Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1756: Chúng ta không giống nhau ~ Không giống nhau ~

Chương 1756: Chúng ta không giống nhau ~ Không giống nhau ~
“Đừng đổi, đổi thì còn gì vui nữa.” Đậu Đậu vội vàng nói: “Mời cô bắt đầu biểu diễn đi, Vũ Nhu Tử.”
Quá trình nhân tiền hiển thánh và Huyền Thánh giảng pháp của Linh Điệp tiền bối đã kết thúc từ hôm qua, nên Đậu Đậu không sợ những câu nói của mình lúc này sẽ bị Linh Điệp tiền bối cảm ứng được, cũng không sợ ngài ghim mặt truy sát nó. Đậu Đậu cho rằng đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa nó và Tam Lãng. Cái mà nó theo đuổi là quẩy sao cho không chết kia.
“Nhưng ta muốn khiêu chiến đề thi năm mươi câu hỏi, đề đó thú vị hơn nhiều.” Vũ Nhu Tử trả lời, hai chân chuyển động liên tục, duy trì sự đồng bộ với tốc độ của vòng chạy hamster.
Đề của Tống tiền bối chỉ có mười câu hỏi, đã thế chỉ có hai câu đầu tiên là đề hẳn hỏi, tám câu sau đó đều là đề toán dành cho học sinh tiểu học góp vào cho đủ số… nói như Đậu Đậu thì làm đề này sẽ hạ thấp trí thông minh đấy.
“Cô còn 20 giây.” Đậu Đậu nhếch miệng nở nụ cười chó xinh tiêu chuẩn: “Thời gian vẫn đang đếm ngược kìa.”
“Tống tiền bối đổi xong đề thi chưa?” Vũ Nhu Tử hỏi.
“Chờ ta một chút.” Tống Thư Hàng trả lời.
“Không có thời gian đâu… thôi ta trả lời câu hỏi trước vậy.” Vũ Nhu Tử nói “Ta muốn khiêu chiến đề thi. Một cô gái bách chiến bách thắng như ta sao có thể chịu thua ngay từ câu hỏi đầu tiên được?”
“Khí phách lắm! Bắt đầu đi Vũ Nhu Tử. Câu trả lời mà đặc sắc thì ta sẽ cộng điểm cho cô.” Đậu Đậu lấy điện thoại ra, bắt đầu quay lại cảnh tượng đặc sắc này.
“Người mà ta yêu nhất là…” Vũ Nhu Tử vừa chạy vừa suy nghĩ.
“Nói mới nhớ, hình như Vũ Nhu Tử cũng đến tuổi yêu đương rồi.” Đậu Đậu nghĩ thầm.
Sau một lúc suy tư, Vũ Nhu Tử đáp: “Sau khi tổng hợp các kết quả lại thì người mà ta yêu nhất hẳn là a cha của ta.”
Có vết xe đổ của Đậu Đậu, rõ ràng khái niệm “người yêu quý nhất” này bao hàm tất cả các loại tình cảm như tình thân, tình bạn, tình yêu, thậm chí cả sự yêu thích đối với thú nuôi tong nhà nữa.
Đậu Đậu giơ điện thoại, tiếc nuối tặc lưỡi một tiếng: “Chẹp.”
Câu trả lời này nằm trong dự đoán nhưng không có bất ngờ, khiến cho nó tiếc nuối vô bờ.
“Nhưng nếu mình mang video này về bán cho Linh Điệp tiền bối thì ngài ấy sẽ trả giá bao nhiêu nhỉ?” Đậu Đậu đột nhiên nảy ra một ý.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đã thoát cương phóng mãi đi xa.
Nếu Linh Điệp tiền bối có cái video này thì nói không chừng sẽ phát đi phát lại cả ngày đến mấy chục năm sau cũng không chán ấy chứ!
“Chút nữa phải nói chuyện riêng với Linh Điệp tiền bối mới được.” Đậu Đậu thầm nghĩ. Riêng cái video này đã đáng giá một động phủ siêu xa hoa rồi.
… Có lẽ mình có thiên phú trong việc làm ăn cũng không biết chừng?
“Thế nào, Tống tiền bối, đáp án của ta có chính xác không?” Vũ Nhu Tử hỏi.
“Để ta xem đã.” Tống Thư Hàng vận chuyển niệm lực, tạo ra quả cầu niệm lực xác định đáp án kia.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối, Thông Nương và tộc trưởng già đều xúm vào hóng hớt.
“Quả nhiên tiên tử chạy trong vòng nhìn thích mắt hơn con chó với ông chú nhiều.” Tộc trưởng già xoa cằm thầm nghĩ.
Đương nhiên ông không có ý nghĩ gì khác cả, chỉ đơn thuần cảm thấy dáng vẻ chạy vòng của Vũ Nhu Tử rất đẹp mắt mà thôi.
Song mắt thẩm mỹ của tộc trưởng già hơi bị khác biệt so với con người.
Cho nên ông lại bổ sung một câu trong lòng: Đáng tiếc là cô bé này trắng trẻo quá, nếu mà đen đi một chút thì đẹp biết mấy.
Lúc này, Tống Thư Hàng nhìn vào quả cầu niệm lực xác định đáp án kia.
“Ơ? Đáp án thế này là sao?” Tống Thư Hàng nhìn quả cầu niệm lực, bây giờ nó đang tỏa ra hai màu xanh đỏ giao thoa. Hắn phải đi xem lại hướng dẫn sử dụng pháp khí mới được.
Ở một phía khác, hai mắt Đậu Đậu bỗng sáng ngời lên. Đầu tiên nó ngắt video đang quay rồi quay video mới. Video trước đó có thể bán thẳng cho Linh Điệp tiền bối với giá cao mà không cần phải cắt chỉnh gì.
Sau đó, nó nhìn sang Tống Thư Hàng: “Lẽ nào Vũ Nhu Tử đáp sai rồi sao?”
“Hả? Làm sao mà sai được? Ta phải cân nhắc tổng hợp kĩ lắm mới ra đáp án ấy đấy.” Vũ Nhu Tử kêu lên.
Thời gian ba mươi giây đã qua từ lâu, nhưng vì Tống Thư Hàng không thể xác định được đáp án của Vũ Nhu Tử là đúng hay sai nên vòng chạy hamster vẫn chưa bắt đầu tăng tốc.
“Tìm được tiêu chuẩn đánh giá rồi. Có hai khả năng dẫn đến trạng thái xanh đỏ giao thoa như thế kia. Một là đáp án chưa hoàn chỉnh, Vũ Nhu Tử mới chỉ trả lời được có một nửa. Hai là có rất nhiều đáp án nhưng Vũ Nhu Tử mới đáp có một thôi.” Tống Thư Hàng nói.
“Nếu có nhiều câu trả lời chính xác thì ta đáp được một cái cũng tính là qua rồi còn gì?” Vũ Nhu Tử nói.
Đậu Đậu thì lại không phục: “Nhưng lỡ may cô mới trả lời có một nửa đáp án thôi thì sao? Mà sao lúc trước ta đáp Sở Sở lại là sai? Ta yêu Sở Sở thật lòng, cả đời này không hối hận mà.”
“Có thể là vì ngươi có quá nhiều Sở Sở, cũng có thể vì người mà ngươi yêu quý nhất chỉ có Hoàng Sơn tiền bối trong bảng xếp hạng tình thân mà thôi.” Tống Thư Hàng đáp.
Nhắc mới nhớ, sau khi tấn thăng lên ngũ phẩm thì Đậu Đậu có khả năng biến hình của đại yêu ngũ phẩm để biến hóa ra hình thái con người thứ hai. Nhưng nó chưa bao giờ biến hóa trước mặt Tống Thư Hàng.
Hình thái con người đầu tiên của Đậu Đậu có được do kì ngộ từ hồi tứ phẩm, trông cực kì giống với Tống Thư Hàng.
Đừng nói hình thái thứ hai của nó là một nàng chó cái đấy nhé!
“Vậy bây giờ ta trả lời lại được không?” Vũ Nhu Tử hỏi. Cô cảm thấy vụ này thú vị ngoài ý muốn rồi đấy.
Đậu Đậu: “Được được, trả lời thêm lần nữa đi.”
Vũ Nhu Tử trả lời lại: “Đáp án thứ hai mà ta nghĩ tới khá là dài. Đầu tiên, xét về tình thân thì người ta yêu quý nhất chính là cha ta – Linh Điệp Đạo Nhân.” Lần này cô trả lời cả đạo hiệu của cha mình, vì rất có thể lần trước trả lời thiếu là bởi cô chỉ nói mỗi “a cha” thôi.
Vũ Nhu Tử nói tiếp: “Tiếp đó, ca sĩ mà ta thích nhất là Tạo Hóa Pháp Vương tiền bối. Ta yêu tiếng ca của ngài ấy vô cùng, trở thành fan trung thành của ngài ấy luôn đó.”
Tống Thư Hàng: “…”
Tạo Hóa tiền bối có được một fan nữ trung thành đến chết như Vũ Nhu Tử quả là tích phúc ba đời.
Đậu Đậu nghe tới đây thì cả thân chó run lên như cầy sấy. Móa ơi, vừa nhắc đến tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương, nó đã nhớ ngay đến cái lần ngồi hàng ghế đầu tiên mà nghe tên kia cất cao tiếng hát. Đó là một trong số những kí ức kinh hoàng nhất trong đời chó của nó, ám ảnh đến nỗi suốt đời nó không dám đi nghe concert của ai khác nữa luôn.
“Nói về mị lực nhân cách thì ta thích nhất là Bạch tiền bối. Phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối rất kích thích, Bạch tiền bối buộc tóc hai bím thì thật đáng yêu… Tiếc là ta tiếp xúc riêng với Bạch tiền bối không nhiều, nên vẫn thấy trong tình yêu này cứ thiêu thiếu cái gì ấy.” Vũ Nhu Tử nói tiếp.
“Chậc ~ Ta cứ tưởng Vũ Nhu Tử sẽ là ngoại lệ kia.” Đậu Đậu nói.
Nó vốn cho rằng hai đứa Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng có thần kinh đặc biệt như nhau có thể sẽ là ngoại lệ trong series cả thiên hạ đều thích Bạch tiền bối. Không ngờ Bạch tiền bối vẫn có một tấc đất cắm dùi trong danh sách những người mà Vũ Nhu Tử yêu quý nhất.
“Sao ta lại phải là ngoại lệ cơ chứ?” Vũ Nhu Tử vừa chạy vừa nói.
Song đột nhiên cô nảy ra một ý.
“Từ từ đã Tống tiền bối. Xóa bỏ đáp án vừa xong đi.” Vũ Nhu Tử nói: “Ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng về người mà ta yêu quý nhất. Tên đầy đủ của nó là Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng – Quái Lệ Lục Đậu Phượng.”
Đậu Đậu: “???”
Tên ai đây? Sao nghe quái gở thế?
“Đạo hiệu của ai mà dài vậy?” Thông Nương tò mò hỏi.
“Có lẽ đây không phải là đạo hiệu.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng bổ sung: “Đây không phải là một người đúng không?”
Giống như một đám người được Vũ Nhu Tử điểm danh rồi ghép tên vào với nhau vậy.
“Đúng vậy, đây không phải tên của một người, nhưng nói từ một khía cạnh nào đó thì nó cũng là ‘người’. Bởi vì với ta mà nói thì nó có tồn tại.” Vũ Nhu Tử vừa chạy vừa cười hì hì mà rằng: “Nó là tâm ma của ta, một tâm ma mà ta cố ý nuôi ra.”
Tống Thư Hàng: “!!!”
Quắt đờ heo?
Nà ní?
Tâm ma cố ý nuôi ra?
“Nói tóm lại, những phần mà ta yêu quý nhất trên người các tiền bối, đạo hữu, người thân và thú cưng mà ta từng gặp đã dung hợp lại cùng nhau và tạo ra tâm ma đó. Nó có một phần của a cha, một phần của Tống tiền bối ngươi, còn có mị lực của Bạch tiền bối, tiếng ca của Tạo Hóa tiền bối, trách nhiệm của Hoàng Sơn tiền bối và một số đặc điểm của Đồng Quái Tiên Sư, Lệ Chi Tiên Tử, Đông Phương Lục Tiên Tử, Đậu Đậu, Diệt Phượng Công Tử nữa. Tạm thời là những điều đó hòa quyện vào nhau, tạo nên một tâm ma.” Vũ Nhu Tử giải thích.
Tống Thư Hàng: “Đó mà cũng được coi là tâm ma à?”
“Đúng vậy, thể dung hợp của tất cả những gì ta yêu nhất chính là tâm ma lớn nhất của ta. Nếu có thứ gì mà ta yêu quý nhất thì chính là nó đấy.” Vũ Nhu Tử nói.
Lần trước khi đang độ kiếp, Vũ Nhu Tử vừa độ kiếp vừa replay Thất Sát Ca của Tạo Hóa tiền bối.
Kết quả là trong lần độ kiếp đó, cô gặp phải tâm ma.
Trong quá trình độ tâm ma kiếp, Vũ Nhu Tử đã lôi Thất Sát Ca trong trí nhớ của mình ra chia sẻ cho đám tâm ma. Đó là bản phối hợp của Tạo Hóa Pháp Vương và Đại Phong Xa của Lệ Chi Tiên Tử, có uy lực khủng bộ vô cùng.
Cũng trong lần đó, Vũ Nhu Tử đã “gặp” đám tâm ma đáng yêu của mình.
Số tâm ma trong tâm ma kiếp của cô không chỉ có một con, mà số lượng đông đảo chí ít cũng lên đến mấy chục đứa.
Tất cả chúng nó đều run lẩy bẩy dưới âm thanh quyền lực từ Thất Sát Ca của Tạo Hóa Pháp Vương, sau đó thi nhau rên la khóc lóc đầu hàng rồi hò hét cầu cứu.
Rõ ràng bọn chúng là tâm ma, thế mà lại biết kêu “Tống tiền bối cứu ta”, rồi thì “Cha ơi, kiếp sau con vẫn muốn được làm con gái của cha…” linh tinh hết cả, khiến cho Vũ Nhu Tử cảm thấy thú vị hết sức.
Cô cảm thấy mỗi tâm ma đều có tính cách của riêng mình.
Ngay từ lúc ấy cô đã bắt đầu để tâm.
Sau khi thiên kiếp kết thúc, cô vẫn luôn tìm cách xem có thể gặp lại đám tâm ma đáng yêu của mình hay không.
Về sau, khi linh quỷ của Vũ Nhu Tử bị Thiên Đế cướp đi, thi thoảng nó lại phản hồi cho cô rất nhiều tin tức và tri thức.
Theo những kiến thức và tin tức ấy, ý nghĩ “phải nuôi dưỡng một tâm ma đáng yêu của riêng mình” bắt đầu xuất hiện trong đầu óc Vũ Nhu Tử.
Và cô thực sự làm thế.
Đã thế lại còn thành công.
“Lượng tin tức lớn quá… Bây giờ tâm ma của cô đã biến mất chưa?” Tống Thư Hàng hỏi. Nếu chưa biến mất thì thiên kiếp phải biến thành tâm ma kiếp mới đúng chứ?
“Còn đấy, để ta gọi nó ra.” Vũ Nhu Tử nói.
Một lát sau, trong cái bóng của Vũ Nhu Tử, có một bóng người đen sì hiển hiện rồi biến thành hình người.
Cái bóng kia hóa thành một Vũ Nhu Tử màu đen. Sau khi xuất hiện, nó ngồi quỳ trước mặt nhóm người Tống Thư Hàng với khí chất cực kì ưu nhã: “Chào các vị tiền bối, ta là Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng – Quái Lệ Lục Đậu Phượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận