Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1768: Có chút lãng phí và tịch mịch

Chương 1768: Có chút lãng phí và tịch mịch
A? Quả nhiên ta cũng đến tuổi này rồi.
“Quản lý viên Bá Long, còn có ta đang hầu bên cạnh ngươi.” Tiểu trợ lý lưới rồng nghiêm túc trả lời.
Tống Thư Hàng: “…”
Ngươi không nói thì thôi, ngươi nói làm ta lại càng thấy tổn thương hơn.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, mỹ nhân rắn công đức xuất hiện, đuôi cuộn tròn lại, áp sát sau lưng Tống Thư Hàng, đôi mắt nhìn chằm chằm ánh hào quang sáng chói nơi xa.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
Lúc này, ánh mắt của @#%× Tiên Tử mê ly như thể đang chìm vào hồi ức ngọt nào nào đó.
Tống Thư Hàng nhíu mày. Không cần có thuật đọc tâm, chỉ cần dùng thuật “đọc mặt” mà hắn còn chưa nhập môn cũng đủ để biết @#%× Tiên Tử đang nghĩ gì. Nhất định cô đang nhớ tới chuyện cũ tốt đẹp giữa mình với Trình Lâm năm xưa chứ gì? Tống Thư Hàng còn nhớ như in khi mình nhập mộng đã thấy @#%× Tiên Tử ngồi bên một hồ nước lớn, rồi Trình Lâm Tiên Tử xuất hiện, thả thính cô ấy nhiệt tình lắm.
Đúng lúc Tống Thư Hàng đang tưởng tượng ra chuyện cũ của @#%× Tiên Tử và Trình Lâm tiên tử thì mỹ nhân rắn công đức đột nhiên vỗ mạnh hai tay.
Sau đó cô vung tay một cái, gọi cá voi béo công đức ra.
Cá voi béo công đức uốn mình nhảy lên rồi bơi thật nhanh vào đại dương mắt rồng.
Cùng lúc đó, mỹ nhân rắn công đức nhún đuôi búng người lên như bắn lò xo, vững vàng rơi xuống lưng cá voi béo.
“A a a á ~” mỹ nhân rắn công đức phát ra một chuỗi tiếng kêu thảm thiết vui vẻ.
Rõ ràng là kêu thảm thiết, thế mà lại nghe ra sắc thái vui vẻ cực kì rõ ràng.
Tiếng kêu thảm của nhà họ Tống lại được @#%× Tiên Tử biểu diễn theo phương pháp mới rồi.
Cứ thế, mỹ nhân rắn công đức cưỡi cá voi mập bơi vùn vụt trong biển mắt rồng, hướng thẳng về phía ánh pháo hoa sáng chói.
“Ở đây có được chụp ảnh không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Tiểu trợ lý lưới rồng gật đầu.
Tống Thư Hàng bèn lấy điện thoại ra, quay lại ánh hào quang còn rực rỡ gấp trăm ngàn lần ánh pháo hoa kia.
Mặt biển mênh mông vô bờ nhưng tĩnh lặng, pháo hoa nở rộ đẹp đến nao lòng và bóng dáng thiếu nữ cưỡi cá voi chơi đùa nơi mặt biển xa xa… khung cảnh hệt như một bức họa.
Sau khi quay video xong, Tống Thư Hàng kiểm tra lại một lần, thấy video này không có gì khác thường, thuộc loại mà bất kì ai cũng có thể xem được.
Suy nghĩ một lát, Tống Thư Hàng chủ động kết nối với mạng công đức, gửi video mình vừa quay được vào nhóm bạn bè trong phần mềm chat, sau đó gửi một bản vào không gian của nhóm Cửu Châu số 1.
Mạng công đức là một món đồ tốt. Nó giúp Tống Thư Hàng có thể kết nối mạng vượt không gian, dù đi đến bất cứ đâu cũng không lo mất mạng. Tống Thư Hàng không thể không nhấn 666 cái like cho vị đại lão nào tạo ra hệ thống này.
Sau khi đăng video lên, Tống Thư Hàng viết thêm caption: “Một cảnh tiện tay chụp được, đẹp huyền ảo như mộng cảnh. Điều tiếc nuối duy nhất là người ngắm nhìn chỉ có một mình tôi. Cô đơn ngắm cảnh này, thấy vừa hơi uổng phí lại vừa tịch mịch.”
Cảnh tượng này hoa lệ hệt như kĩ xảo điện ảnh, nhưng còn chân thực hơn kĩ xảo điện ảnh.
Đoạn video vừa được đăng lên nhóm bạn bè thì đã có người comment.
Cao Mỗ Mỗ: “Ơ? Thư Hàng, mày ra tiệm mua bữa sáng cơ mà, mày quay đâu được cảnh này đấy?”
Xin Hãy Gọi Tôi Là Ba Tử: “Phí thì mày cho tao đi ngắm với, ở đâu đây? Từ từ, mày ra tiệm mua bữa sáng cơ mà?”
Lý Dương Đức: “Trailer của phim nào đấy?”
Cả ba ông bạn đồng loạt ấn like và comment cho Tống Thư Hàng.
Biệt danh trên phần mềm chat của đám bạn chính là tên mà Tống Thư Hàng đặt cho bọn họ.
Tống Thư Hàng thấy comment của bạn học: “Nhìn trời… suýt thì quên mình vẫn còn đang học ở trường.”
Chuyến đi thế giới hắc long lần này là lần hắn rời khỏi trường lâu nhất, mỗi giây mỗi phút ở nơi này đều căng như dây đàn, vừa cà khịa đại lão, vừa chống chọi với thiên kiếp, vừa phải đối mặt với kẻ địch cả đời Công Tử Hải.
Trong thời gian này, thụ yêu Khinh Vũ nhà Bạch tiền bối đóng giả Tống Thư Hàng đi học ở trường, đồng thời kiêm việc nuôi ba tên bạn cùng phòng của hắn thành phế nhân… Ngay cả chuyện ra tiệm mua đồ ăn sáng cũng là cô thầu hết.
Cứ bị chiều chuộng thế này thì ba tên bạn kia sẽ tiêu đời sớm thôi.
Tống Thư Hàng cười ha hả rồi đáp lại bọn họ: “Chúng mày đoán xem.”
Trả lời xong, hắn lại nhắn tin cho thụ yêu Khinh Vũ, để cô giải thích đàng hoàng, tránh bị lộ tẩy.
Hắn và Khinh Vũ phải giữ liên hệ thường xuyên thì mới không bị lộ bài.
Ở một phía khác.
Video vừa được gửi vào không gian của nhóm Cửu Châu số 1 đã được comment ngay.
Vũ Nhu Tử: “Tống tiền bối, lần sau nghĩ cách đưa ta vào với, ta cũng muốn ngắm cảnh này! Mặt khác, ta vừa mới lên mạng liên hệ với a cha của ta. A cha nói mình còn chưa xem livestream Huyền Thánh giảng pháp của mọi người đâu, ông ấy vừa về Linh Điệp đảo, đang phụ đạo tâm lý cho các đệ tử. Ta đã hẹn với a cha rồi, bao giờ ta trở về, hai cha con sẽ cùng nhau xem livestream Huyền Thánh giảng pháp.”
“Tuyệt đối đừng làm thế, Vũ Nhu Tử!” Bắc Hà Tán Nhân nhanh chóng trả lời Vũ Nhu Tử.
Sẽ xảy ra án mạng đó!
Cuồng Đao Tam Lãng: “Vũ Nhu Tử, hay lắm! @Giao Bá Chân Quân, Thư Hàng, ta gọi Giao Bá tiền bối cho ngươi rồi đây.”
“Có muốn tìm hiểu một chút về phần mộ dưới đáy biển không?” Giao Bá Chân Quân nghe gọi đến liền.
Hoàng Sơn Tôn Giả: “Các ngươi đã đi chưa? Ta xuất phát đến Lan Tây đảo rồi đây. Trong nhóm có đạo hữu nào rảnh thì đều có thể đến họp mặt.”
Lần này rất nhiều đạo hữu đã ăn ké được cơ hội Cổ Thánh hiển thánh ở thế giới hắc long, mặc dù gần như chỉ hiển thánh trong địa bàn của thế giới hắc long nhưng long ấn và xưng hào Cổ Thánh vẫn được mang về hiện thế. Đương nhiên bọn họ phải họp mặt để nghiên cứu tác dụng của Long Ấn và danh hiệu Cổ Thánh một phen.
“Ta đã chuẩn bị rượu ngon và tiên trân, cam đoan tiên trân là món mà mọi người chưa từng ăn, rượu ngon tuyệt đối không hề thua kém rượu mà Biệt Tuyết Tiên Cơ ủ. Nếu các tiền bối có thời gian thì đến Lan Tây đảo làm khách nhé.”
“Muốn tán nhảm thì vào trong nhóm. Đây là đâu mà đẹp thế này?”
“Trong thế giới hắc long có một nơi gọi là thế giới mắt rồng, đáng tiếc trước mắt chỉ có một mình ta vào được thôi.” Tống Thư Hàng nói.
Lệ Chi Tiên Tử: “Ừm, Thư Hàng cũng đến tuổi hiểu được thế nào là tịch mịch rồi.”
“Sau khi đến cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, muốn để lại đời sau chẳng dễ dàng gì. Bây giờ Thư Hàng đã lên đến cảnh giới lục phẩm rồi, phải tranh thủ đi.” Thất Sinh Phù Huyền Thánh vui vẻ nói.
Các tiền bối trong nhóm biến chức năng comment thành chức năng chat luôn.
Tống Thư Hàng cười hì hì, tắt điện thoại đi, hoàn hồn về thế giới mắt rồng.
Lúc này, trong tay tiểu trợ lý lưới rồng xuất hiện một viên đá quý hình tròn tỏa sáng lấp lánh.
Trông giống hệt như con mắt màu vàng của một con rồng.
Đây chính là Long Nhãn bảo thạch mà ý chí lưới rồng muốn tặng cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy viên đá quý này, quan sát một lát: “Nó thật sự không thể nhét vào hốc mắt của ta được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận