Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1788: Mặc dù chúng ta là hàng rởm, nhưng không thể yếu thế lúc lên sàn!

Chương 1788: Mặc dù chúng ta là hàng rởm, nhưng không thể yếu thế lúc lên sàn!
Đối với Thất Tu Thánh Quân thì bảo vật có thể giải thoát Lục Tu Tiên Tử khỏi trói buộc của Cửu Tu Phượng Hoàng đao là ưu tiên hàng đầu. Nhưng với rất nhiều đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 thì Thiên Cương cũng vô cùng quan trọng. Nay Thiên Cương đã xuất thế, đương nhiên hắn phải đưa các đạo hữu trong nhóm xông lên giành giật một hồi.
Thất Tu Thánh Quân vừa dứt lời thì đã thấy rất nhiều người tu luyện và Thiên Nhân lao vào tranh cướp Thiên Cương.
Trước đó vì vật triệu hoán hung thú mà Thiên Nhân lui về phía sau một chút, tuy nhiên bọn chúng vẫn duy trì trạng thái kết trận. Sau khi Thiên Cương bắn vọt lên trời, bọn chúng chiếm cứ vị trí có lợi nhất. Có Thiên Nhân đã ra tay chặn Thiên Cương lại.
Song chính vị trí có lợi nhất lại khiến chúng trở thành mục tiêu tấn công.
Từ đường chân trời có một ánh đao chém ngang phóng tới như dải lụa ập về phía Thiên Nhân. Đao này hoàn toàn không đếm xỉa tới Thiên Cương, chỉ thẳng vào Thiên Nhân mà chém.
Ánh đao trắng xóa không tì vết, đao ý bá đạo, phàm là vật chặn trước ánh đao đều bị nghiền nát… trông cực kì bắt mắt.
Ánh đao xông thẳng vào giữa trận Thiên Nhân làm đại trận bị chém phăng một góc, mười Thiên Nhân đứng mũi chịu sào bị đao chém nát. Dư thế của ánh đao chưa giảm, tiếp tục oanh tạc trong lỗ hổng của đại trận, nổ tung ra.
“Bạch Bích Tam Sinh Đao!” Đã có người nhận ra ánh đao này.
Bạch Bích Tam Sinh Đao không phải là một cường giả, mà là tên của một tộc người tu chân. Đây từng là đại tộc nổi danh sánh cùng Thiên Hà Tô thị. Tuy trong nghìn năm trở lại đây có hơi xuống dốc, nhưng xét về tổng thể thì họ vẫn là một lực lượng rất lớn trong giới tu chân.
Sau ánh đao kia, hai mươi tu sĩ trong Tam Sinh Đao gia xuất hiện. Mục tiêu của bọn họ không phải là Thiên Cương mà là Thiên Nhân. Trong mắt hai mươi tu sĩ này ngùn ngụt lửa giận và sát khí, ai nấy đều chỉ hận không thể chém Thiên Nhân ra thành muôn mảnh.
“Nghe nói mười thiên tài ngũ phẩm được bồi dưỡng đặc biệt của Tam Sinh Đao gia đang bàn luận đao pháp, trong lúc mỏi mệt sau khi luận đạo thì bị một nhóm Thiên Nhân lớn tập kích. Trong mười đao tu thiên tài, tám người chết, hai người bị thương. Tám viên kim đan sáu long văn trở lên có tư chất tấn thăng Tôn Giả thất phẩm bị Thiên Nhân móc đi, trở thành chiến lợi phẩm của bọn chúng.” Bắc Hà Tán Nhân lên tiếng.
Khó trách những tu sĩ của Bạch Bích Tam Sinh Đao này hoàn toàn không để ý đến Thiên Cương mà chỉ nhắm vào Thiên Nhân.
Thiên tài đao tu khổ tâm bồi dưỡng bị người ta đánh lén săn giết, khoét mất kim đan, bất luận là thế lực nhà ai gặp chuyện này cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ.
“Trong hoạt động săn Thiên Nhân gần đây, thành tích giết Thiên Nhân của các đao tu Bạch Bích Tam Sinh Đao đứng vững trong top 5. Bọn họ muốn đòi lại nợ máu gấp trăm lần trên người đám Thiên Nhân đó.” Hoàng Sơn Tôn Giả ung dung tiếp lời.
Trận loạn của Thiên Nhân chỉ là khởi đầu.
Người tu luyện của chư thiên vạn giới e rằng còn phải đứng trước một trận hỗn loạn lớn hơn.
Sau các đao tu của Bạch Bích Tam Sinh Đao còn có một vài nhóm người tu luyện khác đồng thời phát động tấn công Thiên Nhân. Bọn họ đều là trợ thủ do Tam Sinh Đao gia mời đến.
Từng chiếc thuyền tiên chiến đấu hạng nặng xuất hiện. Trên những thuyền tiên ấy nổi lên những quả cầu tròn khắc đầy phù văn. Từ tiên cầu phóng ra vô vàn trận pháp tiên thuật tấn công Thiên Nhân phía xa, đợt công kích nào cũng đánh thẳng vào lỗ hổng trên đại trận của chúng.
“Đây là pháp khí chiến đấu của Kim Khư tông, vì thể tích rất lớn nên phải vận chuyển bằng thuyền tiên, song tác dụng chủ yếu của chúng là phòng thủ, chỉ tiện tay công kích thôi.” Bắc Hà Tán Nhân giải thích.
Từ phía xa lại có thêm một nhóm tu sĩ Nho gia hiện thân. Bọn họ thủ phía sau thuyền tiên, mở thư quyển trên tay, múa bút thành văn. Sau mỗi tự phù bọn họ viết ra, lực lượng chính khí trong thiên địa lại rót đầy phù văn, giữa hư không mơ hồ vang lên giọng ngâm xướng, tụng niệm văn tự trong thư quyển.
Những nho sinh này cũng là trợ thủ mà Tam Sinh Đao gia mời tới trợ giúp.
Bọn họ phụ trách cường hóa trạng thái cho người phe mình, phù văn chính khí không ngừng nâng lên rồi hạ xuống, cả thuyền tiên chiến đấu và các đao tu Tam Sinh Đao gia đang tấn công ở phía trước đều càng đánh càng hăng.
Có Nho gia buff hiệu quả và tầng phòng ngự của pháp khí Kim Khư tông, rất nhiều cường giả phía sau theo sát đao tu Tam Sinh Đao gia phóng về phía trận địa Thiên Nhân.
Có đao tu Tam Sinh Đao gia dẫn đầu, một vài tu sĩ cường đại đang vây xem cũng bắt đầu tấn công Thiên Nhân. Thiên Nhân có thể mang về lĩnh thưởng, phần thưởng lại còn không nhỏ, đó là chưa kể đến nếu không phá đại trận Thiên Nhân chặn đường thì khó mà kết đoàn xông tới cướp Thiên Cương được.
Thiên Cương đã phóng lên một vị trí cực cao.
Trong trận Thiên Nhân, một Tôn Giả Thiên Nhân xinh đẹp bắt đầu ra tay. Trong tay cô ta xuất hiện một áng mây lớn, bao phủ Thiên Cương vào đó.
Sau đó cô kéo mạnh một cái, toan kéo Thiên Cương về tay.
Vèo!
Đúng lúc này, một pháp khí dạng bánh xe xuất hiện giữa không trung, cắt đứt áng mây của Tôn Giả Thiên Nhân kia.
“Ha ha ha, Thiên Cương không phải là thứ mà đám Thiên Nhân các ngươi có thể chạm vào. Hôm nay, chỉ cần có bản tôn ở đây thì các ngươi đừng hòng mang được Thiên Cương đi!” Thần binh dạng bánh xe xoay tròn một vòng rồi bay đến vị trí cao hơn.
Một vị tu sĩ anh tuấn đáp xuống từ tầng mây cao, nhẹ nhàng giẫm trên thần binh dạng bánh xe nọ.
Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người tu sĩ anh tuấn đó.
“Là Toàn Phong Tôn Giả!” Có người thốt lên.
Toàn Phong Tôn Giả đạp trên tử luân trong Đoạn Không Tử Mẫu Luân, lên sàn theo một phong cách cực kì khoa trương.
Hắn đưa tay vuốt tóc một cái: Nhìn ta, hãy nhìn ta đi! Tất cả mọi người mau nhìn ta này! Ta là người đàn ông thu hút sự chú ý nhất ở nơi này, ta là Tôn Giả bắt mắt nhất!
Tôn Giả Thiên Nhân hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn Toàn Phong Tôn Giả rồi ra tay lần nữa. Pháp khí hình đám mây kia biến thành một cây cung lớn. Cô cài tên lên dây, một cơn mưa tên đổ ập xuống Toàn Phong Tôn Giả.
“Vô dụng, vô dụng thôi. Đòn tấn công của cô còn yếu lắm.” Toàn Phong Tôn Giả nhếch miệng cười, Đoạn Không Tử Mẫu Luân dưới chân không ngừng di chuyển, dưới lưỡi sắc có thể chém đôi cả pháp thuật truyền tống không gian kia, cơn mưa tên bị đánh tan.
Toàn Phong Tôn Giả biết lúc này bản thân mình đẹp trai không sao tả xiết.
Nhưng khi đang chống cự mưa tên, hắn lại liếc nhìn Thiên Nhân bát phẩm trong trận Thiên Nhân.
Có nó ở đây, chỉ sợ hắn không thể trở thành chủ đề hot trên nhật báo tu sĩ ngày mai được.
Huyền Thánh bát phẩm mới là lực lượng quyết định thế cục tiếp theo.
“Vèo!”
Trong lúc Toàn Phong Tôn Giả đang suy tư, bỗng có một Thiên Nhân nhỏ bé chui ra khỏi trận, mở rộng hai cánh sau lưng.
Thiên Nhân biến dị này có tốc độ cực cao, bay đến chỗ Thiên Cương chỉ trong chớp mắt. Một tay nó bắt lấy Thiên Cương, tay còn lại lấy bình nhỏ, chuẩn bị cất Thiên Cương vào.
Sau lưng Thiên Nhân bé nhỏ kia có ba mươi Thiên Nhân bay theo, kết thành một trận phòng ngự, bảo vệ nó vào bên trong.
Khi Thiên Nhân kia sắp thành công thì tình hình lại có biến.
Một ngọn núi nhỏ đột nhiên từ đâu rơi xuống, đập cả Thiên Nhân biến dị, bình nhỏ trong tay nó và ba mươi Thiên Nhân phía sau thành bột phấn.
Sau khi ngọn núi nhỏ đáp xuống, lại có một cây cầu vắt ngang trời mà đến, một đầu gác lên đỉnh núi kia.
Ầm ầm!
Trên cầu vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Một luồng sáng bảy màu từ đầu cầu bên kia vùn vụt lao đến, trong luồng sáng mơ hồ truyền đến tiếng thú rống âm vang. Đó là một cỗ xe do mười con long mã kéo, luồng sáng bảy màu là ánh quang tỏa ra dưới chân linh thú long mã khi chúng guồng vó phi nước đại.
Trên xe ngựa, một vị công tử có mái tóc đen dài bay bổng ngồi nghiêng uể oải, dường như đang ngủ, dường như không.
Chỉ một mình hắn mà có khí thế như thiên quân vạn mã.
“Huyền Thánh bát phẩm!” Toàn Phong Tôn Giả thốt lên.
Đó không phải là Huyền Thánh mới tấn thăng gần đây, mà là một Huyền Thánh nổi danh từ nghìn năm về trước. Đối phương không mang hiệu quả “thiên hạ không ai không biết ngài”, nên không biết thánh danh của hắn là gì.
“Phong cách lên sàn còn màu mè hơn cả ta.” Toàn Phong Tôn Giả hoàn toàn lép vế.
Tống Thư Hàng nhìn chiếc xe mười long mã kéo, cây cầu lớn và đỉnh núi bắc cầu nhà người ta, sau đó lại nhìn Hà Long Thần Hành chiến xa, cùng với bàn ghế, thức ăn tám món một canh và nồi cơm lớn của nhà mình…
“Lép vế rồi, Tống tiền bối ơi, lép vế hoàn toàn luôn.” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng: “Ừ, ta biết rồi, Vũ Nhu Tử.”
Huyền Thánh vang danh từ xưa quả nhiên là Huyền Thánh vang danh từ xưa, tùy tiện lên sàn một cái thôi mà đã bá đạo thế này.
Trước kia khi đến tham dự Thực Tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ, vì điều kiện sân bãi có hạn nên các vị Huyền Thánh không có cơ hội phô trương, không thể nào khoe khoang hết sự hoành tráng của mình mà thôi.

Xe long mã dừng lại trên đỉnh núi.
Công tử trên xe miễn cưỡng vẫy tay một cái, Thiên Cương trôi nổi bồng bềnh về phía hắn.
“Hừ!” Huyền Thánh bát phẩm trong đám Thiên Nhân cuối cùng cũng ra tay.
Cô ta chỉ ngón tay với Thiên Cương từ phía xa. Thiên Cương dường như bị cố định lại, chỉ lơ lửng giữa trời mà không nhúc nhích nữa.
“Thiên Cương này có chút tác dụng với ta.” Công tử trên xe long mã mỉm cười với Thiên Nhân kia: “Giao nó cho ta, ta sẽ đi ngay.”
“Chút cha chút chít!” Thiên Nhân Huyền Thánh cười lạnh nói.
Chẳng hiểu nói gì.
Nhưng rõ ràng Thiên Nhân Huyền Thánh cũng không muốn nhường Thiên Cương lại. Sau lưng mọc ra hai chuỗi khóa xương rất dài, cô ta tiến vào hình thức chiến đấu.
“Ồ, Lệ Thánh Quân, tóc giả của nhà ngươi hôm nay đẹp đấy.” Một giọng nói êm tai vang lên từ phía xa, đồng thời, một biển vàng lấp lánh che trời cuộn tới.
Trên biển vàng là một cô gái tóc đỏ cao gầy ăn mặc mát mẻ, từng cử động đều toát ra mị lực quyến rũ như hải yêu, mà con ngươi của cô là đôi mắt rồng vàng kim cực kì bá đạo.
Tống Thư Hàng biết vị thánh quân này, đó là Cổ Vu Huyền Thánh Yêu Mộng Thánh Quân đã từng hiện thân trong Thực Tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ trước kia. Lần đó cô ngồi trên chiến xa do hai con long thú kéo, lần này đã đổi phương thức khác rồi.
Biển vàng lấp lánh kia là một biển trùng mà con nào con nấy đều có vỏ bọc vàng kim, trông hệt như những đồng tiền. Tất cả những con trùng vỏ cứng hợp thành đại dương mênh mông này đều là vu cổ của Yêu Mộng Thánh Quân.
“Không phải tóc giả đâu.” Lệ Thánh Quân ngồi trên xe long mã quay đầu lại, nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc dài của mình: “Lần này ta cấy tóc đấy, đẹp đúng không?”
“Ngươi để đầu trọc là hợp nhất.” Yêu Mộng Thánh Quân liếm bờ môi gợi cảm: “Ngươi trọc đầu trông đẹp hơn, mà cũng thích hợp cho trùng của ta ăn hơn.”
Lệ Thánh Quân không muốn tiếp tục cái đề tài “đầu trọc” này nữa. Hắn nói thẳng: “Cô cũng có hứng thú với Thiên Cương à?”
“Không, mục tiêu của ta là Thiên Nhân.” Đôi mắt đẹp của Yêu Mộng Thánh Quân liếc sang Thiên Nhân: “Bọn chúng rất thích hợp để bồi dưỡng đàn cổ mới của ta, trở thành giường trùng. Nhưng mà Thất Tu đạo hữu này, mục tiêu của ngươi là gì vậy?”
Yêu Mộng Thánh Quân quay đầu nhìn về một hướng cách đó không xa.
Cô từng tiếp xúc với Thất Tu Thánh Quân ở Thực Tiên yến và luận đạo cùng với hắn, nên đã nhận ra khí tức của hắn ngay.
Thất Tu Thánh Quân đạp hư không bước tới.
Sau lưng hắn có một thanh bảo đao xoay tròn, thân đao hiển hiện hình chiếu của một con phượng hoàng khổng lồ che trời lấp đất – Cửu Tu Phượng Hoàng đao.
Sau khi mấy Huyền Thánh liên tục hiện thân thì Tống Thư Hàng đã mượn Cửu Tu Phượng Hoàng đao ở chỗ Thông Nương cho Thất Tu Thánh Quân. Hiện tại thì Thất Tu Thánh Quân chính là người có thể phát huy uy lực của Cửu Tu Phượng Hoàng đao ở mức cao nhất.
“Mặc dù mục tiêu của ta là thứ khác, nhưng Thiên Cương cũng là một trong số những mục tiêu ấy.” Thất Tu Thánh Quân bình tĩnh đáp.
Tuy là một Huyền Thánh mới tấn thăng, nhưng truyền thừa của Thất Tu Thánh Quân đến từ Đạo khí chí cao vô thượng, cộng thêm gần đây gặp kì ngộ liên tục, tiếp xúc với pháp tắc mấy lần, giờ lại có Cửu Tu Phượng Hoàng đao nơi tay, cho nên dù gặp Huyền Thánh đã hiển thánh từ xa xưa thì hắn vẫn có sức giao tranh một trận.
“Ngươi muốn cướp Thiên Cương từ tay ta sao?” Lệ Thánh Quân vừa nhìn Thất Tu Thánh Quân, vừa nói, vừa giằng co quyền sở hữu Thiên Cương với Thiên Nhân Huyền Thánh.
“Chúng ta không xung đột với nhau, vì mục tiêu của ta chỉ có Thiên Nhân. Nhưng nếu hai người các ngươi lưỡng bại câu thương thì ta không ngại nhặt Thiên Cương đâu. Vật này chẳng có tác dụng gì với ta, nhưng dùng để bồi dưỡng đám hậu bối thì cũng được.” Yêu Mộng Thánh Quân cười duyên nói.
“Lưỡng bại câu thương? Cô đùa đấy à?” Lệ Thánh Quân nói.
Thất Tu Thánh Quân lặng lẽ thò tay vào túi, móc ra… một chiếc điện thoại.
Hắn gọi đi một cuộc: “Alo, Linh Điệp đạo hữu đấy à? Vẫn chưa tới nơi hả?”
“Thất Tu đạo hữu, ngươi phải thông cảm cho ta một chút chứ. Ngươi cũng biết khoảng cách từ nhà ta tới chỗ các ngươi xa xôi chừng nào mà.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Linh Điệp Huyền Thánh.
Khi Linh Điệp Huyền Thánh nói chuyện, từ tầng mây cao bỗng có một biển bươm bướm xanh lam bay đến rợp trời hệt như một đám mây, vô cùng lộng lẫy.
Trên đám mây linh điệp, Linh Điệp Huyền Thánh mỉm cười giáng lâm.
Hông đeo trường kiếm, gương mặt như ngọc, mắt tựa sao trời, khí chất không sao tả xiết.
Linh Điệp Thánh Quân – Nghìn năm đệ thập nhất thánh.
“A cha của ta tới rồi. Tống tiền bối, ta cũng đi đây!” Vũ Nhu Tử vui vẻ nói xong, buông bát đũa xuống, nhảy xuống khỏi Hà Long Thần Hành chiến xa.
Tống Thư Hàng vội vàng vươn tay giữ cô lại: “Từ từ đã, tuy chúng ta là bát phẩm rởm, nhưng lúc lên sàn không được thua khí thế. Ta có một thanh thánh kiếm Chung Yên, cô mang theo đi.”
Thánh kiếm Chung Yên không chỉ tăng cường khí thế cho Vũ Nhu Tử mà còn mang theo trái tim của đại lão tinh cầu mọc mắt, có thể bảo vệ Vũ Nhu Tử bất cứ lúc nào.
“Cảm ơn Tống tiền bối.” Vũ Nhu Tử cười nói: “Nhưng ta có một thứ thích hợp với mình hơn.”
Tống Thư Hàng: “???”
Một loáng sau, Vũ Nhu Tử rảo bước trên đôi chân dài miên man, chạy vào hư không.
Nhìn Vũ Nhu Tử chạy đi, Đậu Đậu bỗng nghĩ tới một chuyện: “Này, các tiên tử mặc váy chạy trên không trung có bị lộ hàng không? Trước giờ ta chưa bao giờ để ý điểm này cả.”
“Đậu Đậu ngây thơ quá, ngươi cho rằng các tiên tử mặc váy không có biện pháp đề phòng nào hay sao?” Diệt Phượng Công Tử bình thản đáp.
Hai mắt Đậu Đậu sáng ngời lên: “Sao Diệt Phượng ngươi biết rõ thế? Ngươi nhìn lén rồi à?”
Diệt Phượng Công Tử: “…”
Trong mắt hắn tỏa ra ánh sáng nguy hiểm. Biến thành một bãi nước đi, Đậu Đậu!
Sau lưng Vũ Nhu Tử đang chạy trên hư không có một vầng hào quang sáng chói, càng ngày càng trở nên lóa mắt.
Cuối cùng, vầng hào quang biến thành một mặt trời nhỏ.
Tất cả mọi người bất giác nhìn lên vầng mặt trời nhỏ ấy, sau đó hiệu quả “thiên hạ không ai không biết” sinh ra.
Ngay cả nghìn năm đệ cửu thánh Linh Điệp Tử Cổ Thánh cũng đến đây rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận