Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 17: Xa quê gặp người quen

Chương 17: Xa quê gặp người quen
“Ha ha, đưa chị gái về nhà, tiện ở bên đó chơi một tí. Thầy giáo có việc nên được nghỉ thêm một ngày.”
Tống Thư Hàng cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘chị gái’.
Nhất định phải giải thích rõ mối quan hệ giữa mình và Vũ Nhu Tử.
Nếu không, qua miệng của cái đám lắm chuyện này, chắc ngày mai, cả khoa sẽ biết Tống Thư Hàng hắn đây hẹn hò với một cô dáng chuẩn hơn cả người mẫu.
Nếu thế thì sự trong sạch của hắn sẽ tiêu tùng luôn mất, kế hoạch kiếm bạn gái nhân lúc còn học đại học để giã từ tấm thân trinh trắng sẽ càng trở nên gian khổ hơn vạn phần.
Hơn nữa, hắn còn muốn trả thù cái vụ Vũ Nhu Tử gọi mình là ‘tiền bối’. Má nó chứ, hắn chỉ là một thiếu niên mới mười tám tuổi, thế mà cứ bị cái cô này gọi tiền bối cái gì gì, tổn thọ chết mất!
“Ồ ồ, ra là chị của Thư Hàng à.”
Hai tròng mắt của mấy tên đực rựa trong ký túc xá sáng rõ lên, lòng đứa nào đứa đấy đều trồi lên một câu rằng — Thư Hàng, giới thiệu cho anh em làm bạn cái nhể?
Đương nhiên, nếu cái từ ‘bạn’ này có thể phát triển xa hơn, trở thành anh rể của Tống Thư Hàng thì còn tốt nữa!
“Bọn tao đi đã, gặp sau nha!”
Thư Hàng cười ha ha, không để cơ hội cho lũ kia chèo kéo làm quen, vẫy vẫy tay rồi phủi mông đi rất tiêu sái.
Vũ Nhu Tử mỉm cười, vẫy vẫy tay chào mấy cậu chàng, rồi theo chân Tống Thư Hàng bước nhanh khỏi ký túc xá nam.
“Không ngờ tên nhãi Thư Hàng này lại có cô chị xinh như thế. Tao quyết rồi, kể từ mai, Thư Hàng chính là anh em của tao, tao bảo kê cho nó.”
Một tên cười nói.
“Có mà mày muốn làm anh rể nó ấy, đúng không?”
Tên còn lại cười gian trá.
“Cẩn thận không thành anh rể của người ta được, mà lại thành em của người ta đấy. Hình như nhà mày cũng có bà chị xinh lắm mà.”
“Haiz, nếu Thư Hàng đồng ý giới thiệu chị nó cho tao, thì tao bán ngay bà chị ở nhà cho nó. Thậm chí mua một tặng một cũng cho ấy chứ!”
Mấy cậu chàng vừa cười nói vừa đi về ký túc xá.
Dù có mê mẩn thật, nhưng thời đại bây giờ, ai chẳng được sắp đủ các loại gái xinh trên mạng rồi, làm gì có ai ngây thơ đến độ trúng tiếng sét ái tình nữa đâu?
*
Ba rưỡi soát vé, bốn giờ bắt đầu khởi hành.
Vũ Nhu Tử ngồi cạnh cửa sổ, Tống Thư Hàng ngồi bên cô.
Nói thật, lúc vừa lên tàu siêu tốc với Vũ Nhu Tử xong, Tống Thư Hàng mới đột nhiên nhớ tới mấy cuốn tiểu thuyết đô thị mà mình đọc gần đây.
Trong mấy cuốn sách đó đều kể, khi nam chính đi cùng nữ chính xinh đẹp ra ngoài, thì dù ngồi xe sang, tàu hỏa, xe buýt hay thậm chí là cưỡi xe đạp, thì chắc chắn sẽ có một tên phản diện tép riu có quyền có thế, vì mê đắm nhan sắc của nữ chính mà xông lên khiêu khích.
Nam chính có các kỹ năng bá đạo đương nhiên là được dịp thể hiện, tha hồ mà ngược đãi tên phản diện tép riu kia. Thế rồi, do bị ngược đãi nhiều quá, tên phản diện sẽ hận nam chính. Không dám quang minh chính đại tấn công, nhưng lại giở đủ trò bỉ ổi sau lưng.
Kế tiếp thì đủ các dạng ân oán tình cừu.
Tống Thư Hàng tự nhận rằng mình không có cái vận của nam chính, nhưng cô Vũ Nhu Tử ngồi bên cạnh đây thì chẳng kém cạnh nữ chính trong mấy tiểu thuyết đô thị chút nào. Vậy nên Tống Thư Hàng bắt đầu nghĩ rằng, không biết liệu có xuất hiện ông nào có chức có quyền tới làm quen mỹ nhân, rồi khiêu khích mình không nhỉ?
Đến lúc đó... hắn nên đánh chết ông đấy để tránh hậu hoạn về sau? Hay là đánh cho gần chết thôi?
Tiếc là, tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, trong hiện thực, loại phản diện tép riu không não ấy chắc cũng có, nhưng ít quá, ít như gấu trúc vậy, nên đâu có dễ mà gặp phải.
Suốt hai giờ ngồi tàu, chẳng có ai tới khiêu khích Tống Thư Hàng cả, càng không có người tới làm quen với Vũ Nhu Tử.
Điều này khiến hắn có chút tiếc nuối...
Nửa giờ cuối của chặng đường, Vũ Nhu Tử bắt đầu mơ mơ màng màng, cô dựa đầu vào ghế rồi thiếp đi lúc nào không biết. Rồi một chốc sau, cô nghiêng người, tựa đầu vào vai Tống Thư Hàng.
Hắn cố gắng thả lỏng bả vai để cô nàng có thể ngủ ngon hơn.
Hai tiếng ngồi tàu siêu tốc trôi qua nhanh chóng.
“Đinh đinh đinh ~ Kính chào quý khách, tàu đã vào ga Hắc Gia, xin quý khách lấy đúng hành lý và những vật phẩm có giá trị của mình, xuống bến bằng cửa bên phải, khi xuống tàu, quý khách lưu ý vị trí nằm giữa tàu và ga.”
“Tới nơi rồi.”
Tống Thư Hàng lay nhẹ Vũ Nhu Tử.
Cô mơ màng mở mắt, rồi đưa tay dụi dụi, khóe miệng còn nhễu nước miếng:
“Sáng rồi hả?”
Đáng yêu quá. Không ngờ hắn lại thấy cái cô nàng nom có vẻ lớn hơn mình mấy tuổi này đáng yêu đến vậy.
“Tàu vào ga rồi, chúng ta mau xuống thôi.”
Tống Thư Hàng một tay dắt cô, một tay kéo vali hành lý vừa to vừa nặng, bước nhanh xuống tàu.
...
Mãi cho tới khi tàu phóng đi rồi, Vũ Nhu Tử mới tỉnh táo lại.
“Tiền bối, mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ bảy phút, giờ chúng ta đang ở ga Hắc Gia của thành phố J, sau khi rời khỏi đây, chúng ta gọi taxi đi khu La Tín rồi tìm chỗ ở.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Dạ, cứ nghe tiền bối.”
Vũ Nhu Tử gật đầu đồng ý. Cô thích thế này lắm! Dọc đường đi, ăn uống ngủ nghỉ đều có người lo hết rồi, cô chỉ cần theo chân đến đích là được. Không cần động não đúng là hạnh phúc.
Ga Hắc Gia có lối đi riêng tới nơi gọi xe, ở đó có rất nhiều tài xế đang đợi khách.
“Anh ơi, đi đâu thế?”
Một chiếc taxi đỗ cạnh Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử.
“Khu La Tín.”
Tống Thư Hàng mở cánh cửa bên ở ghế phụ, đáp.
“Khu La Tín của thành phố J!”
Vũ Nhu Tử còn bồi thêm một câu, cô nàng này đúng là vẫn còn ám ảnh vụ ‘khu La Tín ở Giang Nam”.
Bác tài thoáng sửng sốt, rồi cười nói:
“Ha ha, cô bé này thú vị thật!”
Vũ Nhu Tử biết mình vừa làm trò hề nên mặt đỏ gay cả.
...
Khu La Tín ở thành phố J cách ga Hắc Gia rất gần, đi hơn mười phút là tới.
Sau khi xuống xe, hai người theo chỉ dẫn để tìm một khách sạn ở tạm ngay quảng trường La Tín. Bởi cả hai không phải vợ chồng, nên không thể đặt chung phòng được.
Dù Tống Thư Hàng muốn thế, và Vũ Nhu Tử cũng không từ chối, thì chủ khách sạn cũng không đồng ý! Dạo này bên chức năng kiểm tra gắt lắm, lỡ có chuyện gì thì bên khách sạn sẽ phải chịu liên đới.
Ăn tối xong, nhân lúc còn sớm, hai người chuẩn bị đi dạo quanh quảng trường La Tín, tiện thể tìm Quỷ Đăng Tự kia.
Vũ Nhu Tử muốn cất vali vào phòng rồi mới đi. Tống Thư Hàng thì chẳng có đồ gì cần cất nên sau khi cất kỹ thẻ phòng xong, hắn đứng đợi cô dưới quầy lễ tân.
Nay khách sạn không đông khách lắm, cô nàng lễ tân chẳng phải bận rộn gì.
Tống Thư Hàng tranh thủ hỏi thăm:
“Chào cô, xin hỏi, ở khu La Tín này có ngôi chùa nào tên Quỷ Đăng Tự không?”
Cô nàng lễ tân ngẫm nghĩ một chốc rồi lắc đầu:
“Xin lỗi quý khách, dù ở khu La Tín có nhiều chùa miếu, nhưng tôi chưa từng nghe có ngôi chùa nào tên là Quỷ Đăng Tự cả.”
Cái tên chùa lạ như thế, nếu ở đây có thì không lý nào cô lại không biết.
“Vậy có ngôi chùa nào đọc na ná thế không? Không phải Quỷ Đăng Tự với Đăng trong từ ‘đèn’, mà là Quỷ Đăng Tự với Đăng trong từ ‘đi lên’ chẳng hạn, hoặc là Hòe Đăng Tự, Quy Đắng Tự chẳng hạn.”
Thư Hàng hỏi tiếp.
Thời đại internet phát triển thế này mà không tìm được bất cứ thông tin nào, thì rất có thể tên bị đọc chệch đi thôi.
Cô nàng lễ tân rất nghiêm túc mà ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng rồi lại lắc đầu với vẻ xin lỗi:
“Rất xin rồi, sợ rằng tôi không giúp được quý khách rồi. Nhưng có thể là ngôi chùa từ lâu lắm rồi, nếu quý khách muốn tìm thì có thể hỏi những cụ già ở quanh khu La Tín.”
“Cám ơn cô”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Trong lúc hai người họ nói chuyện thì Vũ Nhu Tử từ bước ra khỏi phòng.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
Cô hỏi.
“Đi dạo loanh quanh thôi, chủ yếu là xem có nhóm các cụ già ngồi nói chuyện nào không, thử coi có hỏi thêm được thông tin gì.”
Hai người vừa đi ra khách sạn vừa nói chuyện.
...
Ngay khi Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử vừa ra khỏi cửa, thì trong đại sảnh của khách sạn, có một cô gái mang vẻ mặt nghiêm trọng, rút điện thoại ra gọi:
“Đàn chủ, ở khách sạn La Tín tôi nghe thấy có người đang dò tin về Quỷ Đăng Tự. Một nam một nữ, khoảng chừng hai mươi tuổi.”
“Chuyện gì phải đến rồi cũng đến sao... Thực lực hai kẻ đó thế nào?”
Phía đầu bên kia điện thoại có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Nhìn nhìn có vẻ rất mạnh, nam thì giống người thường. Nhưng cô nàng kia có vẻ rất tôn kính cậu trai đi cùng, lúc kín người đều gọi là ‘tiền bối’.”
Người phụ nữ kia đáp.
“Mạnh tới nhường nào?”
Giọng nói kia vẫn vô cùng bình tĩnh, và vô cùng lạnh lẽo.
“Thuộc hạ không ước lượng được, chỉ cảm nhận rằng cô ta rất mạnh.”
“Ta hiểu rồi. Tiếp tục theo dõi hai người đó, đừng để họ nhận ra. Ta sẽ tìm cơ hội để thăm dò xem thực lực của chúng thế nào. Bên cạnh đó, các thành viên ở những điểm giám thị khác cần giữ vững tinh thần, biết đâu không chỉ có hai kẻ đi tìm Quỷ Đăng Tự thôi.”
“Vâng.”
Người phụ nữ cất di động đi rồi rời khỏi khách sạn, theo sát gót Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận