Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 201: Không sợ, ta có huyết độn thuật thoát thân!

Chương 201: Không sợ, ta có huyết độn thuật thoát thân!
Nếu một người đang lái xe trên đường bỗng mất lái, đúng lúc phía trước lại đúng lúc có một người qua đường đang thất thần thì sẽ tạo thành một bi kịch thảm thiết.
Người đàn ông cầm kiếm lạnh lùng nọ bỗng thấy có cái gì đâm sầm vào lưng mình, sau đó cả người hắn bị đẩy trượt vèo vèo về phía trước.
“Ơ hay? Chuyện gì thế nhỉ?”
Mãi đến lúc này người đàn ông lạnh lùng mới hồi thần mà bình tĩnh quay đầu lại. Sau đó hắn nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi, cả người quấn trong vòng sáng”
phi độn thuật”, mặt cười đắng ngắt, đầu cắm vào lưng hắn. Thằng tiểu tử vừa bay, cái đầu vừa xoay tròn trên lưng hắn không ngừng…
Người đàn ông lạnh lùng nọ hiện đã ở cảnh giới Linh Hoàng kim đan ngũ phẩm, sức lực thân thể mạnh đừng hỏi. Thằng nhóc trẻ tuổi cắm đầu vào lưng hắn xoay tròn mãi cũng chỉ có thể mang tới cho hắn một chút cảm giác tê tê mà thôi.
Tuy rằng không đau, thế nhưng bị một tên đực rựa dúi đầu vào lưng thì hắn thấy chẳng ổn chút nào. Chuyện này khơi lại một đoạn lịch sử đen không thể quên được trong đầu hắn từ hơn trăm năm trước.
Cho nên, người đàn ông lạnh lùng run run khóe miệng, hỏi thẳng:
“Tiểu bối, ngươi đang làm trò gì vậy?”
“Huhu ~
Tống Thư Hàng kêu thảm hai tiếng, muốn đáp lắm mà đáp chẳng nên lời.
Có phải tại hắn muốn quay tròn mãi thế này đâu!”
Vạn lý phi độn thuật” giúp hắn ra vẻ nguy hiểm xong, dẫn hắn bay xong, chẳng biết nửa chừng đụng vào cái gì mà tự nhiên toàn thân hắn bị ép quay điên cuồng như mũi khoan, như thể muốn khoan thủng tất cả những chướng ngại vật trên đường vậy.
Hắn bị quay đến chóng mặt hoa mắt, không thể nói năng lưu loát nữa rồi.
Đúng lúc này, Cảnh Mạch đà chủ đuổi theo sát nút đã mở miệng hét to:
“Tiểu quỷ trốn đi đâu! Mau nhận một kiếm của lão phu đây!”
Độn quang dưới chân Cảnh Mạch đà chủ lóe lên, phi kiếm tối màu hóa thành quang mang như sấm chém về phía Tống Thư Hàng… nhân tiện còn bao phủ luôn cả người đàn ông lạnh lùng kia ở bên trong.
Người đàn ông lạnh lùng nọ:
“…”
Do hôm nay hắn ra ngoài không tự tính một quẻ đúng không? Thế quái nào lại gặp đủ thứ chuyện xui xẻo thế này?
Đoạn, hắn hơi nâng kiếm trong tay rồi vẩy xuống như xua ruồi, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ.
Keng!
Luồng sáng như sấm sét bị đập vỡ tan tành, biến lại thành thanh kiếm tối màu quay lại dưới chân Cảnh Mạch đà chủ.
“Tiểu bối, khi xuất kiếm phải ngắm mục tiêu cho chuẩn, trưởng bối nhà ngươi không dạy ngươi chuyện này à? Lần sau ngắm chuẩn một chút, còn dám kéo ta vào chuyện của các ngươi nữa thì đừng có trách ta không khách khí với ngươi!”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Cảnh Mạch đà chủ rồi nói với giọng điệu lạnh ngắt.
Trong câu nói tự toát ra khí phách và phong phạm cao thủ, ừm, nếu như xem nhẹ Tống Thư Hàng đang cắm đầu vào lưng hắn xoay tròn, không ngừng đẩy hắn bay về phía trước thì đúng như thế thật.
Cảnh Mạch đà chủ hừ lạnh một tiếng, lẳng lặng tích tụ chân nguyên.
Từ lời nói của người đàn ông lạnh lùng kia thì biết hắn và Thư Sơn Áp Lực Đại không cùng một bọn. Chỉ có điều không hiểu sao hắn lại dính cùng một chỗ với Thư Sơn Áp Lực Đại mà thôi.
Nhưng cũng chẳng hề gì, chỉ cần người đàn ông lạnh lùng kia không phải là viện binh của Thư Sơn Áp Lực Đại, chờ độn pháp của thằng ranh con kia biến mất, tách khỏi hắn ta, là mình có thể một kiếm chọc chết nó rồi.
Trong lúc Cảnh Mạch đà chủ còn đang suy tư thì vòng sáng độn pháp trên người Tống Thư Hàng càng ngày càng yếu đi, tốc độ cũng chậm dần.
“Cuối cùng độn pháp cũng kết thúc rồi sao?”
Cảnh Mạch đà chủ cười gằn.
“Cuối cùng cũng đến chỗ Bạch tiền bối rồi sao?”
Tống Thư Hàng choáng váng đầu óc nói thầm trong lòng. Thế nhưng tầm mắt bị người đàn ông lạnh lùng che hết nên hắn không thấy Bạch tiền bối đâu cả.
“…”
Còn trên mặt người đàn ông lạnh lùng lại giăng đầy hoảng sợ. Hắn thấy được một người lẽ ra không thể nào xuất hiện trên thế gian này, đáng lẽ ra… chỉ có thể gặp trong ảo giác của chính hắn mà thôi.

Trong cấm địa của ngũ chỉ sơn phong ấn pháp.
Hoàng Sơn Chân Quân, Bạch Tôn Giả và Đường Đường của Không Không Đạo Môn đứng ở một góc cấm địa.
Ở vị trí này không bị Vân Vụ đạo trưởng nhìn thấy, ba người lẳng lặng đứng chờ xem bao giờ Vân Vụ đạo trưởng có thể phá phong ấn mà ra.
Hoàng Sơn Chân Quân tò mò muốn biết sau khi Vân Vụ đạo trưởng đi ra thì sẽ”
trả thù” hắn như thế nào.
Vân Vụ đạo trưởng rất cố gắng phá giải ngũ chỉ sơn phong ấn pháp của Hoàng Sơn Chân Quân, thế nhưng tạo nghệ về mặt phong ấn của hắn trong hai trăm năm nay cũng tăng tiến không ngừng, ngũ chỉ sơn phong ấn pháp đã tăng lên đến level 17 rồi. Nếu Vân Vụ đạo trưởng vẫn muốn trộm gì đó của Hoàng Sơn Chân Quân thì hắn không ngại phong ấn tên kia thêm vài thập kỉ nữa đâu.
Mà Bạch tiền bối thì đang nhắm mắt dưỡng thần, chờ vị Lãnh Diễm Kiếm của Không Không Đạo Môn đã trộm Lưu Tinh kiếm đến đây để lấy kiếm về.
Đường Đường nhà Không Không Đạo Môn bên cạnh Bạch Tôn Giả lại có vẻ kì lạ. Cô nàng nắm chặt lấy góc áo, thi thoảng lại len lén nhìn hắn.
Ngay vừa rồi thôi, khi Bạch tiền bối tỏ vẻ với Hoàng Sơn Chân Quân là hắn có thể tự do khống chế được khí tức mị lực tự thân của mình thì ánh mắt của Đường Đường đã bị hắn hút chặt lấy rồi.
“Chói… chói sáng quá.”
Đường Đường lẩm bẩm. Cô nàng cảm thấy, hình như là… mình… yêu rồi?
“Một nữ đệ tử của Không Không Đạo Môn đang ăn trộm thì bị một vị tiền bối tuấn mĩ bắt giữ, trở thành tù binh. Nhưng theo thời gian dần trôi, tình yêu giữa nữ đệ tử Không Không Đạo Môn với vị tiền bối tuấn mỹ mà bá đạo ấy đã sinh sôi nảy nở…”
Câu chuyện ấy đã lưu hành trong đám đệ tử nữ của Không Không Đạo Môn từ mấy trăm năm trước, mãi đến bây giờ vẫn còn rôm rả không thôi.
Đường Đường cảm thấy mình đã sắp tự thân đi diễn một vở”
Nữ đệ tử Không Không Đạo Môn và tiền bối bá đạo” đến nơi rồi.


Đột nhiên, Bạch Tôn Giả mở mắt nhìn lên trời.
Ngay sau đó Hoàng Sơn Chân Quân như cảm nhận được điều gì, cũng ngó lên theo.
Mây mù bao phủ khoảng trời phía trên cấm địa ngũ chỉ sơn phong ấn pháp nhưng không thể nào ngăn cản được ánh mắt của Hoàng Sơn Chân Quân và Bạch Tôn Giả, trên thực tế mây mù này chỉ có thể ngăn cản được tu sĩ từ tứ phẩm trở xuống mà thôi, không có tác dụng gì với tu sĩ đã ngưng tụ được kim đan.
“Có ba người đang tiếp cận nơi này.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói, đồng thời âm thầm nhíu mày. Lúc này chính là thời điểm quan trọng Vân Vụ đạo trưởng sắp phá phong ấn mà ra, hắn không muốn có người đến quấy rầy lạc thú của mình đâu.
“Là Tống Thư Hàng tiểu hữu.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười lên thành tiếng. Nói đoạn, hắn trỏ một ngón tay chỉ vào đằng sau người đàn ông lạnh lùng, có một bóng dáng đang dúi đầu vào lưng người đó mà bay.
“Ồ, thì ra đó chính là Tống Thư Hàng tiểu hữu sao?”
Hoàng Sơn Chân Quân cũng nhìn về phía thanh niên đang xoay tròn nọ.
Hoàng Sơn Chân Quân và Tống Thư Hàng thật ra đã là tri âm từ lâu. Hắn cứ luôn cảm thấy Tống Thư Hàng tiểu hữu ngày nào cũng phải sống trong nước sôi lửa bỏng, vừa phải chăm sóc cho Bạch Tôn Giả, lại còn phải chăm Đậu Đậu thay mình nữa chứ.
Cái lì xì chuẩn bị cho Tống Thư Hàng trong lòng hắn cũng càng lúc càng to.
“Hình như trạng thái của hắn bây giờ hơi sai sai thì phải.”
Hoàng Sơn Chân Quân hỏi. Hay là hắn nhìn nhầm nhỉ? Sao Tống Thư Hàng tiểu hữu lại sùi bọt mép, mặt méo xẹo thế kia?
“Ừm, lúc trước ta cho hắn một đạo”
Thiên Lý Phi Độn Thuật” để khi gặp nguy hiểm thì có thể qua đó chạy tới bên cạnh ta. Xem ra là hắn đã gặp nguy hiểm rồi.”
Ánh mắt Bạch Tôn Giả rơi xuống bóng người sau cùng trên nền trời.
Người đó mặt mày dữ tợn, tóc tai bạc trắng, mắt lóe lôi quang nhìn chòng chọc vào Tống Thư Hàng, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.
“Nhưng hình như Tống Thư Hàng tiểu hữu đâm vào người ta trong lúc đang dùng thiên lý phi độn rồi. Mà thôi, cứu hắn trước cái đã.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười, bình thản nói.
Người đàn ông lạnh lùng bị Tống Thư Hàng dính vào trên trời chẳng qua chỉ có cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm, kẻ đuổi theo phía sau lại càng nát, mới chỉ có cảnh giới tứ phẩm mà thôi.
Bạch Tôn Giả trở bàn tay một cái là làm gỏi hết.
Bạch Tôn Giả vươn tay ra một chiêu, thiên lý phi độn thuật trên người Tống Thư Hàng được giải trừ.
Tống Thư Hàng quay tròn quá lâu mà váng đầu chóng mặt, xây xẩm muốn nôn, cuối cùng cũng được dừng lại. Nương theo lực lượng của Bạch Tôn Giả, hắn từ từ hạ xuống.
Người đàn ông lạnh lùng bị Tống Thư Hàng đẩy lưng suốt dọc đường cũng bị lực lượng của Bạch Tôn Giả tóm lấy lôi theo cùng xuống. Bạch Tôn Giả cười nhìn Tống Thư Hàng và người đàn ông lạnh lùng nọ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bảo kiếm trong tay người đó.
Chính là Lưu Tinh kiếm của hắn.
Nói cách khác, người đàn ông lạnh lùng này chính là”
Lãnh Diễm Kiếm” Lưu Thiên Túng của Không Không Đạo Môn đúng không? Thế mà lại bị Tống Thư Hàng tiểu hữu dẫn đến trước mặt hắn luôn này.
“Ừm, may mắn thật.”
Bạch Tôn Giả âm thầm gật gù.
Tóc gáy của Hoàng Sơn Chân Quân dựng đứng cả lên. Hắn dè chừng nhìn quanh tứ phía, bình thường mỗi khi Bạch Tôn Giả may mắn cũng là lúc người xung quanh hắn gặp xui xẻo.
Nhưng mà hình như tạm thời chưa có chuyện gì xui xẻo xảy ra cả thì phải?
Đang lúc Hoàng Sơn Chân Quân chìm vào cơn suy ngẫm thì Cảnh Mạch đà chủ đã tới gần cấm địa ngũ chỉ sơn phong ấn pháp, với tu vi của kẻ đó thì chẳng thể nhìn thấu những gì bên dưới màn sương mù.
Cho nên đương nhiên hắn không thể nhìn thấy Bạch Tôn Giả và Hoàng Sơn Chân Quân phía dưới màn sương được.
“Tiểu quỷ! Ngươi tưởng rằng trốn vào sương mù thì có thể trốn thoát khỏi tay ta hay sao?”
Cảnh Mạch đà chủ nổi giận gầm lên, thế nhưng bản thân thì không chui vào màn sương dày đặc.
Có trời mới biết trong màn sương ấy có gì, cứ nên cẩn thận thì hơn.
Thế là hắn nhấc kiếm hướng lên trời, miệng niệm chú văn, sau đó dùng lực vung kiếm lên:
“Cửu tiêu dẫn lôi thần pháp!”
Oành oành oành…
Một con lôi long bị phi kiếm dẫn lối lao thẳng xuống từ thiên không.
Lôi long giương nanh múa vuốt trông cực kì sống động, lao xuống sương mù như muốn hủy diệt hết thảy dưới này.
“Chậc, dẫn lôi pháp của Vô Cực Ma Tông à?”
Hoàng Sơn Chân Quân hừ một tiếng, sau đó không thấy hắn làm động tác gì mà thân hình lại đột nhiên xuất hiện ngay bên dưới lôi long.
“Phù!”
Hoàng Sơn Chân Quân thổi một hơi về phía lôi long.
Lôi long bá đạo nhe răng giơ vuốt cứ thế bị một hơi thở thổi tan thành mây khói.
Cảnh Mạch đà chủ thấy cảnh ấy thì khiếp sợ vô cùng.
Không dùng pháp bảo mà đạp không đi tới là việc cần tu sĩ Linh Hoàng ngũ phẩm mới làm nổi.
Mà dùng một hơi thở thổi tắt được cửu tiêu lôi dẫn thần pháp của hắn… thì chỉ có cấp bậc Chân Quân mới làm được.
Chân Quân lục phẩm!
“Vãn bối Cảnh Mạch, đà chủ của phân bộ Vô Cực Ma Tông, xin hỏi tiền bối có quan hệ gì với Thư Sơn Áp Lực Đại không?”
Cảnh Mạch đà chủ lặng lẽ siết chặt lá phù huyết độn đại pháp trong tay, hơi vững lòng một chút.
Có bảo bối này ở đây, cho dù là Chân Quân lục phẩm cũng chẳng giữ nổi hắn!
“Có, quan hệ bằng hữu.”
Hoàng Sơn Chân Quân đáp.
Đậu má! Cảnh Mạch đà chủ lập tức mở huyết độn đại pháp ra không chút do dự, toàn thân biến thành một vũng sương đỏ máu tản ra bốn phương tám hướng.
Huyết độn đại pháp này rất hay, huyết vụ tản ra chạy trốn tứ phía ấy sẽ hội hợp thành một Cảnh Mạch sống sờ sờ ở một nơi nào đó.
Nếu trên đường có một phần bị hủy thì cùng lắm chỉ là một vài vết thương nhỏ mà thôi, bồi bổ mấy ngày lại khỏe mạnh như thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận