọt nước mắt tương đối đặc biệt. Trong cuộc đời hắn có chín mươi hai giọt nước mắt là bị người ta đánh đến khóc, chỉ có tám giọt nước mắt này chảy ra do cảm xúc bản thân, vô cùng quý giá. Cuối cùng, giọt nước mắt quý giá này được Tống Đầu Gỗ tặng cho Sở các chủ làm quà.]
Tống Thư Hàng: ". . ."
Chẳng trách ta cứ cảm thấy hôm nay bí pháp giám định có vấn đề, hóa ra vấn đề nằm ở món đồ được giám định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận