Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 204: Tốc độ này, nhanh đến không gì diễn tả nổi

Chương 204: Tốc độ này, nhanh đến không gì diễn tả nổi
Dựa vào hình ảnh giám thị, nhìn Vân Vụ đạo trưởng nổi hứng làm thơ như vậy, Tống Thư Hàng lặng lẽ đưa mắt nhìn Hoàng Sơn Chân Quân.
Cái danh xưng”
Hoàng Sơn ngu ngốc” đó, dù ngày nào Đậu Đậu cũng gọi, nhưng nó là thú cưng của Hoàng Sơn Chân Quân, dù nó gọi Hoàng Sơn ngu ngốc thì Chân Quân cũng chỉ thấy nó bướng bỉnh đáng yêu.
Còn cái vị Vân Vụ đạo trưởng này, vẻ ngoài như ông chú trung niên thế kia, chẳng đáng yêu gì cả. Hắn ngâm nga”
Hoàng Sơn ngu ngốc” như thế, chẳng biết đoạn sau có bị Hoàng Sơn Chân Quân dùng chưởng đập chết không nhỉ?
“Ha ha, chắc phải cho hắn nếm thử sức mạnh của ngũ chỉ sơn phong ấn pháp phiên bản mới nhất mà ta vừa cải tiến mới được. Lần này, lão phu nhất định phải phong ấn hắn đến chết!”
Hoàng Sơn Chân Quân giận dữ, nở nụ cười lạnh.
Tống Thư Hàng lặng lẽ bi ai cho vị Vân Vụ đạo trưởng này trong ba giây...
Bấy giờ, trong hình ảnh, Vân Vụ đạo trưởng bỗng nhiên đờ người rồi ngẩng dầu quan sát chung quanh. Cơ thế hắn cũng ngắc, thi thoảng còn ngước nhìn không trung.
Nhưng Hoàng Sơn Chân Quân đã tăng độ dày của sương mù trong cấp địa, nên Vân Vụ đạo trưởng không thể nhìn thấu màn sương dày đặc này. Vậy nên, dù có nhìn quanh thì hắn cũng chẳng thấy được gì.
“Sao lão phu vừa xuất quan mà đã cảm thấy tim đập dồn thế nhỉ? Chẳng lẽ tên khốn Hoàng Sơn kia còn đặt cái bẫy nào ở quanh mình ư?”
Vân Vụ đạo trưởng lẩm bẩm.
Nhưng không sao, bản đạo đã phá được phong ấn để thoát ra rồi, từ nay về sau, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao tùy chim bay!
“Kiếm tới!”
Vân Vụ đạo trưởng quát khẽ một tiếng, một thanh kiếm bay ra từ trong cổ tay áo rách nát của hắn, hóa thành kiếm quang. Hắn nhẹ nhàng bước lên độn quang rồi xông tới không trung.
“Dục Thuận Phong ta đã trở lại ~ Một đạo kiếm quang năm ngàn thước! Trảm đâì kẻ địch như cắt gà!”
Từ mấy câu thơ lung tung beng đó có thể nhận ra rằng, Vân Vụ đạo trưởng là người mê thơ ca, nhưng lại chẳng có chút năng khiếu nào. Hơn nữa, do bị phong ấn quá lâu, nên quần áo của hắn rách tung tóe hết cả, không có chút hình tượng văn nhân nào.
Nhìn Vân Vụ đạo trưởng càng bay càng xa, Tống Thư Hàng vội hỏi:
“Chân Quân, không bắt hắn lại rồi phong ấn lần nữa sao?”
“Không vội.”
Hoàng Sơn Chân Quân cười gian.
“Giờ xông lên rồi bắt hắn về phong ấn thì chẳng phải dễ dàng cho hắn quá à? Để hắn được tiêu dao vài ngày, cho hắn được nếm trải cảnh thế gian phồn hoa này. Đợi đến khi hắn đắm chìm trong đó rồi, ta mới bắt về rồi trấn áp. Khi đó, với một kẻ từng được hưởng thụ bao điều tốt đẹp trên thế giới này như hắn, nay lại bị bắt về thì mới là đau đớn nhất.”
Chuyện này giống như, một người chưa từng tiếp xúc với internet thì chỉ cần đọc tiểu thuyết giấy và xem tivi cũng đủ hạnh phúc rồi.
Sau đó, có một ngày, hắn được tiếp xúc với internet, ngày nào không có internet sẽ thấy bứt rứt không yên. Rồi đột nhiên, cắt mạng, cắt điện của hắn đi. Một ngày hai ngày thì không sao, nhưng để lâu, người nọ nhất định sẽ phát điên.
“Hơn nữa, ta đã ngầm ra tay với Vân Vụ rồi, hắn không thoát khỏi sự theo dõi của ta được đâu.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói với điệu vô cùng tự tin.
Tống Thư Hàng thầm nuốt nước miếng —— Như thể nhất định không được đắc tội Hoàng Sơn Chân Quân, nếu không chắc sẽ thê thảm lắm ấy.
Cứ thế, Hoàng Sơn Chân Quân, Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng nhìn về phía Vân Vụ đạo trưởng, nhìn hắn bay lên, càng bay càng cao.
Về phần Đường Đường của Không Không Đạo Môn, cô đang nhìn chằm chằm vào Bạch Tôn Giả, đầu thì không ngừng tưởng tượng câu chuyện về”
Yêu hận tình cừu giữa nữ đệ của của Không Không Đạo Môn và tu sĩ tiền bối tuấn mỹ, bá đạo.”
Chuyện của Vân Vụ Đạo Trưởng thuộc Không Không Đạo Môn tạm chấm dứt như thế.
Hy vọng Vân Vụ Đạo Trưởng có thể hạnh phúc, nhỉ?
...
...
Không lâu sau khi Vân Vụ Đạo Trưởng phá được phong ấn để rời đi, trên bầu trời bỗng nhiên xuất thiện một luồng độn quang đột nhiên bay tới.
Sau đó, thân hình cao lớn của Tô Thị A Thất đáp xuống.
“Thư Hàng tiểu hữu!”
Hắn quay sang cười sang sảng với Tống Thư Hàng, rồi khi thấy Hoàng Sơn Chân Quân và Bạch Tôn Giả đứng cạnh, nụ cười ấy thoáng đơ ra.
Nhưng hắn về gắng mà quay sang cười sang sảng rồi chào Hoàng Sơn Chân Quân và Bạch Tôn Giả.
“A Thất tiền bối, ngươi tới nhanh quá. Đây là đệ tử của Vô Cực Ma Tông, đã bị Bạch tiền bối và Hoàng Sơn tiền bối bắt được.”
Tống Thư Hàng chỉ vào Cảnh Mạch đà chủ ở bên cạnh.
“Lần này cám ơn Thư Hàng tiểu hữu!”
A Thất tiền bối nhanh chóng đi tới bên cạnh Cảnh Mạch đà chủ, rồi lục soát người hắn, lôi ra được một vài bình, có lớn có nhỏ, một thanh phi kiếm đen như mực, và một luồng mây mù.
A Thất đánh chưởng vào mấy thứ này, tạm phong ấn chúng rồi quẳng cho Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu, mấy cái này ngươi cầm đi. Đợi chừng một, hai tháng sau, ta xử lý kẻ này và phân bộ của Vô Cực Ma Tông xong thì ngươi hãy cởi phong ấn. Khi đó, chúng sẽ thành vật vô chủ, ngươi có thể yên tâm mà dùng.”
Phi kiếm và pháp khí còn dấu tích của chủ cũ, nếu chủ cũ chưa chết thì chưa thể sử dụng.
Để xua đi những dấu tích này vô cùng rắc rối, nên A Thất chọn cách đơn giản nhất là phong ấn. Đợi mấy ngày nữa, hắn xử lý Cảnh Mạch đà chủ xong là Tống Thư Hàng có thể dùng được ngay.
“Thư Hàng tiểu hữu, hẹn gặp lại sau! Đợi đến khi thực tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ lại mở, ta sẽ qua tìm ngươi!”
Nói xong, Tô Thị A Thất nhấc Cảnh Mạch đà chủ lên.
Sau đó, hắn quay sang chào tạm biệt Hoàng Sơn Chân Quân và Bạch Tôn Giả, rồi vèo một tiếng liền cưỡi đao bay lên không, bay đi mất dạng.
Sau khi bay xa rồi.
A Thất nói thầm:
“Quên béng mất chuyện Tống Thư Hàng tiểu hữu đang ở chùng Bạch tiền bối, làm mình giật thót cả tim. May mà phản ứng nhanh, chạy sớm.”
“Hoàng Sơn tiền bối, chúng ta chào tạm biệt thôi!”
Tống Thư Hàng quay sang nói lời từ biệt với Hoàng Sơn Chân Quân.
Hoàng Sơn Chân Quân cười đáp:
“Phiền tiểu hữu chăm sóc Đậu Đậu thêm vài ngày, đợi ta bắt được Vân Vụ Đạo Trưởng về phong ấn tiếp rồi mới qua đón nó về!”
“Được, ta sẽ nói lại với Đậu Đậu.”
Tống Thư Hàng vẫy vẫy tay.
Sau đó, Bạch Tôn Giả lấy kiếm, đưa hắn về căn nhà của Dược Sư.
Chỉ chốc sau, Hoàng Sơn Chân Quân cũng ngự kiếm, rời khỏi khu vực phong ấn.
“A? Sao lại đi hết rồi?”
Lúc cô nàng của Không Không Đạo Môn định thần lại thì mọi người chung quanh đã đi sạch, chỉ còn mình cô đứng đó trơ trọi.
“...”
Mình tự do rồi hả? Nhưng sao lại thấy không cam lòng thế này?
Phải trải nghiệm cái cảm giác bị người ta coi như không khí, lòng Đường Đường vô cùng khó chụ.
Cô nghiến răng nghiến lợi, rồi siết quyền, nhìn về phía Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả bay đi:
“Ta sẽ trở về!”
...
...
Tống Thư Hàng ngồi trên kiếm quang của Bạch Tôn Giả, không hiểu sao cứ thấy hai chân nhũn hết cả ra, chẳng lẽ đây là di chứng của lần nhảy bungee hồi trước Ư?
Chuyện lần đó đúng là một bài học sâu sắc, vậy nên hiện tại, mình nhất định phải làm chủ cái miệng, tuyệt đối không được nói mấy lời mất não nữa.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, di động của hắn bỗng nhiên vang lên.
Tống Thư Hàng lấy ra thì thấy Thổ Ba gọi điện tới. Đêm hôm khuya khắt, Thổ Ba không ngủ mà gọi điện qua làm gì THẾ NÀY?
Tống Thư Hàng quyết định nhận cuộc gọi.
“Thư Hàng, mày ở đâu thế? Tao vừa qua phòng mày thì chẳng thấy đâu?”
Giọng nói đầy lo lắng của Thổ Ba vang lên... Đêm nay cậu ta mất ngủ, định qua tìm Tống Thư Hàng xe nó ngủ chưa, chưa thì tâm sự với nhau chút đỉnh.
Nhưng đến phòng nó rồi lại thấy trong phòng chẳng có ai, có mỗi cái chùm chìa khóa xe trên bàn, cậu ta lo lắng nên gọi ngay cho Tống Thư Hàng.
“Khụ, tao ra ngoài tìm chỗ bán thuốc, về luôn đây. Đừng lo.”
Tống Thư Hàng vội vàng đáp lại.
“Mày học hút thuốc từ bao giờ vậy? Đợi chút đã...”
Thổ Ba đột nhiên nói thật khẽ.
“Có phải mày bị bắt cóc không, cần tao gọi công an không?”
“Trí tưởng tượng của mày phong phú quá đấy, vượt tầm vũ trụ rồi. Đừng nghĩ nhiều, tao về luôn đây.”
Tống Thư Hàng mỉm cười đáp lại.
“Ờ, ờ, vậy mày về nhanh lên, tao đợi đấy.”
Thổ Ba đáp.
Tống Thư Hàng cười ha ha rồi cúp máy.
“Bạch tiền bối, ngươi có thể đưa ta qua thành phố J được không?
“Được thôi.”
Bạch tiền bối gật đầu.
“Ta dùng một thanh phi kiếm khác đưa ngươi qua, rồi về nhà của Dược Sư đợi ngươi.”
“Dùng một thanh phi kiếm khác đưa ta qua ư?”
Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Bạch tiền bối không cần ngự kiếm phi hành cũng đưa mình qua được sao?
Bạch Tôn Giả nói:
“Đúng thế, đơn giản lắm, giống như phi kiếm truyền thư vậy.”
“Phi kiếm truyền thư? Bạch tiền bối không cần tu sĩ khác gửi tọa độ cho sao?”
Tống Thư Hàng hỏi, trước đây,khi Dược Sư và Thông Huyền Đại Sư phi kiếm truyền thư, hai người phải dùng phương pháp cộng minh đặt biệt để xác định vị trí, rồi mới truyền thư.
“Không cần, ngươi chỉ cần nói địa chỉ, ta dùng điện thoại để tìm tọa độ là có thể đưa ngươi qua. Cách này ta cũng mới nghĩ ra thôi, tu vi của ta những thất phẩm cơ mà, ngươi phải tin ta chứ.”
Bạch Tôn Giả giải thích.
“Khụ, Bạch tiền bối, ngươi không cùng ta tới thành phố J chơi à?”
Tống Thư Hàng hỏi với giọng điệu dè dặt.
Hắn cứ thấy cái cách dùng bản đồ trên di động của Bạch tiền bối có gì đó không ổn. Nếu được, tốt nhất là nhờ Bạch tiền bối tự mình đưa qua thì an toàn hơn.
“Đúng thế, bỗng nhiên ta cảm thấy không được vui lắm.”
Bạch tiền bối thở dài.
“Rõ ràng ban nãy ta đã thu khí tức của mình vào rồi, nhưng khi Tô Thị A Thất nhìn thấy ta thì hắn vẫn muốn trốn tránh. Nói chưa được mấy câu đã chạy mất rồi. Vậy nên ta thấy không vui, không đi thành phố J với ngươi. Qua đây đi, ta dùng phi kiếm để đưa ngươi qua, đừng lề mề nữa!”
A Thất tiền bối? Tống Thư Hàng đột nhiên muốn khóc quá, lỗi của A Thất Tiền bối gây ra mà sao hắn phải gánh hậu quả thế này?
Trong lúc nói chuyện, Bạch tiền bối lấy cây đoản kiếm mày lam của tán tu Lý Thiên Tố ra, đưa ngón tay đặt lên trên nó một chút. Đoản kiếm hóa thành kiếm quang, bay lơ lửng giữa không trung. Sau đó, Tống Thư Hàng bị Bạch Tôn Giả chuyển qua cái đọn quang của thanh đoản kiếm màu lam ấy.
“Địa chỉ ở đâu?”
Bạch tiền bối hỏi.
“Số 54, khu La Tín, thành Phố J. Bạch tiền bối, ta sẽ không chết chứ?”
Tống Thư Hàng bày ra cái vẻ mặt van xin.
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
Bạch tiền bối vuốt vuốt di động vài cái rồi bảo.
“Được rồi, có tọa độ rồi.”
Sau đó, hắn bắt quyết kiếm, rồi chạm nhẹ vào thanh phi kiếm dưới người Tống Thư Hàng:
“Đi thôi!”
Cây đoản kiếm màu lam bay vèo đi một, nó bay vút đi với tốc độ vô cùng nhanh chóng, nhanh tới chừng nào nhỉ —— nhanh tới độ không gì có thể diễn tả nổi.
Ví dụ như, khi phi kiếm mới vừa lao đi, Tống Thư Hàng liền hét lên thảm thiết:
“A a a a ~”
Khi hắn”
a” đến tiếng thứ bốn thì đứng ở chỗ của Bạch tiền bối, với tầm nhìn của người thường chỉ thấy được một đốm đen nhỏ đang bay thật xa, thật xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận