Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1770: Mầm bệnh

Chương 1770: Mầm bệnh
Tống Thư Hàng vẫn hoàn toàn không hiểu những tri thức này, nhưng không sao cả, bởi vì thân thể ngụy bất hủ của hắn đã ghi nhớ toàn bộ chúng vào thể nội.
Vì nhiệm vụ học tập kiến thức mới đã được giao cho thân thể nên não bộ của Tống Thư Hàng trở nên nhàn rỗi. Hắn bắt đầu suy nghĩ linh tinh: “Cứ như vậy thì sau này mình phải dùng cách gì để truyền thụ những tri thức này cho đệ tử đây?”
Chẳng lẽ phải dùng thân thể để dạy đệ tử học những tri thức kia à?
Bậy bậy bậy, không phải ý đó.
Hắn sẽ chỉ dùng phương thức tự thể nghiệm, dùng thân thể diễn dịch những kiến thức và pháp tắc này cho đệ tử lĩnh ngộ thôi.
[Mình làm sư phụ thật sự là quá thất bại, trong đầu chẳng có gì để dạy cho đệ tử cả.] Tống Thư Hàng thở dài.
Sau này mình có nên tiếp xúc nhiều hơn với các tiền bối tri thức uyên bác không? Tiếp xúc với bọn họ nhiều, biết đâu lại có thể nhân cơ hội nhập mộng một phát, tiện thể trượt tay một phát, học được nhiều tri thức hữu dụng hơn từ cuộc đời của các đại tiền bối ấy?
Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two là hai đối tượng nhập mộng rất tốt, bởi vì Tống Thư Hàng tiếp xúc với bọn họ rất nhiều, cũng thỏa mãn điều kiện nhập mộng, nhưng nhập mộng hai người đó thì thật sự là quá khó. Trừ Bạch tiền bối ra, hai vị tiền bối có tri thức uyên bác nhất trong nhóm Cửu Châu số 1 là Thất Tu Thánh Quân và Linh Điệp Tôn Giả.
Đại não của Tống Thư Hàng nhanh chóng vận chuyển, rất nhiều ý tưởng táo bạo ra đời.
Khi những ý tưởng táo bạo này đồng thời xuất hiện… thân thể của hắn cũng rục rịch ngứa ngáy, chỉ hận không thể biến tất cả chúng thành hành động thực tiễn.
Đúng lúc trí tưởng tượng của Tống Thư Hàng bay xa thì trước mắt hắn bỗng sáng ngời lên.
Tiếp đó, thể ý thức chợt nóng bỏng như vừa bị ném vào chảo lửa.
Cảm giác bỏng rẫy vụt qua.
Suy nghĩ đang bay bổng của hắn thu về.
Sau đó hắn phát hiện ra mình đang ở trong một rừng đá cổ quái.
Kết cấu và màu sắc của rừng đá này rõ ràng không phải là phong cách của Trái Đất hiện thế.
Cách hắn không xa có một người đàn ông xuất hiện. Trên thân người này không mặc quần áo mà được bọc kín trong thứ gì trông như lớp vỏ côn trùng.
Sau khi xuất hiện, người đàn ông kia bắt đầu đi dạo trong rừng đá.
[Chuyện này là sao?] Tống Thư Hàng nghi hoặc trong lòng.
Chẳng phải mình đang tiếp xúc với bản nguyên của thế giới hắc long ư? Sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây?
Sau đó, hắn phát hiện ra điểm nhìn của mình rất kì lạ.
Dường như hắn đang nép mình sau một cây cột đá trong rừng, thận trọng đánh giá người đàn ông mới xuất hiện kia bằng cách…dòm trộm.
Cảm giác này, điểm nhìn này… chẳng lẽ là nhập mộng mà hắn mong nhớ đã lâu?
Lẽ nào giữa hắn và thế giới hắc long thỏa mãn yêu cầu nhập mộng, sau đó hắn trượt chân tiến vào trạng thái nhập mộng ư?
Trong rừng đá.
Sau khi tìm kiếm nửa ngày trời, cuối cùng người đàn ông kia cũng tìm được vị trí hài lòng.
Hắn vung tay một cái, trong tay có ánh đao lóe lên.
Một cây cột đá bị cắt rời, ầm ầm đổ xuống.
Người đàn ông cười vang một tiếng, lấy tay làm bút, vẽ lên cây cột đá khổng lồ kia.
Sau khi vẽ xong, hắn gật đầu thỏa ý.
Bấy giờ tầm nhìn của Tống Thư Hàng tiến sát lại gần. Ánh mắt hắn có thể phóng to, thu nhỏ, lùi ra, tiến lại, hệt như ống kính máy quay.
“Văn tự” mà người đàn ông kia vừa vẽ nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đọc không hiểu những văn tự đó, đó không phải chữ viết của thế giới hắc long, cũng không phải là ngôn ngữ viễn cổ.
Nhưng có lẽ vì đang nhập mộng nên hắn có thể nhận ra hàm ý trong những dòng chữ đó.
“Wein đã đặt chân tới đây. Từ nay về sau đây chính là quốc gia của ta.”
Ý nghĩa đại khái là như vậy.
Không khác “XX từng đến đây chơi” cho lắm.
Hành vi này không đáng cổ súy, đặc biệt là đối với tu sĩ, để lại tên thật của mình không phải là một chuyện khôn ngoan.
Sau khi người đàn ông tên Wein này khắc chữ xong thì đã bị nhớ mặt.
Tầm mắt của Tống Thư Hàng chuyển từ dòng chữ kia lên người Wein và nhớ luôn mặt hắn.
Nhìn xem, bị ghi sổ rồi.
Nếu giấc mộng mà Tống Thư Hàng đang nhập vào là của thế giới hắc long, thì tầm nhìn này chính là của hắc long.
Một người đàn ông bị một con rồng đen để mắt tới và nhớ cả mặt, thì hắn cách kết cục trở thành một đống phân rồng không còn xa nữa.
Ở phía đối diện, Wein khắc chữ xong, bèn vui vẻ trồng cột đá xuống.
Sau đó hắn xoay người, dựa lưng nghỉ ngơi trên trụ đá.
Khuôn mặt của người đàn ông này lọt vào tầm nhìn của Tống Thư Hàng.
“Hả?” Chứng “nhìn gì cũng thấy quen” của Tống Thư Hàng lại tái phát. Khi nhìn thấy người đàn ông này, Tống Thư Hàng cảm thấy hắn ta cực kì quen, cứ như thể đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng hắn có thể khẳng định 100% rằng mình chưa hề gặp người đàn ông nọ.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, người đàn ông đứng lên, lấy trong cái vỏ bọc thân ra một loại thực vật trông giống một cây tiên nhân cầu rất lớn.
Tống Thư Hàng: “…”
Thứ này làm sao có thể nhét trước ngực được vậy? Không đâm vào thịt à?
Sau khi đặt loài thực vật giống tiên nhân cầu kia xuống, người đàn ông lấy bình nước ra, tưới cho nó rất cẩn thận.
Suy nghĩ một lát, hắn lại quay người chạy sang một nơi gần đó.
Ở đó có một thứ trông giống phi thuyền hoặc tiên thuyền đang đỗ.
Người đàn ông táy máy một lát trên phi thuyền, chợt thấy hai cọng ăng ten bắn ra, hắn bèn rút chúng xuống.
Nhổ xong hai cọng ăng ten, người đàn ông mỉm cười, hài lòng trở về bên cạnh cây tiên nhân cầu, chăm sóc nó cực kì tỉ mỉ.
Chẳng bao lâu sau, trong phi thuyền truyền ra tiếng kêu to rất êm tai mà Tống Thư Hàng nghe không hiểu. Dường như là tiếng của con gái, dù kêu oai oái nhưng vẫn rất dễ nghe.
Cũng giống như chữ viết, khi giọng nói khó hiểu kia truyền vào tai Tống Thư Hàng thì được phiên dịch tự động thành loại ngôn ngữ mà hắn có thể hiểu được.
[Wein, sao tự nhiên lại mất “Á Á Sáp” (mạng internet) rồi?]
Chương trình phiên dịch này quá có lương tâm, chẳng khác gì một chương trình học tiếng, đúng là tin mừng cho dân mắc chứng chướng ngại ngôn ngữ. Nếu chư thiên vạn giới đều có thể dùng chức năng phiên dịch này thì mẹ ta sẽ không bao giờ bắt ta học ngoại ngữ nữa!
Mặt khác, hai cọng ăng ten vừa bị rút ra chính là “Á Á Sáp”? Cũng giống như cục wifi đúng không?
Wein ngẩng đầu lên, dùng ngôn ngữ khó hiểu kia đáp lại.
Bản phiên dịch được đồng bộ trong não hải của Tống Thư Hàng.
[Vì ta rút “Á Á Sáp” của ngươi rồi. Nó có phóng xạ, sẽ làm tổn thương đến Thiên Cổ Cầu của ta.] Wein đáp.
Wein vừa dứt lời thì cánh cửa của đồ vật giống phi thuyền kia bật mở.
Một cô gái có dáng người nóng bỏng phóng ra khỏi phi thuyền: [Đồ ngu ngáo!]
Cô nàng đá một phát Phật Sơn Vô Ảnh Cước lên người Wein, hai chân thon dài đạp lia lịa, mỗi phát đều có thể sánh với vận tốc âm thanh.
Bép bép bép! Wein bị đá bay ra ngoài.
[Thiên Cổ Cầu dùng để hấp thu phóng xạ mà!] Cô nàng cả giận nói. Khi đáp đất, mái tóc thật dài buông xõa rũ xuống, che kín cả đôi chân cô.
Ơ? Người này trông giống công chúa Tinh Quốc trong tin tức mà Tống Thư Hàng thấy được trong Thái Dương thuyền quá!
Mặt khác, bây giờ thì Tống Thư Hàng đã hiểu vì sao mình lại cảm thấy Wein quen thuộc như vậy rồi. Mặc dù dáng dấp không hề giống, nhưng khí tức của hắn lại cực kì tương tự với vài vị tiền bối mà Tống Thư Hàng quen biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận