Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1772: Đặc sản địa phương

Chương 1772: Đặc sản địa phương
‘Long Phù Chuyển Sinh’ này được tạo thành từ hình chiếu phù văn bất tử kết hợp với lực lượng pháp tắc của thế giới hắc long, Nó có năng lực ‘hồi sinh’, cái giá là sau khi hồi sinh, cảnh giới thực lực sẽ giảm xuống một phần nhất định. Cụ thể sẽ giảm xuống bao nhiêu thì còn tùy vào tỷ lệ hao tổn.
Cùng lúc đó, ý thức của Tống Thư Hàng cũng trở về bản thể.
Thế giới trắng đen khôi phục màu sắc, mỹ nhân rắn công đức nơi xa bắt đầu chơi đùa lại, tiểu trợ lý lưới rồng tò mò nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm, bởi vì lúc này Tống Thư Hàng đang trong hình thức sương mù. Đồng thời, trong thân thể sương mù hóa của hắn lóe lên rất nhiều tin tức pháp tắc cao thâm đến không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Dùng thân thể để ghi nhớ tri thức chính là khác người như thế đấy.
“Thì ra là thế, lần này chắc hẳn không phải nhập mộng, mà là quá trình tiếp xúc với ‘bản nguyên của thế giới hắc long’ rồi nhỉ?” Tống Thư Hàng lên tiếng.
Thảo nào lại hơi khác với nhập mộng bình thường.
Nếu như hắn đoán không lầm thì quá trình vừa rồi hẳn là ký ức khi ‘Hắc Long’ của thế giới hắc long lần đầu tiếp xúc với ‘Wein’ và cô gái tóc dài nghi là Vân Tước Tử.
Mỗi người sử dụng ‘Long Nhãn bảo thạch’ đều có thể thông qua lực lượng của bảo thạch để tiếp xúc với ‘bản nguyên của thế giới hắc long’.
Nhưng trong quá trình tiếp xúc với bản nguyên, bọn họ có thể nhìn thấy những thứ hoàn toàn khác nhau.
Ngoại trừ mỗi vị Thánh Giả cấp 8 đều có thể đạt được tin tức bí ẩn về việc ‘tấn thăng cấp 9’ ra, thì có vài người có thể tiếp xúc sâu hơn tới tin tức liên quan đến ‘phù văn bất tử’.
Chỉ cần tiếp xúc với phù văn bất tử thì có thể khiến lực lượng của phù văn bất tử chiếu hình vào bản thân dưới sự ảnh hưởng của pháp tắc thế giới hắc long. Mà lúc này đây, chỉ cần Thánh Giả có hiểu biết nhất định đối với ‘tử vong’ thì có thể ngưng tụ hình chiếu của phù văn, tạo thành ‘Long Phù Chuyển Sinh’, có được một cơ hội hồi sinh.
Nếu như xui xẻo, không cách nào tiếp xúc được với tin tức về phù văn bất tử tì sẽ không có được cơ hội hồi sinh này.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước tiểu trợ lý lưới rồng nói rằng ‘có tỷ lệ nhất định nhận được Long Phù Chuyển Sinh’.
Tiếp xúc với phù văn bất tử, có được hình chiếu, đồng thời bản than phải có hiểu biết nhất định với ‘tử vong’ thì mới có thể đạt được cơ hội hồi sinh.
Tống Thư Hàng rất may mắn, hắn đã đáp ứng đủ tất cả các điều kiện trên.
Ngoài ra… có thể bởi vì hắn có hiểu biết đặc biệt sâu đối với ‘tử vong’, hình chiếu phù văn bất tử của hắn cũng ngưng thực hơn ‘Long Phù Chuyển Sinh’ mà các Thánh Giả khác lấy được rất nhiều.
“Chúc mừng quản lý viên Bá Long đạt được phù văn ‘Long Phù Chuyển Sinh’.” Tiểu trợ lý lưới rồng nói.
Tống Thư Hàng vươn tay chạm nhẹ vào Long Phù Chuyển Sinh. Lúc hắn đụng nhẹ vào, phù văn lập tức tan vào thân thế sương mù hóa của hắn, kết làm một thể với hắn.
“Phù văn Long Phù Chuyển Sinh, cảnh giới cấp 9 cũng có thể chuyển sinh sống lại. Nhưng bởi vì địa điểm hồi sinh là ở thế giới hắc long. Cho nên nếu như tử vong thì không thể mang theo bất cứ vật phẩm nào. Xin quản lý viên Bá Long cẩn thận.” Tiểu trợ lý lưới rồng nhắc nhở dựa theo trình tự.
Trên người Tống Thư Hàng có rất nhiều bảo vật, hai bộ pháp khí bản mệnh xa xỉ, còn có mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử, cùng với mấy món pháp khí không gian khác.
Nếu như hắn tử vong mà không ai nhặt pháp khí giúp hắn thì tất cả mọi thứ sẽ rơi lại ở hiện trường tử vong.
“Ta hiểu rồi.” Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Đây chính là điểm khác biệt giữa về thành hồi sinh và hồi sinh tại chỗ đấy.
Nhưng hắn có thế giới hạch tâm. Chỉ cần thế giới hạch tâm không rớt mạng hoàn toàn thì hắn vẫn có thể thu pháp khí vào thế giới hạch tâm. Hoặc là…
Không đúng không đúng.
Nếu như thế giới hạch tâm không rớt mạng, hắn có thể trốn vào trong đó, căn bản không cần lo về chuyện ‘tử vong’.
Nếu như hắn chết thì có nghĩa là thế giới hạch tâm đã chuồn trước rồi.
Vậy mình có nên nuôi một sủng vật để ‘tự động nhặt trang bị’ không nhỉ?
“Quản lý viên Bá Long, chúng ta phải rời khỏi nơi này. Nếu rề rà thì thế giới mắt rồng sẽ đóng lại. Đến lúc đó chúng ta phải chờ một nghìn năm nữa mới ra ngoài được đấy.” Tiểu trợ lý lưới rồng lên tiếng.
Thế giới mắt rồng chính là mắt của hắc long, trung bình chừng một nghìn năm sẽ mở ra một lần, cũng chính là khi hắc long mở mắt.
Sau khi mở mắt, lúc mí mắt khép lại lần nữa thì thế giới mắt rồng sẽ đóng kín.
Một khi thế giới mắt rồng đóng kín, dưới sự ảnh hưởng của pháp tắc bản nguyên, ngay cả thủ đoạn truyền tống không gian cũng sẽ mất hiệu lực.
Tống Thư Hàng không muốn ở lại chỗ này một mình suốt nghìn năm chút nào.
“Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử, chúng ta trở về thôi.” Tống Thư Hàng hét lớn.
Nơi xa, mỹ nhân rắn công đức nghe vậy thì vỗ cá voi mập nhanh chóng bơi trở về, bộ dạng trông có vẻ rất vui.
Cô ấy thích nghịch nước thế cơ à?
Nhưng lần trước đến bờ biển cũng có thấy cô ấy vui vẻ như thế đâu?
Nói đi nói lại thì… ánh mắt Tống Thư Hàng rơi lên người cá voi mập.
Hắn nhớ lúc trước cá voi mập công đức từng nuốt một thú tu lông trắng mà nhỉ, bản Thánh Viên Long Lực Thần Công đầu tiên của Tống Thư Hàng là lấy được từ chỗ con lông trắng kia.
Con lông trắng kia đâu rồi?
“A ~ la la la la ~” mỹ nhân rắn công đức kêu to, sau đó tung người nhảy lên thật cao.
Cô xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung, sau đó liên tục lộn mèo, lại dùng tư thế múa kiểu thiên nga hạ xuống thân thể Tống Thư Hàng, sau đó biến mất.
Phong cách quay về bằng môn nhảy cầu… Lần trước cô và Tạo Hóa Tiên Tử từng chơi một lần rồi không chơi nữa.
Tống Thư Hàng cho rằng họ đã quên mất, hiện tại xem ra họ chỉ đang suy nghĩ động tác rơi xuống mới lạ hơn mà thôi.
Cùng lúc đó, cá voi mập công đức đâm sầm vào thân thể Tống Thư Hàng, sau đó biến mất theo.
Vậy lông trắng đâu rồi?
Trước kia, lúc cá voi mập công đức nuốt lông trắng thì không cách nào dung nhập vào cơ thể Tống Thư Hàng được, phải nán lại trong thế giới hạch tâm.
Không phải là bị tiêu hóa thật rồi đó chứ?
[Có rời khỏi thế giới mắt rồng hay không?] Tiểu trợ lý lưới rồng hỏi.
Tống Thư Hàng vươn tay vỗ nó: “Đi!”
Ngay sau đó, thân hình Tống Thư Hàng biến mất trong thế giới mắt rồng, trở về bên trong phân bộ lạc Long Huyết.
************
Thân hình Tống Thư Hàng trở về trong gác lửng.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy lão tộc trưởng đang chạy băng băng trong vòng chạy Hamster.
Nhưng bởi Tống Thư Hàng không ‘kích hoạt’ vòng chạy cho nên cái vòng kia không vận chuyển được.
Vì vậy, bên cạnh có vài vị pháp sư của phân bộ lạc Long Huyết đang thúc giục pháp thuật, lợi dụng pháp thuật để chiếc vòng chuyển động.
Trước bánh xe, Vũ Nhu Tử cầm trong tay một xấp giấy: “Hỏi: Tộc trưởng cảm thấy tất cả đàn ông ở đây có thể mang thai hay không?”
“Đương nhiên không thể rồi.” Lão tộc trưởng đáp cái roẹt. Đàn ông thì làm sao mà mang thai được chứ?
Vũ Nhu Tử: “Trả lời sai rồi, trước ‘ánh nhìn mang thai’ của Tống tiền bối, nam nữ đều như nhau.”
Lão tộc trưởng: “? ? ?”
Đậu Đậu: “Giám khảo Đậu Đậu thông qua xét duyệt, không sai, nam nữ đều như nhau.”
Xích Tiêu Kiếm: “Giám khảo Xích Tiêu Kiếm thông qua xét duyệt.”
Thông Nương: “Giám khảo Thông Nương giống như trên, xác nhận xét duyệt không sai.”
“Tăng tốc cho ta!” Vũ Nhu Tử cười ha ha nói.
Sau đó mấy vị pháp sư của phân bộ lạc Long Huyết lại ra sức thúc giục ma lực, tăng tốc độ quay của vòng chạy Hamster.
“A a a, vậy mà lại sai.” Lão tộc trưởng hét lên, cũng tăng tốc độ chạy của mình.
Tống Thư Hàng: “…”
Các ngươi chơi vui là được.
“Ể? Tống tiền bối ngươi về rồi à.” Vũ Nhu Tử nói: “Chừng nào chúng ta trở về hiện thế vậy?”
Cô và a cha đã hẹn rồi, muốn cùng nhau thưởng thức Bá Nho Huyền Ma giảng pháp, nói là phải làm được.
“Ừm, nửa ngày sau chúng ta sẽ về.” Tống Thư Hàng nói.
Đợi hắn đi thu gom dược liệu và ma thú xong là có thể trở về hiện thế rồi.
“Vậy bọn ta chơi tiếp đây.” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói: “Tộc trưởng, câu hỏi tiếp theo: Đàn ông ở đây có thể sinh con hay không?”
“Có thể có thể có thể.” Lão tộc trưởng đáp liên hồi.
Mang thai cũng có thể thì sao lại không sinh con được chứ?
“Đáp án là tạm thời không thể, ánh nhìn mang thai hiện tại chỉ có thể duy trì một thời gian, vẫn không thể thật sự sinh em bé được.” Vũ Nhu Tử nói.
Lão tộc trưởng: “…”
Xích Tiêu Kiếm: “Giám khảo Xích Tiêu Kiếm có thắc mắc, thông qua phương pháp giải phẫu cũng không thể khiến đàn ông mang thai ư?”
“Đàn ông ở đây không ai có kỹ thuật này.” Vũ Nhu Tử nói.
Xích Tiêu Kiếm gật chuôi kiếm một cái: “Vậy ta không có ý kiến gì.”
Thông Nương: “Xác nhận không sai.”
Đậu Đậu: “Giống như trên.”
“Tăng tốc, tăng tốc nữa đi.” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Lại nói, sao các cô có thể nói chuyện với lão tộc trưởng chứ? Giữa các cô không có rào cản giao tiếp à?
Bởi vì hắn nghe được đám người Xích Tiêu Kiếm nói tiếng Trung, mà lão tộc trưởng lại dùng ngôn ngữ thế giới hắc long, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không có vấn đề khi trao đổi.
Chẳng lẽ trong lúc hắn ngủ, tiểu trợ lý lưới rồng đã làm gì rồi ư?
Tống Thư Hàng tò mò nhìn về phía tiểu trợ lý lưới rồng.
[Một phương pháp phiên dịch ngôn ngữ đơn giản thôi.] Tiểu trợ lý lưới rồng lên tiếng.
Quả nhiên là vậy.
“Được rồi, thời gian cũng tới rồi. Ngươi giúp ta ban bố vài nhiệm vụ, trưng thu một trăm món ăn cấp 6 trở lên, cùng với ba mươi món ăn cấp 7 trở lên.” Tống Thư Hàng nói.
Tiểu trợ lý lưới rồng: “Không thành vấn đề, có thể dùng điểm ma lực để ban thưởng.”
“Ừm, có thể thưởng thêm cái này cho các món ăn cấp 7.” Tống Thư Hàng lấy bình trữ vật thu được từ đám Thiên Nhân lúc trước ra: “Mỗi 6 món ăn cấp 7 thì thưởng thêm một bình trữ vật. Thứ này xem như tặng kèm đi. Tuy chỉ có thể chứa được chút đồ vặt, nhưng tốt ở chỗ chơi vui lắm.”
Nếu dùng điểm ma lực để thanh toán hết thì hắn cứ cảm thấy xấu hổ thế nào ấy.
[Không thành vấn đề, ta sẽ bổ sung phần thưởng vào trong nhiệm vụ.] Tiểu trợ lý lưới rồng trả lời.
Trên thực tế, do hệ thống tu luyện nên loại đồ dùng trữ vật này rất quý giá trong thế giới hắc long.
“Vất vả cho ngươi rồi.” Tống Thư Hàng xoa đầu tiểu trợ lý lưới rồng, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, tiểu m Trúc đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa tỉnh.” Đậu Đậu đáp.
“Vậy để cô bé ngủ thêm một lát nữa đi.” Tống Thư Hàng đứng lên: “Các ngươi ai muốn đi hái linh thực và bắt ma thú với ta?”
Đậu Đậu và Vũ Nhu Tử đều bị hắn cuốn vào thế giới hắc long, kiểu gì cũng phải để hai người mang chút đặc sản địa phương về chứ.
“Ta ta ta!” Vũ Nhu Tử la lên.
Đúng lúc cô chơi trò này nãy giờ nên cũng chán rồi.
“Đậu Đậu muốn đi cùng không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Đậu Đậu liếc mắt: “Lúc này ngươi dẫn ta theo làm gì chứ? Trở về bắt nhiều ma thú một chút, để ta làm thức ăn cho chó là được rồi.”
Tống Thư Hàng ù ù cạc cạc gãi đầu.
“Đi thôi, Tống tiền bối.” Vũ Nhu Tử ném xấp câu hỏi cho Đậu Đậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận