Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1786: Ít nhất trên người ta còn đồng vàng hồi sinh

Chương 1786: Ít nhất trên người ta còn đồng vàng hồi sinh
Đồng Quái Tiên Sư
“Vậy bao giờ mới bắt đầu tán tài? Đợi đến khi bắt đầu tán tài thì ta sẽ hô 666.”
“Bói bịp đến rồi à?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi… Tên Đồng Quái này, mỗi lần xuất hiện đều dùng một dáng vẻ khác, nếu như hắn mà lẩn vào trong đám người thì không một ai nhận ra.
Đồng Quái Tiên Sư
“Hề hề hề hề.”
“Tiên Sư ngươi định hô 666 thật à? Đợi chút, ta nói với ngươi trước này, lát nữa khi hô 666 trong lúc ‘tán tài’, ngươi tuyệt đối không được biến thành hình dáng của ta đâu đấy~”
Đông Phương Lục Tiên tử nói.
Cô sợ đến lúc đó Đồng Quái Tiên Sư biến thành hình dáng của mình, sau đó không cần mặt mũi gì mà lớn tiếng nịnh bợ. Làm mất mặt người khác để kiếm bảo vật về cho mình. Dịch dung thuật của tiên sư quá là quái dị, đến cả Huyền Thánh bát phẩm cũng không thể nhìn thấu dịch dung của hắn, trời mới biết sao hắn làm được như thế?
Tô thị A Thất:
“[Meme đại đao của ta đã đói khát từ lâu.]”
Lưu Huỳnh Tiên Tử:
“Lần này mong Tiên Sư bỏ qua cho, gần đây người ta đang định thử tìm một đạo lữ, phải chú ý hình tượng.”
Đậu Đậu Cổ Thánh:
“Các ngươi đừng nói nữa, các ngươi mà nói là sẽ bị tên bói bịp ghi vào danh sách đấy. Nói không chừng đến lúc đó hắn lại dịch dung thành hình dáng của các ngươi đấy. Dịch dung thành ta này, bói bịp. Sau đó chúng ta sẽ cùng sủa gâu gâu gâu!”
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
“Ha ha ha, các ngươi yên tâm đi. Ta sẽ không biến thành hình dáng của các ngươi đâu.”
Những ngón tay linh hoạt của Đồng Quái Tiên Sư gõ trên bàn phím, khóe miệng nhếch lên:
“Nếu có biến thì ta cũng phải biến thành hình dáng của Lão Bắc Hà.”
Vân Trung Tiên Khách: “…”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Ông nội ngươi, hôm nay ta trêu chọc gì ngươi hả?”
Tuy rằng việc bói bịp cà khịa mình đã là chuyện thường ngày, nhưng gần đây đối chọi chăm chỉ quá rồi đó.
“Ta đây muốn cho ngươi biết, ông của ngươi vẫn là ông của ngươi”’
Đồng Quái Tiên Sư nhếch khóe miệng, tạo thành một độ cong đẹp mắt. Tiếp đó, hắn tiện tay gửi một khẩu lệnh lì xì 100 tệ vào trong nhóm.
Lì xì khẩu lệnh:
“[Ta đây muốn cho Bắc Hà ngươi biết, ông ngươi vẫn cứ là ông ngươi!]
Lì xì vừa phát, chỉ trong nháy mắt đã bị cướp sạch.
“Ơ? Đây là lần đầu tiên ta thấy phát lì xì ở trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ đấy nhỉ?”
Tống Thư Hàng nói, khó khăn lắm hắn mới nuốt được kim đan cá voi mập của mình lại, trong quá trình nuốt hắn cẩn thận từng ly từng tí, chỉ sợ vô ý cắn nát kim đan cá voi mập. Kết quả là bỏ lỡ lì xì.
Từ khi Tống Thư Hàng gia nhập vào nhóm cho tới bây giờ chưa thấy ai phát lì xì, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy. Có lẽ là đối với các thành viên trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’, chút tiền lì xì cỏn con không có sức hút chăng?
Đồng Quái Tiên Sư:
“Trước đây ta cũng từng phát rồi, phát lúc Tết ấy. À đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu năm nay mới vào nhóm, đợt đón Tết không có ngươi. Ta nhắc nhở ngươi một chút.”
Đồng Quái Tiên Sư nói tiếp:
“Chúng ta mở một tài khoản tích trữ linh thạch danh nghĩa tài khoản của ‘Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân’, lấy linh thạch ngũ phẩm làm tiêu chuẩn, cướp được lì xì có thể đến chỗ Vũ Nguyệt tiền bối đổi thành linh thạch. Lì xì 100 tệ tương đương với 100 viên linh thạch ngũ phẩm.”
“Như thế chẳng phải rất rắc rối à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu:
“Đúng là có hơi rắc rối thật.”
“Đúng thế, ta còn phải dùng một con rối phân thân để theo dõi lì xì trong nhóm, có lì xì là phải để bọn chúng thống kê lại.”
Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân ngoi lên nói:
“Nhưng Tết năm ngoái, rất nhiều vị tiên tử cướp được lì xì đều đến chỗ ta đổi. Thế nên ta cũng tìm được niềm vui trong chuyện này.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Thực ra, chúng ta đang đợi trong nhóm có đạo hữu tấn thăng lên cửu phẩm, đến lúc đó có thể sử dụng cức mạnh không gian của hắn để phát triển một ‘chương trình lì xì linh thạch’ thật sự. Đến lúc đó thông qua sức mạnh không gian, linh thạch ‘vù’ một cái truyền tống một cách chính xác đến bên cạnh mỗi một vị đạo hữu cướp được lì xì. Như thế mới thú vị chứ.”
Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân nói.
Sức mạnh không gian của Kiếp Tiên được dùng như thế à? Các Kiếp Tiên trong chư thiên vạn giới đều sẽ khóc đấy biết không hả?
Tuy vậy nhưng Tống Thư Hàng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở:
“Bạch tiền bối có sức mạnh không gian.”
“Bạch đạo hữu không được, hắn không phải là ứng cử viên thích hợp.”
Vũ Nguyệt Chân Quân đáp:
“Hắn thích những thứ mới lạ, tuy rằng hắn rất có tinh thần trách nhiệm nhưng nếu để hắn tiến hành thống kê và gửi lì xì một cách khô khan thế này… bọn ta không nỡ.”
Tống Thư Hàng: “…”
Ta còn tưởng rằng ngươi định nói tính cách của Bạch tiền bối không thích hợp với công việc khô khan nữa chứ?
Ôi đau eo quá, đau bất thình lình.
Lúc này, Lệ Chi Tiên Tử nói:
“Ta đến rồi, vẫn chưa bắt đầu tán tài à?”
“Ta nhìn thấy cô rồi, ta đi đón cô luôn đây.”
Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu nói.
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu:
“Ta cũng đến một lúc rồi.”
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử:
“@ Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu, tiền bối, ta cũng nhìn thấy ngươi rồi.”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu:
“[Meme cảm động ôm đầu gào khóc], Vũ Nhu Tử cô nương, cô thấy tin nhắn của ta à?”
“Ừm, có thấy.”
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử đáp.
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu đạo hữu bỗng thấy cảm động đến mức không nói nên lời.


Trên chiến xa Hà Long Thần Hành.
Bốn người Tống Thư Hàng nhìn đám người Lệ Chi Tiên Tử và Hoàng Sơn tiền bối tụ họp ở đằng xa.
Vũ Nhu Tử thở phào một hơi:
“Vừa nãy vừa định ấn avatar của Lệ Chi Tiên Tử để @ cô ấy, nhưng kết quả không cẩn thận ấn vào avatar của vị tiền bối ở bên trên. Cũng may là ta cơ trí trả lời hắn, mà suýt chút nữa là ta bỏ qua tin nhắn của Minh Nguyệt đạo hữu này, lạ thật đấy.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Càng ngày càng có nhiều người tập trung tới đây.”
Diệt Phượng Công Tử lên tiếng.
Không chỉ các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 mà cả tu luyện giả các hệ cũng tụ tập lại. Thậm chí trong đó có nhiều tu luyện giả hình như còn nhận được tin tức sớm hơn cả các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1.
Vũ Nhu Tử ngẩng đầu lên, lên tiếng:
“Thế nên đây thật sự là ‘tán tài’ mà Thất Tu tiền bối nói à?”
Thiên Nhân, một lượng lớn tu luyện giả đến từ vùng lân cận, còn có cả đám thú dữ kia nữa.
Cứ cảm thấy chuyện này đã không còn đơn giản là ‘tán tài’ nữa.
“Có phải có ai đó đang bố trí thế cục, dùng bảo vật làm mồi nhử để thu hút mọi người tới đây không?”
Tống Thư Hàng lo lắng nói.
Diệt Phượng Công Tử đẩy kính mắt:
“Ngươi cũng nghĩ đến khả năng này rồi à, tốt lắm, Thư Hàng. Xem ra tính cách thận trọng của ngươi vẫn còn sót lại một chút đấy.”
“Thực ra ta vẫn luôn rất thận trọng.”
Tống Thư Hàng đáp.
Chỉ là thưởng xuyên có một số chuyện, dù ta có cẩn trọng thì cũng chả có tác dụng quái gì, những chuyện đó đều thuộc dạng có thông minh cũng không tránh được, dẫn đến ‘thiên phú thận trọng’ của ta hoàn toàn không có đất dụng võ.
“Có cần nhắc nhở các tiền bối trong nhóm không?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Đúng lúc này, trong nhóm Cửu Châu số 1, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử lên tiếng:
“@Toàn bộ thành viên. Đúng rồi, lát nữa khi tán tài bắt đầu, ta lên trước. Các ngươi cứ ở ngoài đã, đừng có tùy tiện đi vào phạm vi tán tài.”
Tống Thư Hàng thấy thế, vội vàng nhắc nhở:
“Vân Tước Tử tiền bối, bây giờ cô đã không còn là ‘bất tử chi thân’ nữa, những chuyện như thế… cứ để ta làm cho.”
Ít nhất trên người hắn vẫn còn đồng vàng hồi sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận