Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1707: Lần Này Bế Quan Khá Lâu

Chương 1707: Lần Này Bế Quan Khá Lâu
Tống Thư Hàng tập trung tinh thần lực, muốn đi thăm dò thử rốt cuộc sợi dây nhân quả kia nối liền với ai nhưng không thu hoạch được gì, Thiên Đế chắn trước mặt hắn vững như núi, mọi thăm dò đều dừng bước trước Thiên Đế.
Hơn nữa khi Tống Thư Hàng cố thăm dò thêm, dường như Thiên Đế bên kia lại cảm ứng được.
Tống Thư Hàng vội chấm dứt ý niệm tiếp tục thăm dò.
Thiên Đế là đối tượng mà bây giờ hắn không chọc vào nổi.
Không chọc nổi nên chỉ có thể tránh.
...
“Thánh tế, chư thiên vạn giới.”
Lúc này trên viên tiểu kim đan thần huyết Cổ Vu vang lên một giọng nói, tiếp đó diễn đồ kim đan QR code trên đó chớp lóe liên hồi.
Bên trên nó có rất nhiều sợi dây nhân quả kéo dài ra, số lượng vừa đúng với số ‘bạn tốt’ mà Tống Thư Hàng đã thêm từ trước đến giờ.
Tống Thư Hàng:
“Chư thiên vạn giới? Mấy chữ này... chẳng lẽ thật sự muốn ta bước đi trên con đường kết bạn với tất cả mọi người trong chư thiên vạn giới, ra ngoài nhờ bạn bè, người trong chư thiên vạn giới đều là bạn của ta, sau đó tung hoành thiên hạ?”
Mấy viên tiểu kim đan trước đa số chỉ sinh ra một sợi dây nhân quả, cùng lắm là phân nhánh hoặc xoắn lại thành một.
Mà QR code trên tiểu kim đan thần huyết Cổ Vu lại sinh ra một đống dây nhân quả.
Khi đám dây nhân quả này mới vừa chui ra khỏi thân thể Tống Thư Hàng, muốn phân tán ra thì đột nhiên trong hư không như có một đôi tay nhỏ vô hình bắt chúng lại.
Cả đám dây nhân quả rời bị cưỡng chế xoắn thành một sợi.
Tống Thư Hàng:
“!!!”
Đây là biến hóa quỷ dị gì vậy?
Đám dây nhân quả bị xoắn thành một sợi to, chui thẳng về một hướng.
Cuối cùng trong một thế giới tối tăm u ám, sợi dây nhân quả đã kết nối được với mục tiêu.
Ở nơi đó có một vị nữ quan mặc đạo bào rộng ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm, bị dây nhân quả đâm trúng.
“Ơ? Ai đâm ta đấy?”
Nữ quan kêu lên, cô lập tức ngồi thẳng lưng bày ra dáng vẻ uy nghiêm, song chẳng biết tại sao đạo quan trên đỉnh đầu lại nghiêng lệch xiêu vẹo.
Mặc dù không thấy rõ mặt nhưng Tống Thư Hàng đã đoán ra thân phận của nữ quan này.
Người này chính là vị Trình Lâm Tiên Tử cứ khăng khăng rằng mình đã chết kia.
Lần này xem cô còn ngụy biện thế nào nữa!
“Chết rồi cũng không để cho người ta yên nghỉ nữa à?”
Trình Lâm Tiên Tử nói, cô cúi đầu nhìn chằm chằm sợi dây nhân quả trên người mình rồi tóm chặt lấy.
Cô thấy được sợi dây nhân quả hơn nữa còn có thể tiếp xúc với nó.
“Biến đi!”
Trình Lâm Tiên Tử quát.
Sau đó cô cầm lấy sợi dây nhân quả vứt phăng đi.
Tống Thư Hàng:
“!!!”
Một hành động khiến người ta không thở nổi.
Tiên tử cô đang làm gì vậy?Cô vứt bỏ mối ràng buộc giữa chúng ta đấy à?
Muốn tuyệt giao đúng không?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, sợi dây nhân quả thô to kia bỗng uốn éo như rắn rồi bay về một hướng khác.
Sợi dây nhân quả đâm vào hư không.
Một lúc lâu sau nó chui ra khỏi hư không, đâm lên người một vị đại lão.
Trong vùng hư không này có một cây cột to.
Trên cây cột có một con chân long to quấn vòng quanh, nhìn cứ như một cây cột được chạm nổi.
Nhưng con chân long này khác với chân long bình thường, nó chỉ có một chân.
Là Rồng Đốm two!
“Ui, ai đâm ta đấy!!!”
Phản ứng của Rồng Đốm two giống hệt Trình Lâm Tiên Tử.
Một lúc lâu sau nó cúi đầu nhìn sợi dây nhân quả trên người mình.
“À, là ngươi đấy à, Tống Thư Hàng tiểu hữu có ngoại hình không được đẹp lắm.”
Rồng Đốm two nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hóa ra trong ấn tượng của đại lão Rồng Đốm, ta là một người ‘có ngoại hình không được đẹp’ ư?
“Tìm được Trình Lâm nhà ta chưa? Nhắn cho cô ấy có rảnh thì về nhà sớm đi, đừng cứ rong chơi ở bên ngoài mãi thế.”
Rồng Đốm two tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Thật ra sợi dây nhân quả này là do Trình Lâm Tiên Tử nhà ngài ném đến chỗ ngài đấy, cô ấy không hề muốn về nhà... Ngoài ra cô ấy còn nói mình chết rồi.
“Chẳng phải cô ấy vẫn luôn ở trạng thái ‘chết’ sao? Lần sau gặp lại, nhắn cô ấy trở về tìm ta, có chuyện thật, gấp lắm đấy.”
Rồng Đốm two nói.
Dứt lời, hình ảnh của Rồng Đốm two tối đi.
Trình Lâm Tiên Tử vẫn luôn ở trạng thái ‘chết’ ư?
...
Cuối cùng, viên tiểu kim đan thứ bảy là Phách Long sáng lên.
“Thánh long, lưới rồng triệu hoán!”
Diễn đồ kim đan thế giới được kết nối trên Cổ U Long Phách sáng lên, mạng công đức như thông qua Cổ U Long Phách tiến hành kết nối với lưới rồng.
Lời thoại của bảy viên tiểu kim đan ngắn gọn súc tích, làm người nghe rất thoải mái.
“Không biết sợi dây nhân quả trên Cổ U Long Phách sẽ kết nối với người nào đây?”
Tống Thư Hàng tò mò nghĩ.
Cật Qua tiền bối?
Hoặc là người tạo ra mạng công đức?
Hay là... lưới rồng?
Đáp án là đối tượng cuối cùng.
Một sợi dây nhân quả màu vàng kéo dài ra kết nối với Côn Na nữ sĩ, nhưng Côn Na nữ sĩ cũng không phải điểm cuối. Lần này tương tự như tình huống xảy ra trên người Thiên Đế lúc nãy, sợi dây nhân quả xuyên qua Côn Na nữ sĩ, kết nối với một người đại diện sau lưng cô.
Ở khu vực vô số tiếp điểm lưới rồng, một vị Côn Na nữ sĩ da đen mắt rồng lẳng lặng ở trong tiếp điểm lưới rồng.
Sợi dây nhân quả kết nối với Côn Na mắt rồng.
“Ta không phải Côn Na mắt rồng.”
Ý chí lưới rồng nhắc nhở:
“Hãy gọi ta là quả cầu béo.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bảy viên tiểu kim đan kết nối với các đối tượng là Bạch tiền bối, Bạch tiền bối two, Thánh Nhân Nho gia có lẽ đã chết, Sở các chủ + Sở các chủ two, Thiên Đế + nhân vật bí ẩn, Trình Lâm và Rồng Đốm two, ý chí lưới rồng tên là quả cầu béo.
Hầu như toàn bộ đùi vàng siêu to mà Tống Thư Hàng quen biết đều bị kéo vào.
Ngoài mấy vị kể trên, bạn cảnh giới Trường Sinh Giả mà Tống Thư Hàng quen biết cũng chỉ còn lại Bắc Phương Đại Đế, bạch long tỷ tỷ, Xích Tiêu Tử tiền bối cùng với Vân Tước Tử tiền bối hiện chỉ tính là một nửa.
...
Biến hóa trên bảy viên lưu ly kim đan kết thúc.
Chúng vẫn giữ một tần số cộng hưởng nhất định với nhau nhưng lại không tiến hành bước biến hóa tiếp theo.
Tống Thư Hàng giữ nguyên tư thế đả tọa, tiến vào trạng thái nội thị, nhìn chằm chằm vào bảy viên tiểu kim đan.
Hắn còn đang mong đợi không biết bảy viên tiểu kim đan có diễn biến ra chức năng ‘vẽ thay chủ’, vẽ ra diễn đồ kình đan bản mệnh thay hắn hay không?
Nhưng nhìn hoài nhìn mãi chừng mười phút, cuối cùng Tống Thư Hàng bỏ cuộc.
Tiểu kim đan không có chức năng này.
Sau khi thu thập đủ bảy viên tiểu kim đan cũng không thể triệu hồi rồng thần.
Tống Thư Hàng từ từ mở mắt ra.
Xích Tiêu kiếm:
“Lại gì nữa thế?”
“Dị biến trên lưu ly kim đan đã kết thúc, vốn dĩ ta còn đang mong đợi chúng dị biến thêm một bước nữa nhưng kết quả lại chẳng có gì cả.”
Tống Thư Hàng lại hỏi:
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, lần này ta bế quan bao lâu?”
“Bây giờ là buổi trưa ngày thứ chín kể từ lúc ngươi bế quan, miễn cưỡng tính là bế quan một ngày một đêm.”
Xích Tiêu kiếm đáp.
“Ơ? Ngắn vậy à, ta còn tưởng mình bế quan lâu lắm rồi ấy chứ.”
Tống Thư Hàng gãi đầu:
“Nhưng đối với ta, nhiêu đây thời gian cũng coi như bế quan khá lâu rồi, cả ngày luôn.”
Xích Tiêu kiếm:
“...”
Một ngày một đêm mà gọi là bế quan cái gì, thế này thì có khác gì với tu luyện thường ngày đâu chứ? Rốt cuộc ngươi có hiểu hai chữ ‘bế quan’ này nghĩa là gì không vậy?
“Còn 21 ngày.”
Tống Thư Hàng duỗi người:
“Tiếp tục điều chỉnh trạng thái, ngày mai ta bắt đầu khắc họa diễn đồ kình... kình...”
“Lại sao nữa?”
Xích Tiêu kiếm hỏi.
“Hình như thiên kiếp ngũ tấn lục của ta sắp đến rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Nhưng vấn đề là hắn còn chưa bắt đầu vẽ diễn đồ kình đan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận