Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1793: Cho ta đánh đại lão kiểu này với

Chương 1793: Cho ta đánh đại lão kiểu này với
Chỗ nào có người thì chỗ ấy có cầu thang.
Một vài người bị chặn lại ở tầng bốn, một số khác ở tầng năm, chỉ có rất ít người lên được tầng sáu, số lên một mạch đến tầng bảy lại càng ít hơn.
Thất Tu Thánh Quân thận trọng nắm lấy bảo vật trông giống đồng tử kia.
Chính là nó, không sai.
Khóe miệng Thất Tu Thánh Quân nhoẻn lên ý cười. Thiên Cương cực kì quan trọng đối với các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đã về tay, có thêm bảo vật này là mục tiêu hắn đi chuyến này đã hoàn thành.
Giờ là lúc rời khỏi đây.
Thất Tu Thánh Quân là một người đàn ông có ý chí vô cùng kiên định. Sau khi có được thứ mình muốn, hắn sẽ không bị vô số bảo vật xung quanh mê hoặc nữa.
Hắn quay người nhìn xuống bên dưới.
“Là cảnh giới.” Thất Tu Thánh Quân gật đầu nói.
Những người tu luyện đến khu vực tán tài hôm nay chí ít cũng phải có cảnh giới tứ phẩm trở lên.
Tu sĩ từ cảnh giới tứ phẩm trở lên mới có thể ngự kiếm phi hành, các hệ khác cũng tương tự như vậy, phải đạt tứ phẩm mới có thể nắm giữ những năng lực như phi hành thuật, phi thiên ma trượng hay ngự phong thuật…. Người tu luyện ở cấp bậc này là đông nhất, sau đó tới tu sĩ ngũ phẩm.
Phần lớn tu sĩ lục phẩm vẫn còn đang đứng ngoài vòng xoáy mà nhìn xuống chứ chưa vào.
Cầu thang trong vòng xoáy này chia tầng theo đẳng cấp, thực lực càng cao thì tầng lầu lên được càng cao.
“Nói cách khác, hẳn là ta có thể lên đến tầng thứ tám.” Thất Tu Thánh Quân thầm nghĩ, nhưng hắn không muốn lên thêm.
Ra ngoài trước đã, sau đó thương lượng với các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 một chút xem bọn họ có muốn lấy món gì từ vòng xoáy tán tài này hay không.
Khi Thất Tu Thánh Quân đang suy tư thì có một bóng người từ phía dưới bay vọt lên chỗ hắn.
“Thất Tu tiền bối, tìm thấy bảo vật chưa?” Tam Lãng cười ha hả mà hỏi.
Khi nói câu này, hắn đã bay qua tầng thứ sáu và lên thẳng tầng thứ bảy.
Thất Tu Thánh Quân: “…”
Hắn nhìn Cuồng Đao Tam Lãng, cảnh giới ngũ phẩm, gần đến lục phẩm.
[Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến long ấn trên người Tam Lãng hay sao?] Thất Tu Thánh Quân nhanh chóng hiểu ra. Có lẽ là long ấn và thánh hào Cổ Thánh trên người Tam Lãng khiến hắn được vòng xoáy nhận nhầm thành bát phẩm.
Sau đó, Đông Phương Lục Tiên Tử cũng chạy đến: “Thất tu tiền bối, ngươi tìm được thứ mình muốn rồi chứ?”
“Ừ.” Thất Tu Thánh Quân mỉm cười nói: “Nếu các ngươi muốn lấy thứ gì thì đi lên đi, tốt nhất là lên thẳng tầng tám, tầng càng cao thì giá trị đồ vật càng cao.”
“Thứ mà ta muốn đúng là ở tầng thứ tám.” Đông Phương Lục Tiên Tử cười hì hì: “Ta lên trên trước đây.”
Dứt lời, cô thả người nhảy lên, bay lên tầng thứ tám.
“Thất Tu tiền bối, ta cũng lên trước đây!” Cuồng Đao Tam Lãng cũng búng mình vọt vào tầng tám.
Thất Tu Thánh Quân mỉm cười, suy nghĩ một lát rồi cũng theo hai người kia lên tầng tám.
Cuồng Đao Tam Lãng và Đông Phương Lục Tiên Tử, một người ngũ phẩm đỉnh phong, một người vừa lên lục phẩm, nếu tầng tám có nguy cơ gì thì hai người bọn họ có thể xoay sở được không? Cũng không biết thẻ truyền tống không gian ngẫu nhiên mà Đồng Quái Tiên Sư đưa cho có hiệu quả trong vòng xoáy này hay không. Cho nên Thất Tu Thánh Quân thay đổi ý định, lẳng lặng đi theo hai hậu bối để bảo vệ an toàn cho họ.
“Ở? Chỉ có thể lấy một bảo vật thôi sao?” Lúc này, lại có tiếng nói bên dưới vang lên.
Có người lấy một món bảo vật rồi lại muốn lấy thêm món nữa, nhưng dù có thi triển toàn bộ lực lượng thì cũng không thể nhặt được món bảo vật thứ hai.
“Sao có thể như vậy? Thứ mà ta muốn nằm ở tầng năm kia, nếu chỉ có thể lấy một món thì…” Có người lo lắng nói.
“Thật sự không thể lấy món thứ hai. Có lẽ đây chính là quy tắc.”
“Tam Lãng, Đông Phương Lục Tiên Tử, các ngươi lấy thứ mình muốn đi, đừng lãng phí cơ hội!” Thất Tu Thánh Quân lập tức nhắc nhở.
Đồng thời, hắn cũng dùng phương pháp truyền âm để thông báo tin này cho các đạo hữu khác.
Cuối cùng, Đông Phương Lục Tiên Tử lấy một cuốn bảo điển ở tầng tám, còn Cuồng Đao Tam Lãng chọn lựa nửa ngày trời, cuối cùng chọn một chiếc vỏ đao rất đặc biệt, chỉ có vỏ mà không có đao.

Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng vẫn đứng ở tầng một của vòng xoáy, không đi lên.
[Thế giới hạch tâm không có vấn đề gì, không co vòi.]
[Liên kết với tiểu trợ lý lưới rồng cũng bình thường, không bị chặn.]
[Trực giác cũng không cảm ứng được nguy cơ.]
Không phải Tống Thư Hàng bị chặn ở tầng một không lên được, mà là hôm nay thuộc tính cẩn thận của hắn bộc phát. Sau khi tiến vào vòng xoáy, hắn phải kiểm tra từng bước một.
“Còn bây giờ là phương pháp xác nhận cuối cùng… hình thái ngụy bất hủ!” Thân mình Tống Thư Hàng nổ tung, hóa thành sương mù.
Sau đó hắn đặt tay lên cầu thang trong vòng xoáy.
Bí pháp Giám Định!
Đau đớn khiến cho ta càng thêm kiên cường, mỗi lần đau đớn giúp ta thu hoạch được càng nhiều tri thức và tin tức.
Xoẹt!
Một lượng sương mù lớn nổ tung từ người hắn.
Lai lịch của vòng xoáy này không nhỏ. Đây là nghi thức tán tàn đã tồn tại từ mấy nghìn, thậm chí là mấy vạn năm về trước, người chủ trì nó – Tiêu Dao rất có thể có cấp bậc Kiếp Tiên hoặc mạnh hơn.
Nếu là lúc trước thì Tống Thư Hàng không dám giám định một vật như thế này.
Nhưng bây giờ, hình thức ngụy bất hủ của Tống Thư Hàng đã được cường hóa sau khi tiếp xúc với bản nguyên của thế giới Hắc Long thông qua Long Nhãn bảo thạch; hắn nắm giữ bí pháp Giám Định cũng nhuần nhuyễn hơn; khả năng chịu đựng đau đớn thì được tôi luyện qua thiên kiếp bát phẩm lên cửu phẩm… Với ba điều kiện tiên quyết ấy, hắn mới dám thử giám định cầu thang này.
“Tiến hành giám định vòng xoáy này trong giới hạn mà ta có thể chịu đựng được.” Tống Thư Hàng nghiến răng nói.
Bí pháp Giám Định thi triển thành công.
Phù văn vàng kim hóa thành đồng hồ đảo ngược, sau đó biến thành lượng thông tin khổng lồ hiện lên trong não hải của Tống Thư Hàng.
“Á á á á ~ mẹ ơi, đau chết đi được!” Tống Thư Hàng nghiến răng kêu ầm lên.
Mấy người tu luyện đi qua chỗ hắn sợ run bắn lên, chỉ sợ Bá Tống Huyền Thánh nghĩ quẩn, dùng ánh nhìn mang thai bắn phá lung tung.
“Tiêu Dao Tán Tài Vương Tọa: Không gian kì diệu do một người có sở thích tán tài tên là Tiêu Dao Tán Tiên tạo nên. Mỗi khi hắn đánh cược thắng “tít tít tít” và lấy được một lượng lớn tài vật từ tay “tít tít tít”, thì sẽ tổ chức một nghi thức tán tài cực lớn, phát tán một phần tư số tài vật lấy được từ “tít tít tít” Đây là lần tán tài cuối cùng của Tiêu Dao Tán Tiên, xin hãy quý trọng.”
Tống Thư Hàng: “!!!”
Thì ra đây là nghi thức tán tài được một đại lão có sở thích phá của tổ chức sau khi cược thắng!
Đại lão có sở thích này ở đâu? Cho ta đánh với!
Nhưng vị đại lão “tít tít tít” kia có lai lịch gì nhỉ?
Với bí pháp Giám Định của Tống Thư Hàng bây giờ, dù đối phương là Kiếp Tiên thì cũng có thể giám định ra manh mối.
Thế mà hắn lại không có một chút thông tin gì về đại lão này.
Chí ít người này cũng phải là đại lão có cấp bậc Trường Sinh Giả trở lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận