Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1761: Có duyên thì ngàn ngàn vạn vạn lý cũng gặp nhau

Chương 1761: Có duyên thì ngàn ngàn vạn vạn lý cũng gặp nhau
[Thưa quản lý viên Bá Long, mặc dù ở thế giới hắc long cũng có nghề nghiệp tương tự như linh thực sư và tuần thú sư, nhưng bọn họ không thể thoát ly khỏi hệ thống lưới rồng. Về mặt này thì bọn ta cũng bó tay.] Tiểu trợ lý lưới rồng trả lời.
Hầu hết các hệ thống tu luyện đều có nghề nghiệp tương tự như linh thực sư và tuần thú sư, cùng lắm chỉ dùng tên gọi khác mà thôi.
Pháp khí trang bị, linh thực, đan dược, dược tề và linh sủng là những thứ không thể thiếu được trong bất kì một hệ thống tu luyện nào.
Nhưng hệ thống tu luyện của thế giới hắc long không giống bình thường, trước khi đạt cấp 9 và có thể thoát ra khỏi lưới rồng thì người tu luyện thi pháp phải dựa một phần rất lớn vào lưới rồng.
Nếu rời khỏi thế giới hắc long, năng lực của những linh thực sư và tuần thú sư này đều sẽ giảm xuống từ 80% trở lên.
“Tiếc quá.” Tống Thư Hàng nói.
[Quả cầu béo nói cô ấy có thể giúp quản lý viên Bá Long mang đi nhiều tài nguyên nhất có thể, để về hiện thế đổi thành linh thạch hoặc những thứ ngươi cần.” tiểu trợ lý lưới rồng nhắc nhở.
Tống Thư Hàng cười khan ngượng nghịu.
Tuy biết vụ tham ô của mình không thể qua mắt được ý chí lưới rồng Côn Na nữ sĩ, nhưng bị người ta nói toạc ra thế này thì Tống Thư Hàng vẫn ngượng chín cả mặt. Nói tóm lại, da mặt hắn vẫn còn mỏng lắm.
“Được rồi, để ta đi xem tiết điểm lưới rồng kia. Nhưng nếu nguy hiểm quá là ta chạy đấy nhé.” Tống Thư Hàng nói trước. Chủ yếu là vì hắn vừa mới cà khịa một trận tưng bừng với Hà Chỉ Ma Đế xong.
[Nếu gặp nguy hiểm quá lớn thì quản lý viên Bá Long có thể rút lui ngay lập tức, lấy việc bảo vệ chính mình làm mục tiêu quan trọng nhất. Ta cũng sẽ tiếp ứng quản lý viên Bá Long bất cứ lúc nào để đảm bảo an toàn cho ngươi.]
“Điều kiện tốt thế cơ à?” Tống Thư Hàng tò mò.
[Bởi vì chỉ khi quản lý viên Bá Long còn sống thì mới có thể lôi kéo chi viện từ cái vị đang phân chia địa bàn trong thế giới Cổ U kia.” Tiểu trợ lý lưới rồng vô cùng thật thà.
Tống Thư Hàng: “…”
Bây giờ trừ ngửa mặt lên nhìn giời ra thì ta còn biết làm gì nữa đây?
Thảo nào Bạch tiền bối two cứ ở mãi trong thế giới Cổ U không chịu về, hóa ra là đang chiếm núi xưng vương à?
“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi. Mà tiết điểm Ma Đế nằm ở đâu thế?” Tống Thư Hàng hỏi.
Lần trước Côn Na nữ sĩ phải dẫn lôi kiếp cửu phẩm, cộng thêm mảnh vỡ ý chí hỗn độn của Cổ U mới biến lôi kiếp thành thiên phạt, nổ ra tiết điểm Ma Đế.
Chính Tống Thư Hàng cũng không biết phải tiến vào tiết điểm Ma Đế từ vị trí nào.
[Ta có thể mở cổng thẳng không gian tiết điểm Ma Đế cho quản lý viên Bá Long, xin hãy chú ý an toàn.] tiểu trợ lý lưới rồng lên tiếng.
“Được, để ta chuẩn bị một chút đã.” Tống Thư Hàng đứng dậy vươn vai duỗi lưng, thả lỏng gân cốt.
“Tộc trưởng, nhóm bọn ta phải đi ra ngoài một lát, làm phiền mọi người chăm sóc Tiểu m Trúc giúp ta nhé.” Tống Thư Hàng nói.
Tiểu m Trúc có Tạo Hóa Tiên Tử ở bên cạnh bảo vệ thì hoàn toàn không phải lo lắng về vấn đề an toàn.
Tộc trưởng già vỗ ngực cam đoan: “Không thành vấn đề, cứ giao cho ta là được.”
Khó khăn lắm mới có người nhờ vị tộc trưởng già này giúp việc cho nên hắn vui vẻ lắm. Từ khi bước vào trạng thái nửa về hưu, cả ngày hắn chỉ biết chơi rông nhàn hạ trong phân bộ lạc Long Huyết tộc, muốn làm cũng chẳng có việc gì làm.
“Vũ Nhu Tử, có muốn đi cùng với ta không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hai mắt Vũ Nhu Tử sáng ngời lên: “Có chuyện gì hot à Tống tiền bối?”
“Ừm, chúng ta đi tham quan ổ của đại lão Trường Sinh Giả Ma Đế một vòng.” Tống Thư Hàng nói xong bèn cho dừng vòng chạy hamster lại.
Vũ Nhu Tử hưng phấn nhảy cẫng lên: “Ta đi với, ta đi với ~”
Cô nàng nhảy ra khỏi vòng chạy hamster, vẫy tay một cái, gọi tâm ma vào cái bóng của mình.
“Đậu Đậu đi không?” Tống Thư Hàng hỏi. Nói thế nào thì nó cũng là bạn chó sắt thép của hắn mà.
“Không, ta ở nhà.” Đậu Đậu nhìn vòng chạy hamster: “Vũ Nhu Tử không chơi thì lượt tiếp theo là của ta. Với lại ta ở nhà cũng có thể giúp trông nom Tiểu m Trúc.”
Ban nãy nó nghe thấy mấy cụm từ cơ bản là “Ma Đế” và “Trường Sinh Giả”, thằng nhãi Tống Thư Hàng này lại muốn nghịch dại, còn lâu nó mới đi theo hắn để đâm đầu vào chỗ chết!
“Thế cũng được, vậy ngươi chơi đi, để ta mở hình thức tuần hoàn, bao giờ trả lời hết 300 câu thì ra nhé.” Tống Thư Hàng nói.
Sau đó hắn mang theo Xích Tiêu Kiếm tiền bối và Thông Nương.
Nếu lát nữa phải choảng nhau với cạm bẫy mà Ma Đế để lại thì Xích Tiêu Kiếm tiền bối chính là chiến lực mạnh nhất, Thông Nương nắm giữ Cửu Tu Phượng Hoàng đao cũng là một trợ lực không tầm thường.
Hai bộ trang bị thánh kiếm Chung Yên và thánh thành không bao giờ thất thủ đang được bồi dưỡng trong linh hồ ở đan điền bản mệnh của hắn.
Mặc dù trong linh hồ của hắn không có “hồ hồn”, nhưng dường như kim đan cá voi mập đã thay thế chức năng của hồ hồn, trong lúc lặn xuống nổi lên, nó không ngừng sinh ra vật chất “binh nguyên” có thể cường hóa pháp khí để bồi dưỡng pháp khí bản mệnh.
Trừ hai bộ pháp khí bản mệnh, Tống Thư Hàng ném hết bảo đao Bá Toái, áo giáp hắc thiết tứ phẩm, Diệt Thần Tử Mẫu pháo, Phong Thiện Bút tam phẩm lấy được từ Nho Gia, con rối ngân long gần như không dùng được và cái chăn mô phỏng chăn của đại lão cái gì cũng có thể bán vào tiểu linh hồ của mình.
Trong những pháp khí này có nhiều món đã không còn phát huy được tác dụng nữa, nhưng Tống Thư Hàng có quá nhiều linh hồ, để không cũng phí, thế là hắn không quan tâm chúng là pháp khí phẩm nào mà quăng hết vào để bồi dưỡng.
Sau khi bồi dưỡng một thời gian, hắn sẽ cân nhắc việc phân phát những pháp khí không còn nhiều tác dụng này cho đệ tử hoặc Thông Nương.
Chuẩn bị sẵn sàng.
Tiểu trợ lý lưới rồng ở bên cạnh Tống Thư Hàng mở một con đường sáng, dẫn thẳng đến một địa điểm nằm gần tiết điểm lưới rồng dẫn dẫn tới chỗ Ma Đế lúc trước.
“Vũ Nhu Tử, đi theo ta.” Tống Thư Hàng nói.
Đồng thời, hắn lấy thuẫn Vương Bá Chuyên Gia, chiến giáp Cự Giải Hoàng Kim và phi phong Ngọc Thố Tiên Tử trong bộ trang bị thánh thành không bao giờ thất thủ cho Vũ Nhu Tử mặc vào.
Hai người chui vào con đường sáng rồi biến mất.

Hiện thế, tại một nơi sâu trong lòng đất ở châu Phi.
Công Tử Hải có một động phủ bí mật ở đây.
Lúc này hắn đang vào trong động phủ với ánh mắt cảnh giác.
Sau khi xác định kích hoạt truyền thừa của Ma Đế, hắn trở về hiện thế.
Vốn dĩ hắn định về Vô Cực Ma Tông trước, dùng thân phận kim đan vô thượng tám long văn để tranh một vị trí trong tông, nhằm tạo đà thuận lợi cho bước hành động tiếp theo trong kế lớn của mình.
Nhưng hôm nay truyền thừa của Ma Đế lại tự động mở phong ấn bước truyền thừa kế tiếp.
Để tránh khí tức của truyền thừa bị kẻ khác phát hiện, Công Tử Hải phải tạm thời thay đổi chủ ý, trốn vào động phủ bí mật của mình. Đây là truyền thừa của Ma Đế đấy! Nếu đám người trong Vô Cực Ma Tông mà biết thì những ma tôn, ma thánh kia tuyệt đối không ngại chạy tới cướp truyền thừa của hắn đi đâu.
Hắn tháo găng tay, nhìn ma văn truyền thừa đang lẳng lặng tỏa ánh sáng lấp lánh.
“Mặc dù ta đã kích hoạt truyền thừa, nhưng sau đó phải tiếp nhận như thế nào đây?” Công Tử Hải suy tư một lát rồi truyền tinh thần lực của mình vào ma văn.
Trong lúc đang suy tư, dường như ý thức của hắn bị dẫn dắt đến một không gian hư ảo.
Đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt với hiện thế.
Mà thế giới này đang chênh vênh trên bờ vực mạt thế.
Đất mẹ đang rền rĩ, đang sụp đổ, hóa thành từng vực sâu thăm thẳm khóc than tuyệt vọng.
Bầu trời đang nứt vỡ, tróc thành từng mảng rơi xuống khỏi không trung, không hề chân thực, nhưng dường như hết thảy đều là sự thật.
Rõ ràng chỉ là tinh thần thể, nhưng Công Tử Hải cơ hồ có đủ mọi giác quan.
Hắn có thể ngửi thấy mùi hôi thối xộc lên ở thế giới này, đó là mùi thối rữa bốc lên từ núi thây chồng chất trên chiến trường, là mùi thối nồng nặc của dịch nhờn trong miệng ma vật, mùi thối hoắc của chất bài tiết hỗn hợp từ thú giới, tạo thành một thứ mùi kinh tởm không sao tả xiết.
Ngay cả không khí cũng trở nên đặc sệt vì mùi hôi thối đó.
Công Tử Hải cau mày, hắn không thích thứ cảm giác này.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả thế giới tối tăm mù mịt, chỉ có xác chết rải đầy đất toát lên hơi thở của tử vong.
Đúng lúc này, trong đống xác chết thối rữa ấy, có từng cây cột mọc lên.
Đó là ma thần trụ của Ma Đế.
Mỗi một ma thần trụ có tư thái của riêng mình, đại diện cho các loại lực lượng và pháp tắc khác nhau của Ma Đế. Có những ma thần trụ xấu xí, dữ tợn, vặn vẹo, cũng có những ma thần trụ mỹ lệ vô ngần, yêu diễm mị hoặc, vô thượng uy nghiêm. Chúng nó đối lập với nhau, tạo nên cực hạn của ma đạo.
Khi ma thần trụ mọc lên, thây chất thành núi biến mất, tất cả trở thành dinh dưỡng cho chúng. Bầu trời không còn sụp xuống mà được ma thần trụ chống lên, mặt đất không còn đổ vỡ mà được bọn chúng trấn áp.
Tử khí tối tăm đặc sệt hóa thành ma diễm cháy ngụt trời, một mảnh đất chết hồi sinh thành quốc gia của Ma Đế dưới từng cây ma thần trụ kia.
“Nơi nào có ma thần trụ, nơi ấy là đất của Ma Đế.” Công Tử Hải nói khẽ.
Đây chính là lực lượng!
Đây là lực lượng mạnh mẽ có thể lật tay tạo ra tận thế, rồi lại trở tay trấn áp tận thế, là cực hạn của ma đạo, cũng là truyền thừa mà hắn sắp có được.
Hắn còn có yêu cầu cao hơn đối với chính mình, trong một ngày nào đó tương lai, thậm chí hắn muốn vượt qua Ma Đế để tạo nên một ma quốc vĩ đại hơn trên mặt đất.
Mặc dù cái tương lai này nghe không thực tế chút nào, hệt như một trò cười vậy.
Nhưng con người sống trên đời dù sao cũng phải có một mục tiêu, dẫu mục tiêu có hoang đường đến đâu thì Công Tử Hải cũng vẫn sẽ cố gắng hết mình vì nó. Hoặc là trường sinh bất hủ, hoặc là oanh liệt lìa trần!
Đây là cách nghĩ tương đồng của hắn, An Tri Ma Quân và Chính Năng.
“Vậy tiếp theo ta phải làm thế nào để nhận lấy truyền thừa của Ma Đế đây? Nơi khảo nghiệm là chốn nào?” Hắn nhìn về những ma thần trụ kia như có điều suy nghĩ.
Tinh thần thể của Công Tử Hải loanh quanh trong đất nước của Ma Đế để tìm kiếm truyền thừa.
“Có vẻ như không có cảm giác hạn chế thời gian.” Công Tử Hải nói thầm, rồi vừa dấn bước đi trong đất nước của Ma Đế, vừa nghiên cứu những cây ma thần trụ khác nhau.
Mỗi một ma thần trụ đều mang đến cho hắn những lĩnh ngộ và tri thức hoàn toàn mới.
“Có lẽ mỗi cây ma thần trụ này đều là truyền thừa chăng?” Công Tử Hải thầm nghĩ.
Đi mãi đi mãi, không biết hắn đã đến trước một ma thần trụ cực kì to lớn từ lúc nào. Ma thần trụ này chí ít phải cao gấp mười những ma thần trụ còn lại.
Trước đó hắn loanh quanh trong đất nước của Ma Đế này mà không hề chú ý đến nó.
“Đây mới là truyền thừa chân chính ẩn giấu trong quốc gia của Ma Đế!” Công Tử Hải đi tới trước ma thần trụ kia, nỗi vui sướng râm ran trong lòng.
Hắn lại gần ma thần trụ, ma thần trụ cũng cảm ứng được sự tồn tại của hắn, ma diễm ngùn ngụt bốc lên.
Trong ma diễm, hình chiếu của một người vô cùng to lớn chợt xuất hiện.
Bóng người kia ở nơi cao vợi nhìn xuống Công Tử Hải, chỉ nhìn thấy hình chiếu ấy thôi mà Công Tử Hải đã cảm nhận được lực áp bách khiến linh hồn cũng run rẩy theo.
“Là Ma Đế sao?” Công Tử Hải nghĩ thầm.
“Ồ, chào ngươi, Công Tử Hải. Nói sao đây nhỉ? Chúng ta đúng là có duyên.” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo non nớt vang lên trên đỉnh đầu Công Tử Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận