Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1572: Người đàn ông chạy dưới ánh tà dương kia quyến rũ đến tột cùng

Chương 1572: Người đàn ông chạy dưới ánh tà dương kia quyến rũ đến tột cùng
Tống Thư Hàng vừa hỏi xong thì vẻ mặt của Vũ Nhu Tử đã cứng đờ ra. Sau đó cô nàng tủi thân ngồi xổm một chỗ, ngón tay chọc lấy chọc để xuống sàn nhà, mỗi lần chọc lại thủng ra một cái lỗ.
Bụp bụp bụp ~ Chỉ trong nháy mắt, trên sàn nhà đã có mười cái lỗ nhỏ sâu cạn không đều. Tống Thư Hàng ở tầng hai, sàn nhà làm bằng gỗ.
Đúng lúc này, tộc trưởng già về hưu một nửa, cả ngày nhàn nhã chơi rong của phân bộ lạc Long Huyết tộc bước vào nhà. Thấy cảnh nảy, ông cụ xót hết cả ruột. Ngôi nhà mà Tống Thư Hàng tiên sinh đang ở này vừa mới xây được có mấy ngày thôi, thế mà xem ra sắp phải đổi cái nền mới rồi.
Nhìn thấy Vũ Nhu Tử tủi thân như thế, Tống Thư Hàng hơi sững ra.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn thấy Vũ Nhu Tử tỏ vẻ thất vọng đến mức này.
Tính tình Vũ Nhu Tử lạc quan sáng sủa, dù thi thoảng cũng hơi rầu lòng như khi mù đường chẳng hạn, nhưng những phiền não nho nhỏ trong cuộc sống ấy còn lâu mới khiến cô bị đả kích đến mức thất vọng thế kia.
Từ khi quen biết Vũ Nhu Tử đến giờ, Tống Thư Hàng chưa thấy cô buồn rầu đến vậy bao giờ cả.
Tống Thư Hàng cầm lòng không đặng bèn vươn tay ra,… sau đó hắn với chiếc điện thoại, giơ về phía Vũ Nhu Tử mà chụp tanh tách mấy tấm ảnh liền. Vũ Nhu Tử thất vọng buồn rầu quá là hiếm thấy, có khi cả đời chỉ có một lần thôi!
“Tống tiền bối.” Vũ Nhu Tử ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt to lườm Tống Thư Hàng tóe lửa: “Ngươi không an ủi ta thì thôi, lại còn chụp ảnh làm tài liệu đấy à?!”
“Thực ra long văn chỉ là hư ảo. Long văn không thể đại diện cho tất cả.” Tống Thư Hàng xuống giường, đến bên Vũ Nhu Tử rồi dịu giọng an ủi cô: “Dù không có bảy, tám long văn thì cũng đừng buồn.”
Vũ Nhu Tử ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng, sau đó quay người tặng hắn một bóng lưng rồi tiếp tục chọc sàn nhà cực kì khí thế.
Bụp bụp bụp! Tấm lát nền nhà lại có thêm mấy cái lỗ tròn xoe.
Đậu Đậu đứng bên cạnh nhe răng ra, không nói không rằng.
Tộc trưởng già vuốt cái mặt mo. Thôi mặc kệ đi, kiểu gì cũng phải đổi tấm lát sàn, đổi một tấm hay đổi hai tấm đều như nhau cả.
Tống Thư Hàng nhìn Đậu Đậu rồi nhìn Vũ Nhu Tử còn buồn bã hơn khi nãy.
Chẳng lẽ Vũ Nhu Tử không có bảy, tám long văn, thậm chí không có nổi sáu long văn ư?
“Không sao đâu Vũ Nhu Tử, dù chỉ có bốn, năm long văn thì tương lai vẫn vô cùng xán lạn. Không gạt cô chứ, mới đầu khi ngưng tụ kim đan bản mệnh, ta có mỗi ba cái long văn.” Tống Thư Hàng an ủi.
Kì lạ ghê, với tư chất thiên tài của Vũ Nhu Tử, làm sao số lượng long văn có thể ít như thế được?
Chẳng lẽ vì Vũ Nhu Tử bị linh quỷ được Thiên Đế phụ thân cưỡng ép kéo vào thiên kiếp ngũ phẩm, căn cơ chưa vững chãi, cho nên mới có ít long văn hơn bình thường à?
Vũ Nhu Tử quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng, càng nhìn càng ấm ức, cuối cùng cô cứ giữ nguyên tư thế ngồi xổm mà nhảy cóc vào tít góc tường, chọc thủng lỗ chỗ cái xó nhà đáng thương.
Tống Thư Hàng quay sang truyền âm với Đậu Đậu: “Chẳng lẽ Vũ Nhu Tử không có lấy ba long văn?”
Đậu Đậu gật đầu.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn cau mày. Không thể thế được. Với tư chất của Vũ Nhu Tử, dù căn cơ tứ phẩm không vững chắc cũng tuyệt đối không chỉ có một, hai long văn.
“Vũ Nhu Tử, cho ta xem kim đan của cô được không?” Tống Thư Hàng lên tiếng.
Nói không chừng đan văn của Vũ Nhu Tử là dạng trong suốt, tàng hình, phải kích thích mới hiện lên thì sao?
Hoặc là đan văn của cô xoắn vào với nhau, trông thì như một cái, nhưng thực chất phải là tám, chín ấy chứ?
Vũ Nhu Tử vươn tay phải về phía sau, chìa cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nắm bàn tay nho nhỏ, đưa tinh thần lực vào đan điền của cô.
Vũ Nhu Tử mở đan điền bản mệnh của mình ra cho Tống Thư Hàng xem xét.
Đan điền của cô còn rộng lớn hơn tu sĩ ngũ phẩm bình thường, ở nơi đó có một viên kim đan trơn bóng đang lơ lửng, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Viên kim đan của cô cũng to hơn hẳn so với kim đan của nhà người ta.
Tinh thần lực của Tống Thư Hàng di chuyển một vòng quanh viên kim đan ấy.
“Long văn đâu?”
Hắn không hề nhìn thấy một long văn nào cả.
“Đúng thế, bây giờ thì Tống Thư Hàng biết rồi chứ?” Vũ Nhu Tử ấm ức phát khóc lên được: “Ta thậm chí còn không có lấy một long văn làm vốn.”
Sách vở đều là thứ lừa đảo!
Sách nào cũng nói dù tu sĩ có kém cỏi đến đâu thì khi tấn thăng lên ngũ phẩm cũng có một long văn làm vốn. Ấy thế mà trên kim đan bản mệnh của cô lúc này lại chẳng có lấy một cái long văn.
“Thì ra là thế.” Tinh thần lực của Tống Thư Hàng hóa thành hình người, bay lơ lửng trên kim đan bản mệnh của Vũ Nhu Tử: “Vũ Nhu Tử, kim đan của cô hơi bị chất đấy. Nó là kim đan không long văn!”
Vũ Nhu Tử: “???”
“Kim đan của cô ngầu lắm. Có khi chẳng thua kém kim đan chín long văn chút nào đâu.” Tống Thư Hàng nói hết sức chân thành.
“Cảm ơn Tống tiền bối đã an ủi ta… Nhưng lần sau khi an ủi ai ngươi đừng có chém bay nóc nhà như thế được không? Chém gió quá đà chẳng có hiệu quả an ủi gì đâu.” Vũ Nhu Tử nói đầy tha thiết.
Tống Thư Hàng: “…”
“Kim đan không có long văn thì thậm chí ta còn không thể phác họa diễn đồ kim đan, không thể vẽ mắt cho rồng, không thể tấn thăng lục phẩm. Cả đời ta sẽ chỉ giậm chân tại chỗ mãi ở ngũ phẩm mà thôi.” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng: “Không đâu, cô đừng lo.”
“Yên tâm đi Tống tiền bối. Ta không bị quật ngã dễ dàng như vậy đâu.” Vũ Nhu Tử nói với vẻ chân thành: “Ta nghĩ kĩ rồi, sắp tới ta sẽ nghiên cứu thật kĩ phương pháp tu luyện của thế giới Hắc Long. Tu chân không được thì chuyển sang hướng mới. Nói không chừng ta lại trở thành đại pháp sư trong thế giới Hắc Long ấy chứ!”
“Vũ Nhu Tử ơi từ từ, đừng làm ẩu.” Tống Thư Hàng nói: “Kim đan không long văn của cô chất thật mà. Ban nãy ta nói nó không hề thua kém kim đan chín long văn, không phải là tiện mồm chém gió ra đâu.”
Tinh thần lực của Tống Thư Hàng rời khỏi đan điền bản mệnh của Vũ Nhu Tử, rẽ ngoặt một cái, ngồi xổm trước mặt cô, nhìn thẳng vào cô mà nói: “Thật ra kim đan của Bạch tiền bối cũng là kim đan không long văn đấy!”
“Tuy ta không biết kim đan của Bạch tiền bối có mấy long văn, nhưng chắc chắn không thể là kim đan không long văn được.” Vũ Nhu Tử nhìn lại Tống Thư Hàng: “Có lần ta thấy Bạch tiền bối kể chuyện ngài ấy phác họa diễn đồ kim đan trong nhóm Cửu Châu số 1 rồi.”
“Bạch tiền bối mà ta nói là Bạch tiền bối two, là cái vị hôm qua ấy.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói: “Ta cũng chính tai nghe ngài ấy nhắc đến chuyện kim đan không long văn. Mà kim đan không long văn tấn cấp cũng khác với kim đan bình thường lắm.”
“Nghe vô lý nhưng bắt đầu hơi thuyết phục rồi đấy.” Vũ Nhu Tử chớp mắt.
“Theo những gì Bạch tiền bối two nói với ta thì kim đan không long văn không cần phác họa diễn đồ kim đan, cũng không cần vẽ mắt cho rồng. Đối với kim đan không long văn thì tất cả những thứ này đều là hư vô hết. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện, ngày tu đêm tu, tu đến cảnh giới thì kim đan không long văn sẽ tự phun linh tuyền, hình thành linh hồ. Bước Nguyên Anh tiếp theo cũng không phải sợ, cố gắng tu luyện chăm chỉ là được, càng tu luyện thì linh tuyền trong kim đan không long văn càng tuôn trào mãnh liệt, linh tuyền càng rộng hơn, cuối cùng kim đan không long văn sẽ chìm xuống đáy hồ, đơm hoa kết trái, sinh ra Nguyên Anh!” Tống Thư Hàng nhanh chóng thuật lại toàn bộ tri thức mình biết về kim đan không long văn cho Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử ngẩng đầu lên: “Thật à?”
“Thật hơn vàng bốn số 9!” Tống Thư Hàng thề thốt: “Cô phải tin vào ta, tin vào Bạch tiền bối two. Tất cả những gì ta vừa nói đều là do Bạch tiền bối chính miệng kể cho ta nghe, nguồn tin cực kì tin cậy.”
“Nói vậy thì chẳng phải người có kim đan không long văn sẽ rất thoải mái sao? Không những không phải lo lắng đến số lượng long văn, mà còn khỏi lo chuyện phác họa diễn đồ kim đan, miễn được cả việc bị kẹt cảnh giới vì không vẽ được mắt cho rồng?” Đậu Đậu đứng bên cạnh không kìm được phải thốt ra.
Không có bình cảnh, không có trở ngại, chỉ cần tu luyện chăm chỉ ngày đêm là có thể thăng cấp liền tù tì từ Kim Đan ngũ phẩm đến Nguyên Anh Tôn Giả thất phẩm. Tưởng không dễ mà dễ không tưởng!
“Thế thì ta mới nói kim đan không long văn chẳng thua kém gì kim đan chín long văn.” Tống Thư Hàng hơi nhổm dậy, vươn tay xoa đầu Vũ Nhu Tử. Hai đứa cùng ngồi xổm mà Vũ Nhu Tử còn cao hơn cả hắn.
“Cảm ơn Tống tiền bối, ta thấy khá hơn nhiều rồi.” Vũ Nhu Tử nói khẽ.
Tống tiền bối không chỉ có cái mồm tuồn tuột như ruột ngựa mà vẻ mặt cũng rất đỗi thật thà. Từ nãy đến giờ Vũ Nhu Tử vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hắn, vẻ mặt ấy cho thấy hắn cực kì tin tưởng vào câu chuyện kim đan không long văn vừa rồi, không phải chỉ là tìm cớ để an ủi cô.
Có lẽ… kim đan không long văn ngầu thật đấy nhỉ?
“Mà nhé, Bạch tiền bối two có kim đan không long văn giống cô đã đặt chân tới đỉnh cao chót cùng trong giới tu chân. Cho nên tương lai của cô nhất định cũng sẽ xán lạn khôn lường, ít nhất thì không phải lo cảnh giới bị hạn chế vì số lượng long văn không đủ.” Tống Thư Hàng bổ sung.
Nói xong, hắn lại nhịn không được mà xoa đầu Vũ Nhu Tử.
“Bây giờ thì mình đã hiểu vì sao Tống Đầu Gỗ lại thích xoa đầu Sở Các Chủ rồi, thì ra trò này gây nghiện.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
“Cho nên cô không phải lo nghĩ gì đâu. Cứ thuận theo tự nhiên là được, linh hồ lục phẩm, nguyên anh thất phẩm đều ở trong tầm tay cô rồi! Ta nhớ Bạch tiền bối two từng nói ngài ấy chỉ bế tử quan một phát là lên thẳng Chân Quân lục phẩm. Có khi cô chỉ cần bế đại quan ra là cũng lên lục phẩm luôn.” Tống Thư Hàng lại nói thêm.
Vũ Nhu Tử hai mắt sáng ngời, vẻ thất vọng trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất: “Ta sẽ mau chóng đuổi kịp cảnh giới của Tống tiền bối! Lần này đến phiên ta đuổi theo ngươi rồi.”
“Cố lên!” Tống Thư Hàng mỉm cười: “Ta sẽ ở cảnh giới lục phẩm chờ cô đuổi kịp rồi vượt qua ta.”
Hắn cảm thấy bây giờ mình cũng hơi giống một đại tiền bối đáng tin rồi đấy.
“Nhưng mà Tống tiền bối này, sao ngươi lại phải gọi vị Bạch tiền bối kia là Bạch tiền bối thỏ chứ?” Vũ Nhu Tử tò mò hỏi.
“Bởi vì thỏ trắng nó dễ thương.” Tống Thư Hàng nhanh mồm nhanh miệng bịa ngay ra một cái cớ.
Một loáng sau, đột nhiên có một pháp khí vượt qua không gian, giáng xuống từ trời cao.
Đó là một cái vòng chạy khổng lồ giống như loại dùng cho hamster, không biết được chế tạo từ kim loại gì mà trông cực kì vững chãi.
Cái vòng kia hút một cái, Tống Thư Hàng bị kéo vào trong.
Tống Thư Hàng: “?”
Khác với cái vòng dành cho hamster tự mình chạy, vòng này của Tống Thư Hàng tự động quay vèo vèo, đã thế lại còn quay nhanh.
“Á á á á ~” Tống Thư Hàng dùng cả tay và chân lăn lê một hồi, cuối cùng vào guồng cong đít chạy.
Đậu Đậu móc ra một cuốn sổ trông như tập thơ, lật đến một tờ: “Tìm được rồi, câu này đây… A ~ Em hãy nhìn xem, người đàn ông đang chạy dưới ánh tà dương kia quyến rũ đến tột cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận