Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1759: Tống tiền bối, tất cả đều là lỗi của ngươi.

Chương 1759: Tống tiền bối, tất cả đều là lỗi của ngươi.
Tiểu trợ lý lưới rồng thật sự rất đỉnh. Dù ý chí lưới rồng là Côn Na nữ sĩ đã chìm vào giấc ngủ say nhưng nó vẫn quản lý toàn bộ thế giới Hắc Long đâu ra đấy.
Quản lý viên như Tống Thư Hàng hầu như chẳng cần phải làm gì, chỉ cần quyết định một số vấn đề quan trọng là xong.
Nhưng tiểu trợ lý lưới rồng chỉ có hạn sử dụng hai mươi ngày, sau đó có lẽ nó sẽ bị lưới rồng thu về.
Tống Thư Hàng nghĩ bụng, trong lúc mình vẫn còn quyền hạn ở thế giới Hắc Long, có nên nhân cơ hội cấy ghép tiểu trợ lý lưới rồng vào thế giới hạch tâm của mình để nó quản lý thế giới hạch tâm giúp mình không?
Thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng bây giờ hơi bị lộn xộn.
Trong đó có mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ, có diện tích mà thế giới hạch tâm tự mọc thêm ra, có suối nguồn sự sống, còn có cả bí cảnh Tử Vong Sâm Lâm mà hắn và Bạch tiền bối bật cả gốc lên cấy nguyên khu trồng vào nữa.
Tất cả những thứ đó đều bị Tống Thư Hàng vứt ngổn ngang vào thế giới hạch tâm mà không hề quy hoạch, cho nên bây giờ trong đó loạn cào cào.
Trừ những thứ đó ra, trong thế giới hạch tâm của hắn còn có các loại linh thực, linh thú, Kiếm Cổ Vô Hình và một đống bảo vật lớn nhỏ bày như La Hán.
“Tiểu trợ lý lưới rồng này, vào ngày cuối cùng ta còn quyền hạn, ta có thể cấy ghép ngươi vào thế giới hạch tâm của ta không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Tiểu trợ lý lưới rồng: “Không đủ quyền hạn.”
“Thế có cách nào khác để vượt qua quyền hạn, đạt được hiệu quả tương tự hay không?” Tống Thư Hàng lại hỏi.
Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của cô nàng tâm ma, Tống Thư Hàng cảm thấy dục vọng trong nội tâm mình khuếch đại ra không ít, khiến cho hắn muốn làm rất nhiều chuyện.
Tiểu trợ lý lưới rồng lắc đầu: “Không tìm thấy phương án thay thế.”
Tống Thư Hàng xoa cằm suy tư.
Đúng lúc này, Thông Nương đột nhiên lên tiếng: “Tiểu trợ lý lưới rồng là tồn tại như thế nào? Nó là một chương trình năng lượng được lập trình sẵn, hay là phân thân của lưới rồng?”
“Chắc nó là một chường trình được lưới rồng lập trình sẵn, tăng thêm năng lượng và khả năng cụ hiện hóa.” Tống Thư Hàng trả lời.
“Vậy hay là copy một bản khác ra? Nếu không thể mang bản thể của tiểu trợ lý lưới rồng ra ngoài, vậy copy ra một tiểu trợ lý lưới rồng khác có chức năng tương tự rồi đóng gói mang ra đi chắc là được chứ? Giống như khi ta lợi dụng Bug của game để kiếm thẻ tím năm sao vậy.” Thông Nương nói.
Tống Thư Hàng quay sang nhìn tiểu trợ lý lưới rồng: “Có thể dùng quyền hạn quản lý siêu cấp của ta, phục chế ra một tiểu trợ lý lưới rồng two được không?”
Tiểu trợ lý lưới rồng rơi vào im lặng, bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của Tống Thư Hàng, kiểm tra xem có thể thực hiện thành công được hay không.
Một lát sau, tiểu trợ lý lưới rồng trả lời: “Đã kiểm tra xong, có thể phục chế tiểu trợ lý lưới rồng two, nhưng không phục chế được các pháp tắc quan trọng nhất, chỉ tương đương với bản đơn giản hóa mà thôi.”
“Bản đơn giản hóa có thể làm quản gia, quản lý một thế giới nhỏ giúp ta được không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Tiểu trợ lý lưới rồng: “Hoàn toàn không thành vấn đề. Có phục chế tiểu trợ lý lưới rồng two không? Có/Không?”
“Thế mà cũng phải hỏi, đương nhiên là có rồi.” Tống Thư Hàng nói: “Mặt khác, cài đặt tên cho tiểu trợ lý lưới rồng two là tiểu trợ lý hạch tâm.”
Dù sao hắn cũng muốn chuyển tiểu trợ lý lưới rồng two về thế giới hạch tâm của mình, gọi nó là tiểu trợ lý lưới rồng thì không tiện lắm.
“Xác định chấp hành mệnh lệnh.” tiểu trợ lý lưới rồng bình tĩnh nói.
“Cảm ơn.” Tống Thư Hàng quay người, vỗ nhẹ lên Thông Nương.
“Thư Hàng, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện.” Thông Nương thuận thế nói.
Tống Thư Hàng: “???”
“Chúng ta kí hợp đồng lao động đi?” Thông Nương đề nghị.
Tống Thư Hàng: “Hợp đồng lao động?”
Thông Nương: “Đúng vậy, ta làm công cho ngươi, ngươi trả lương cho ta, giống như hồi trước ngươi cung cấp tài nguyên tu luyện và tiền chơi game cho ta ấy. Nhưng bây giờ ta sẽ làm công cho ngươi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Thế thì cây hành ngốc nhà cô khác trước ở chỗ nào? Khác hai chữ “tự do” trên danh nghĩa à?
“Không được sao?” Thông Nương nói với vẻ luống cuống.
“Được chứ, dĩ nhiên là được rồi.” Tống Thư Hàng dịu dàng đáp.
Lúc ấy trong thiên kiếp “Cái chết không nhìn thấy”, Thông Nương đã dùng mầm hành của mình để bao bọc lấy tất cả mọi người. Về sau, Tống Thư Hàng tỉnh lại, nhìn thấy mầm hành ở bên cạnh thì trong lòng đã hiểu. Hắn không hề nói ra, nhưng hắn vẫn cảm động từ tận đáy lòng.
Thực ra Thông Nương cứ ở bên cạnh hắn như trước kia thì hắn cũng chẳng có áp lực gì cả.
“Nếu cô đã muốn ở lại bên cạnh ta thì chúng ta cũng phải đặt cho mình một mục tiêu nho nhỏ mới được.” Tống Thư Hàng nói với Thông Nương: “Tuyệt đối không thể lãng phí thiên phú tu luyện cấp Thiên Đạo của cô nữa. Sau này chúng ta phải cố gắng tu luyện vào.”
Thông Nương là sự tồn tại đã trải qua đại kiếp “Cái chết không nhìn thấy” đó. Thiên phú và tiềm lực của cô ấy đã được thiên kiếp đích thân xác nhận rồi.
“Lần sau khi gặp Xích Tiêu Tử đạo trưởng, ta muốn ông ấy nhìn thấy một Thông Nương cường đại.” Tống Thư Hàng nói.
Thông Nương: “…”
Tiểu trợ lý lưới rồng: “Phục chế hoàn tất, có cụ hiện hóa tiểu trợ lý hạch tâm không?”
“Có.” Tống Thư Hàng nói.
Tiểu trợ lý lưới rồng duỗi tay ra, búng nhẹ một cái.
Tách!
Một loáng sau, một tiểu trợ lý lưới rồng thu nhỏ xuất hiện.
Nó cũng mang dáng dấp của Côn Na nữ sĩ da đen, nhưng chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay mà thôi.
“Chào buổi sáng, tiểu trợ lý hạch tâm xin gửi đến quản lý viên Bá Long lời chúc tốt lành nhất.” Tiểu trợ lý hạch tâm lên tiếng.
Tống Thư Hàng xòe tay ra.
Tiểu trợ lý hạch tâm nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay hắn, vén tà váy dài, chào kiểu thục nữ.
“Kích thước này tương đương với một bé figure đấy nhỉ?” Thông Nương nói.
Đậu Đậu: “Nếu là figure thì ta rất tò mò… tiểu trợ lý hạch tâm của ngươi có mặc quần không thế?”
“Thưa Đậu Đậu tiên sinh, có ạ.” Tiểu trợ lý hạch tâm quay người, không ngờ lại trả lời câu hỏi của Đậu Đậu cực kì nghiêm túc.
Thông Nương: “…”
“Lần sau ngươi có thể từ chối trả lời câu hỏi quấy rối như vậy.” Tống Thư Hàng nói: “Bây giờ ta muốn đưa ngươi vào thế giới hạch tâm của ta và cho ngươi quyền hạn quản lý thế giới hạch tâm, ngươi có thể tiến hành quy hoạch và điều chỉnh nó.”
“Ta có thể thử xem.” Tiểu trợ lý hạch tâm trả lời.
Thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng không có lưới rồng, cho nên nó không biết mình có thể quản lý nơi này giống như tiểu trợ lý lưới rồng đang quản lý thế giới Hắc Long hay không.
Tiểu trợ lý hạch tâm được đưa vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng thử nghiệm phân quyền quản lý thế giới hạch tâm cho tiểu trợ lý hạch tâm để nó có thể phân chia và di chuyển phần lớn các khu vực bên trong.
Quá trình phân quyền không có khó khăn gì lớn, trong trường hợp không đánh bài chuồn, thế giới hạch tâm có thể chấp hành mệnh lệnh của Tống Thư Hàng một cách cực kì hoàn mỹ.
Sau khi vào thế giới hạch tâm, tiểu trợ lý hạch tâm không hành động ngay. Nó lơ lửng giữa không trung thế giới hạch tâm, quan sát chỉnh thể nơi này một lần.
Đồng thời, hình chiếu hoa sen của thế giới hạch tâm xuất hiện, rễ sen vươn ra tiếp xúc với tiểu trợ lý hạch tâm.
Sau khi hai bên tiếp xúc với nhau, tiểu trợ lý hạch tâm phát sinh biến hóa.
Đầu tiên là lớp da màu đen bắt đầu phai đi với tốc độ nhanh chóng và biến thành trắng nõn, sau đó cánh rồng biến mất, thay vào đó là một đóa sen trắng nở rộ.
Hoa sen nâng cao thân thể nó.
Thế giới hạch tâm và tiểu trợ lý hạch tâm đã kết hợp lại với nhau ở một mức độ nhất định mới tạo nên hiệu quả này.
“Lấy suối nguồn sự sống làm hạch tâm, linh tuyền Thiên Đình là nhánh phụ. Sau đó là khu vực trồng linh thực, khu vực này có thể gộp vào làm một cùng nhà xí của Tam Thập Tam Thú Thần Bộ và khu vực nuôi linh thú.” tiểu trợ lý hạch tâm lẩm bẩm.
Nó bắt đầu quy hoạch từng phần trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.
“Số lượng linh thực quá ít, đẳng cấp hơi thấp.”
“Số lượng linh thú cũng không đủ.”
“Linh tuyền Thiên Đình có thể dẫn ra mảnh đất trống giữa thế giới hạch tâm để tạo thành hồ nước, dùng để nuôi linh thú sống dưới nước hoặc các loài vật đặc biệt.”
“Tử Vong Sâm Lâm có thể cường hóa lên một bậc.”
“Mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ có thể triển khai dựa vào trung tâm là suối nguồn sự sống.”
“Diện tích thế giới hạch tâm không đủ, cần mau chóng mở rộng diện tích tự thân, có thêm diện tích để sử dụng thì mới có thể thực hiện nhiều phương án hơn.” Tuy chuyển thẳng mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ vào có thể mở rộng diện tích cho thế giới hạch tâm, nhưng điện Hàn Đông và điện Công Đức là những kiến trúc hữu hình, trừ khi san bằng chúng nó, nếu không chỉ có thể sử dụng theo tác dụng vốn có mà thôi.
“Mặt khác, chúng ta cần thêm một vài người để quản lý linh thú, linh thực và suối nguồn sự sống. Những quản lý này không cần phải quá thông minh.”
Một khung kết cấu khổng lồ hiện lên trong não hải của tiểu trợ lý hạch tâm.
Sau đó nó bắt đầu kết nối với Tống Thư Hàng và tiểu trợ lý lưới rồng.
Linh thực không đủ, linh thú không đủ đều không phải là vấn đề.
Bởi vì bây giờ Tống Thư Hàng có quyền hạn quản lý của thế giới Hắc Long.
Tuy thế giới Hắc Long không rộng lớn nhưng không hề nhỏ hẹp, ở đây có không ít linh thực mọc dại và một số loài linh thú ngoan ngoãn hiền lành, có giá trị cao.
Tiểu trợ lý hạch tâm gợi ý cho Tống Thư Hàng dùng lưới rồng di chuyển một số linh thực và ma thú có giá trị tương đối cao vào thế giới hạch tâm, với điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng tới sự vận hành của thế giới Hắc Long.
“Tuyệt quá!” Tống Thư Hàng thốt lên.
Sau đó hắn làm y như vậy.
Thông qua tiểu trợ lý lưới rồng, hắn có thể lợi dụng lưới rồng ở khắp nơi để tìm kiếm linh thực quý và một số ma thú tính tình hiền lành thích hợp với việc chăn nuôi, sau đó xác định vị trí, bắt lấy chúng, đưa vào thế giới hạch tâm.
Đây mới là cách dùng quyền hạn chính xác.
“Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm thế nào để tìm được một nhóm người đáng tin đến quản lý linh thú và linh thực.” Tống Thư Hàng suy tư.
Lúc đầu hắn định tận dụng đệ tử của mình, cho bọn họ coi sóc linh thực và linh thú.
Nhưng theo kế hoạch của tiểu trợ lý hạch tâm, diện tích linh thực và số lượng linh thú sẽ trở nên khổng lồ, các đệ tử của hắn căn bản không thể chăm sóc nổi.
“Vũ Nhu Tử, ở Linh Điệp Đảo nhà cô có vườn thuốc và khu vực nuôi linh thú không? Linh Điệp tiền bối tìm người quản lý chúng kiểu gì vậy?” Tống Thư Hàng hỏi thăm.
Vũ Nhu Tử: “Trên Linh Điệp Đảo nhà ta có rất nhiều yêu điệp, bọn chúng hóa hình xong thì xem như là đệ tử của a cha, sẽ giúp a cha quản lý mọi chuyện trên đảo. Yêu điệp không hóa hình cũng có thể làm một số việc. Mặt khác, a cha ta có nhiều đệ tử bình thường mà… Ôi tiêu rồi, ta đang làm bài thi!”
“Trả lời sai, vòng chạy hamster tăng tốc.” Giọng nói uy nghiêm vang lên.
Vũ Nhu Tử đang trả lời dở câu hỏi thì quay sang nói chuyện với Tống Thư Hàng, thế là không trả lời xong.
“Tống tiền bối, tại ngươi hết đấy!” Vũ Nhu Tử khóc ròng, ấm ức muốn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận